Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây đen tảng ra, sau khi nhìn rõ bóng người đó, tất cả mọi người kể cả Phạm

Lôi Đạo Tôn trong đó đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõng.

Xuất hiện trước mặt bọn họ là một đám Yêu, sư tử, hổ, báo, gấu, thỏ, dễ, những

gì cần có đều có tất.

Đếm sơ quá, số lượng cũng không dưới hai mươi ngàn.

Nhưng cảnh giới của đám yêu này cũng không cao.

Dẫn đầu là một con gấu màu xanh với cảnh giới Đạo Tôn, nhưng cũng chỉ có

mỗi nó là được xem là cao thủ trong đó.

Xếp hình chữ “nhất” phía sau hắn là hơn hai mươi Chí Tôn.

Còn lại là hơn ba trăm Thiên Tôn, số còn lại thì dưới Thiên Tôn.

Xem ra thanh thế của hơn hai mươi con yêu này cũng lớn lắm.

Hình dạng đủ loại, to lớn đến mức nhìn không thấy bờ, tản ra hung tính hám

máu.

Nhưng tu luyện giớ phải xem thực lực chứ không phải ngoại hình hay số lượng.

Ba vị Đạo Tôn Thiên Đan Tư bên này tuy không phải loại chiến đấu, nhưng tốt

xấu gì cũng là Đạo Tôn.

Thêm vào Phạm Lôi nữa, chỉ cần bốn người bọn họ đã đủ xử đẹp đám yêu này

rồi.

Càng huống hồ gì thêm vào cả Tam Nhãn Hổ, Yên Dĩ, Kim Phi, Chính Hư…

hơn ba mươi Chí Tôn nữa.

So về thực lực, chỉ cần mười mấy người của Thiên Đan Tư cũng đã chiếm ưu

thế tuyệt đối rồi.

Nhưng vẫn là nguyên tắc nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bọn

người Thiên Lâm, Thái Hành không ra tay ngay lập tức, mà chủ động đến trước

giao thiệp.

“Chư vị như vậy là có ý gì?”

“Ta đây đến từ Thiên Đan Tư, từ Luyện Tâm đ*o về Thiên Cung, không thù

không oán gì với chư vị cả, nước sông không phạm nước giếng.”

“Không biết vì sao lại chặng đường bọn ta?”

Con gấu đầu xanh dẫn đầu há cái mồm đầu máu, hai cặp răng nanh lộ ra.

“Đương nhiên ta biết các ngươi là người của Thiên Đan Tư.”

“Nhưng mà nước sông không phạm nước giếng thì bỏ đi.”

“Thiên Cung của các ngươi và Đạo Tuyệt Chi Địa bọn ta không đội trời chung.”

Đôi mắt trong áo bào màu hạt dẻ kia lộ ra hung ý không hề che giấu.

“Người ta đối với mấy luyện đan sư thì cung kính lễ độ, nhưng ta thì không bận

tâm.”

Yêu tộc căn bản không cần đan dược.

Đan sư đối với họ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Các ngươi dự định tự khoanh tay chịu trói, hay phải phiền đến bọn ta ra tay?”

“Nói trước cho các ngươi biết, để bọn ta ra tay thì khó tránh phải chịu khổ rồi.”

Nghe thấy mấy lời này, bọn người Thiên Lâm, Thái Hành liền sầm mặt lại.

“Các hạ thật sự cho rằng bọn ta chỉ như những trái cà chua có thể thuận tay bóp

nát à?”

Vị Thanh Hùng Đạo Tôn kia cười khặc khặc: “Phải đó, ta nghĩ vậy thật ấy chứ.”

Phạm Lôi Đạo Tôn tức giận.

“Thứ không có mặt, đáng chết mà.”

Lần đến Đạo Tuyệt Chi Địa này hắn xem như đã vô cùng uất ức rồi.

Ở Huyết Sát Đạo thì bị dọa run lên run xuống, ở Đoạn Dương Đạo lại bị một

Chí Tôn tẩn cho một trận, về sau khiêu chiến tông môn cũng chẳng có chuyện

gì như dự tính.

Ở Luyện Tâm đ*o, chiến lực năm trăm cỏn con chỉ có thể nói là dưới trung

đẳng, căn bản chả là quái gì.

Chỉ có thể ngoan ngoãn ở chỗ ngồi xem, chờ đám người Thiên Đan Tư ra hội

họp.

Bởi vì nếu một mình hắn đi ra ngoài, nói không chừng sẽ chết trong tay mấy tên

“cặn bã” ngũ lục phẩm.

Tổng kết cả lại, đường đường là một Đạo Tôn của Thiên Cung đi đâu ở Đạo

Tuyệt Chi Địa cũng đềuu chịu hạn chế, nhìn sắc mặt người ta mà sống.

Lần này khó khăn lắm chiến lực mới không bị hạn chế, so sánh thực lực cũng

chiếm ưu thế tuyệt đối.

“Xem ra lần rời đi này, bổn tôn phải bất đắc dĩ đại khai sát giới ở Đạo Tuyệt Chi

Địa để biểu rõ uy nghiêm của Thiên Cung rồi.”

Sau khi vứt ra một câu huênh hoang này, hắn tế ra tiên bảo tiên khí tùy thân,

giết sang Thanh Hùng phía đối diện.

Nhưng Thanh Hùng kia lại chẳng thúc giục căn nguyên ý cảnh gì để đấu với

hắn.

Mà né một phát lui về sau.

Ngay sau đó, một con sơn dương có cơ thể đen ngòm, đầu mọc bốn sừng giết

đến.

“Đối thủ của ngươi là ta.”

Sơn Dương Chí Tôn đó đón lấy pháp tắc không gian của Phạm Lôi Đạo Tôn,

bốn cái sừng trên đầu phóng ra bốn đạo căn nguyên.

“Hừ!”

Phạm Lôi Đạo Tôn cảm nhận được sự sỉ nhục vô cùng.

Là một Thủ Tọa Thiên Lôi Tư, Tiên quan nhị phẩm, thực lực của Phạm Lôi Đạo

Tôn thật sự là đỉnh cao trong số những Đạo Tôn.

Bình thường đến hai ba Đạo Tôn, hắn cũng có thể chống đỡ được.

Đối phuông lại phái một Chí Tôn ra chiến đấu với mình.

Đây hoàn toàn là không xem hắn ra gì, kiểu như không tôn trọng đến cùng cực.

“Một đám yêu vật mông muội.”

“Chết đi.”

Theo cùng lời nói của hắn, bốn đạo căn nguyên phía đối diện va chạm với pháp

tắc không gian của hắn.

Theo nhưu bình thường, căn nguyên của Chí Tôn sẽ sụp đổ.

Độ mạnh của căn nguyên phía Chí Tôn không bằng Đạo Tôn, cách thức công

kích này quá nguyên thủy và thô thiển, nào có thể địch lại pháp tắc không gian.

Nhưng mà lần này, sự cố ngoài ý muốn đã xảy đến.

Ầm! Ầm!

Sau hai tiếng vang lên, sắc mặt Phạm Lôi Đạo Tôn liền biến sắc.

Hắn còn chưa kịp lợi dụng sự gia trì của pháp tắc không gian gia trì cho tiên

pháp kiếm thuật của mình, pháp tắc không gian đã rung lên chấn động kịch liệt,

tạo ra mấy vết nứt.

Hai đạo căn nguyên trước giao phong với pháp cảnh đã tản mất, nhưng hai đạo

căn nguyên sau đã xông vào trong pháp cảnh của hắn.

“Không thể nào.” Phạm Lôi Đạo Tôn hét lên.

“Làm gì có chuyện như thế này?”

Sơn Dương Chí Tôn cười lạnh, hai đạo căn nguyên còn lại nhanh chóng đi

thẳng vào trong.

Năm sợi căn nguyên cấp Đạo Tôn của Phạm Lôi, thêm vào hai sợi căn nguyên

cấp Chí Tôn nữa mà tạo nên pháp tắc không gian, lại không thể đỡ được đợt

công kích của hai sợi căn nguyên.

Thời khắc mà pháp cảnh bị rạn nứt, cả người hắn cũng nhận được sự phản phệ.

Một đạo căn nguyên đánh trúng người hắn một cách nặng nề.

Cũng may là hắn có đạo giáp thất phẩm, hơn nữa năng lực phòng ngự của bản

thân tiên thể cũng rất mạnh, nếu không thì đã bị thương nặng rồi.

Nhưng nhiều là thế, hắn vẫn thổ huyết lui về sau.

Kim Phi và Chính Hư liền xông liên trước đón giữ hắn.

Ba vị Đạo Tôn Thiên Lâm, Thái Hành, Hà Bắc liền tế ra binh khí cả chục tỷ

năm chưa hề dùng đến ra, cả mặt phòng bị nhìn sang đám yêu.

Trong lòng bọn họ ngập tràn sự khó tin.

Phạm Lôi tốt xấu gì cũng là một Đạo Tôn.

Vừa nãy trong lúc chiến đấu, hắn cũng không bị hạn chế gì cả, hoàn toàn triển

khai ra được năng lực một Đạo Tôn nên có.

Nhưng lại bị một Chí Tôn tầm thường nhẹ nhàng đánh gục.

Chuyện này khó tránh thật quỷ dị.

“Chuyện này sao có thể chứ?”

Phạm Lôi Đạo Tôn sau khi bị thương thì hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh.

Không những là thân thể, mà cả tinh thần của hắn cũng bị đả kích một cách

nặng nề.

Gặp trục trặc liên tiếp ở Đạo Tuyệt Chi Địa đã khiến sự tự tin của hắn tổn hại

nặng nề.

Vốn dĩ còn mong chờ sẽ được xả tâm tình.

Kết quả lại bị một Chí Tôn đánh bại ngay chính diện.

Tam Nhãn Hổ ở kế bên vẫn cứ nói lời châm chọc.

“Chậc chậc chậc, Phạm Lôi lão đệ à, không phải ngươi đang giả vờ yếu ớt đấy

chứ?”

“Sao đến đâu cũng bị đánh, đánh ai cũng không lại vậy nhỉ?”

Quan hệ giữa hắn và Phạm Lôi Đạo Tôn vốn cũng đã không tốt rồi.

Chế nhạo cũng dùng hết sức, hoàn toàn không thèm bận tâm việc trước mắt hai

người vẫn đang là đồng đội đứng chung trên một con thuyền.

“Bên kia chỉ phái một Chí Tôn cỏn con ra thôi mà ngươi đã đánh không lại?”

“Ngươi nói thật lòng xem, ngươi có phải là một Thiên Tôn đội lốt Đạo Tôn

không?”

“Tên ngu ngốc nhà ngươi câm miệng đi.”

Phạm Lôi Đạo Tôn bị chọc đến suýt chút lại lần nữa thổ ba cân huyết.

“Đối phương rất kì lạ.”

Yên Dĩ trong đám người cắt ngang cơn thịnh nộ của hai người với nhau.

“Con dê vừa rồi dường như được trợ lực đặc biệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK