Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gào thét của hắn dường như chả có tác dụng gì.

Sau khi Canh Hà và Mạc Niên nghe được, không những không có cùng xông

lên, ngược lại còn đồng loạt thu hồi binh khi trong tay.

Cùng lúc đó, cũng thu lại uy áp của Đế Cảnh tứ trọng.

Thể hiện sự ngây thơ vô hại, không hề khiến người ta phải đề phòng.

Hai người bọn họ cũng không lập tức biểu hiện sự thần phục với Thành Ca,

nhưng thái độ trung lập này đã đủ để khiến Nghiêm Tôn chịu đả kích lớn.

Hiện ta nếu hắn lại ra tay, vậy chỉ còn một mình hắn.

“Thật là đáng chết, các ngươi điên hết rồi à?”

Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn thành thật buông binh khí xuống.

Hắn cũng không ngốc, nếu lúc này cố ý khai chiến, vậy xác suất lớn sẽ phải bỏ

mạng, cần gì phải vậy?

Chứng kiến cảnh tượng này, đám người vây quanh hoàn toàn náo loạn.

“Tân lãnh chúa?”

“Trời đất ơi, Thiên Hồng Lĩnh chúng ta đổi lãnh chúa mới rồi!”

“Khương Thành chính là tân lãnh chúa của chúng ta sao?”

“Bái kiến tân lãnh chúa!”

“Khương lãnh chúa uy vũ!”

Thể diện của lãnh chúa và Cảnh chủ cũng không giống nhau, khác biệt một trời

một vực.

Cả Băng Tiên thành đều trở nên nhốn nháo, chấn động.

Nhiều người sau khi biết hắn là tân lãnh chúa, lập tức thể hiện ý thần phục trong

lòng mình.

Mặc dù là chỉ một nhóm người, nhưng giá trị thanh danh của Khương chưởng

môn nhanh chóng tăng vọt, cuối cùng đạt hơn tám triệu.

Cái này có thể đổi thành hơn tám ngàn điểm tiên nguyên rồi.

Khiến Thành Ca cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Hoá ra giá trị thanh danh được sử dụng như vậy?

Này cảm thấy so với giá trị kinh sợ còn có lợi hơn nhiều.

Nhưng ngay sau đó, Nghiêm Tôn liền giơ tay phải lên.

“Hắn có thể làm lãnh chúa hay không, vậy phải xem hắn có đủ tư cách không!”

“Ta không cho rằng hắn thật sự xứng đáng với vị trí lãnh chúa của Thiên Hồng

Lĩnh.”

Lãng Trí lập tức phản bác: “Hắn có thể giết chết Cận Sùng, sao lại không đủ tư

cách, thực lực của hắn chỉ có thể là mạnh hơn Cận Sùng!”

Lãnh Trí rất vui khi thấy Khương Thành trở thành lãnh chúa.

Dù sao quan hệ giữa hắn với Cận Sùng, Nghiêm Tôn vốn dĩ đã không tốt.

“Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”

Nghiêm Tôn lạnh lùng nói: “Đừng quên, lúc trận chiến xảy ra không ai tận mắt

nhìn thấy, chỉ là cuối cùng nhìn thấy Cận Sùng ở hiện trường mà thôi.”

Lãng Trí hạ giọng nói: “Ta đã cảm nhận được ký hiệu trên người Khương lãnh

chúa, có thể có được ký hiệu của lãnh chúa, tất nhiên là tự tay giết chết Cận

Sùng mới có thể làm được.”

“Có lẽ những tên khác đánh trọng thương lãnh chúa, còn hắn thì đánh một đao

liền may mắn chiếm được thì sao?” Nghiêm Tôn tiếp tục chất vấn.

Hắn không phản đối, bài xích việc đổi lãnh chúa, nhưng hắn không muốn

Khương Thành thượng vị, tốt nhất là đổi người khác.

Nguyên nhân rất đơn giản, Khương Thành là hung thủ giết chết Cận Sùng, mà

hắn lại là tâm phúc của Cận Sùng.

Sau này chẳng phải bản thân hắn sẽ bị chèn ép hay sao?

Về phần hai vị phó lãnh chúa kia, chỉ là cúi đầu thờ ơ mặc cho hai người bọn ho

cãi nhau.

Thành Ca phát hiện lúc trước Cung Tình phân tích bốn người này vô cùng chính

xác, hoàn toàn trùng khớp.

Nhưng mà hắn đối với bốn người này không có hứng thú.

Đang muốn nói nếu không phục thì đánh một trận, kết quả hai vị phó lãnh chúa

Canh Hà và Mạc Niên cuối cùng cũng chịu mở miệng.

“Hắn có xứng đáng hay không, chúng ta ở đây cãi qua cãi lại cũng không được

kết quả gì.”

“Không bằng để cho hắn tiến thử vào Băng nhãn.”

“Chỉ cần có thể kích phát ra tam sắc, vậy coi như là có tư cách rồi.”

Hiệu quả của Băng nhãn cấp lãnh chúa so với băng nhãn cấp Cảnh chủ mạnh

hơn rất nhiều, bên trong căn nguyên khí tức cũng đậm đặc, dày đặc hơn.

Băng nhãn này của Thiên Hồng Lĩnh nhiều nhất chỉ có thể kích phát ra ngũ sắc.

Chẳng qua bị giới hạn trình độ của quy tắc lĩnh ngộ, các đời thủ lĩnh nhiều nhất

chỉ có thể kích hoạt đến tứ sắc.

“Không được, hắn nhất định phải kích hoạt đến tứ sắc mới tính!”

Nghiêm Tôn nhìn mọi người, cao giọng nói: “Các người cũng đừng quên, lãnh

chúa tiền nhiệm Cận Sùng cũng có thể làm được tứ sắc!”

“Tứ sắc, điều này nghe chừng có khắt khe quá không?” Lãng Trí nhíu mày.

Bốn phó lãnh chúa bọn họ, kỳ thật đều không thể làm được tứ sắc, nhiều nhất

cũng chỉ có thể tam sắc.

Trong mắt hắn, Khương Thành chỉ cần có thể đạt được tam sắc, giống như bọn

họ là được, quan trọng là ký hiệu quy vị là được.

Tuy nhiên Nghiêm Tôn lại nhất quyết không đồng ý.

“Tam sắc? Tam sắc ta cũng làm được, còn cần đến hắn làm gì?”

Hắn cười nhạo nói: “Nếu không thì để ta làm lãnh chúa có phải tốt hơn không?”

Hai phó lãnh chúa Mạc Niên và Canh Hà thấy bọn họ lại tranh cãi, chỉ có thể

xua tay với Khương Thành.

“Vậy thử đi rồi nói sau, Khương đạo hữu nếu không làm được, thì xin giao ra

ký hiệu của lãnh chúa, bọn ta chọn lại người phù hợp.”

“Các người lại còn muốn thử thách ta?”

Thành Ca bị bọn họ chọc cười.

Cho rằng ta thích vị trí lãnh chúa sao?

Hắn đang muốn từ chối thẳng, liền nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ đầy sự cầu xin của

Cung Tình.

Đại thần cầu xin đó, ngươi có thể hợp tác một lần không!

Đừng có lần nào cũng đi ngược lại phương án tốt nhất nữa…

Hiếm khi có phương án hoàn mỹ hoá giải nguy cơ, vừa không bị bao vây, thậm

chí còn có thể làm lãnh chúa.

Một cơ hội tuyệt vời như vậy, người khác mong còn không được, ngươi không

thể nắm bắt cơ hội hiếm có này sao?

Nghĩ kỹ lại bản thân mình chưa từng một lần nghe theo đề nghị của Cung quân

sư, hình như có chút không nể mặt nàng.

Thành Ca mềm lòng, quyết định thỏa ý nàng một lần vậy.

“Thôi được rồi, vậy các ngươi mau dẫn đường đi!”

Hắn vừa nói xong, Lãng Trí sớm xem hắn như lãnh chúa vội vàng đứng ra dẫn

đường.

Ba vị phó lãnh chúa khác cũng thành “hộ vệ” tuỳ tùng đi theo.

Bọn họ đương nhiên không phải vì sự an nguy của Thành Ca, chỉ là lo lắng ký

hiệu của lãnh chúa vất vả trở về lại chạy mất mà thôi.

Cho dù cuối cùng lãnh chúa là ai, chí ít nguy cơ của Thiên Hồng Lĩnh cũng tạm

thời được giải quyết.

Đoàn người rất nhanh liền đi tới vị trí Băng nhãn ở trung tâm thành.

Băng nhãn này so với mấy cái trước kia quả thực lớn hơn rất nhiều.

Nhưng mà… vẫn là một hang Băng.

Nhìn cái hố lớn rộng tới ba trượng trước mặt, nội tâm Thành Ca lại một lần nữa

điên cuồng dữ dội.

Ccmn cũng quá sơ sài rồi.

Hoàn toàn không phù hợp với thể diện mà lãnh chúa nên có?

Tại sao các lãnh chúa trước đây có thể chịu đựng được vậy?

Hắn cũng không nghĩ thử, người ta tiến vào là vì tu luyện, ai như hắn thèm quan

tâm bề ngoài có đẹp hay không.

“Đến nơi rồi, Khương lãnh chúa xin mời!”

Lãng Trí vừa dứt lời, Nghiêm Tôn bên cạnh lại phản bác.

“Lãnh chúa này của ngươi e là gọi sớm rồi, hắn mà không đạt tới tứ sắc, ta tuyệt

đối không đồng ý cho hắn làm lãnh chúa!”

“Canh Hà, Mạc Niên, hai người các ngươi ý thế nào?”

Hai vị phó lãnh chía khác vẫn là thái độ thờ ơ trung lập, nghe vậy chỉ cười trừ.

“Để xem thử, để xem thử xem…”

Dù sao bọn họ không đến cuối cùng cũng sẽ không tỏ thái độ, tuyệt đối không

dễ dàng đứng về phía ai.

Mà dưới bầu không khí như này, Thành Ca trực tiếp bay lên vùng trời của Băng

nhãn.

Nhìn thấy hắn thực sự có thể tiến vào khu vực Băng nhãn, phía ngoài có rất

nhiều người đã nhịn không được hô lên.

“Hắn thực đúng là có ký hiệu lãnh chúa đó!”

“Xem ra không phải là giả…”

“Chỉ là không biết hắn có thể kích phát ra mấy sắc?”

Ánh mắt Cung Tình cũng gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của

Khương Thành.

Tâm trạng của nàng có chút lo lắng lạ thường.

Nếu Khương Thành không thể tạo ra tứ sắc, vậy hai người còn lại rất có thể sẽ

không ủng hộ hắn, như vậy hắn không thể trở thành lãnh chúa.

Nói như vậy, rất có thể xảy ra tranh đấu.

Nên là… có thể chứ?

Với biểu hiện lần trước của hắn tại Băng nhãn Cảnh chủ mà nói, tam sắc hẳn

không phải là cực hạn của hắn.

Ngay khi nàng đang bận suy nghĩ, Băng nhãn phía trước liền phát sáng lên.

Đỏ cam vàng lục lam, ánh sáng của ngũ sắc tỏa ra khắp chân trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK