Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi vậy mà thật sự không trốn.”

Tô Thanh Thọ, viện trưởng thư viện Bạch Vũ có chút bất ngờ.

Thần niệm không chỉ bao trùm lấy cả phủ công chúa, ngay cả phạm vi mấy trăm

dặm xung quanh, tất cả cũng trốn không thoát cảm nhận của hắn.

Khương Thành không có người giúp đỡ, không có viện binh.

Người này là tính ngồi chờ chết sao.

Râu bạc của Thu Hà kiếm tôn khẽ run, mi mắt đầy nếp nhăn dần dần nâng lên,

lộ ra đôi đồng tử lu mờ vẩn đục.

“Mật Vận là đồ đệ duy nhất của lão hủ.”

“Nếu như ngươi chỉ đánh hắn bị thương, lão hủ còn có thể coi như trẻ nhỏ ẩu

đả.”

“Nhưng ngươi lại giết hắn.”

Lão chậm rãi rút kiếm, thấp giọng thở dài.

“Ngươi không nên giết hắn…”

Đại tướng quân Lục Nhiễm đội mũ mặc áo giáp vàng mặt không cảm xúc.

“Vì một mình ngươi, đại quân Huyết Mang xuất động vạn người.”

“Nếu như đây chính là phương thức vang danh ngươi mong đợi ngay từ đầu,

vậy như người mong muốn.”

“Chẳng qua… Thành danh một khắc này cũng là ngày ngươi hối hận vì đã làm

người.”

“Ngươi cho rằng, chúng ta còn có thể để ngươi thoải mái mà chết sao?”

Cường giả Đạo Cung bay ở trên trời, nhìn cảnh này, Khương Thành xác thực

cảm nhận chênh lệch quá nhiều.

Đám lão giả này chính là không tầm thường.

Sống nhiều năm như vậy không hề uổng phí.

So sánh với bọn hắn, lúc trước gặp Hạ Hầu Tuấn luôn miệng hô đánh hô giết,

quả thực là tục không chịu được.

Chỉ biết nói cái gì mà ‘chịu chết đi’, ‘đợi ta bắt lấy hắn’ loại hình lời kịch tạp

nham.

Nếu như tối nay đổi thành hắn đến, khẳng định lại là ‘ngươi dám giết cháu ta,

tội đáng chết vạn lần, để mạng lại’…

Đều là cao thủ Đạo Cung giống nhau, lại thô thiển chết đi được.

Lại nhìn một chút phong thái của những người trước mắt, nghe một chút cách

thức nói chuyện của bọn hắn, hắn đúng là cò phải học hỏi rất rất nhiều.

Rõ ràng cũng là đang làm bộ làm tịch, rõ ràng cũng muốn giết người, lại không

giờ khắc nào không tỏa ra khí tràng ‘lão phu là cao nhân tiền bối’.

Loại cảm giác này nói không được, cũng nói không rõ.

Miễn cưỡng phải hình dung, chính là sự khác nhau giữa nghệ nhân và thợ thủ

công.

Không có đầy đủ kinh nghiệm và nội tình, là không làm được.

“Ha ha ha, hôm nay có thể được gặp các vị tiền bối trong giới làm màu, đời

người đúng là một thú vui lớn!”

Thành ca cố gắng học phong phạm cao nhân của bọn hắn, luôn cảm thấy bản

thân vẫn là có chút gượng gạo, không tự nhiên được như bọn họ.

“Mời các vị!”

“Khương mỗ trông mong chờ đợi đã lâu.”

Bảy Đạo Cung cảnh phía trên trong lúc nhất thời thật là có chút đoán không

được hắn định làm gì.

Tiểu tử này bình tĩnh đến lạ thường, tình huống gì đây.

Lẽ nào hắn có át chủ bài nghịch thiên gì đó?

“Xem ra vận may của ngươi rất không tầm thường.”

“Cho ngươi can đảm ngông cuồng.”

Bi quốc công An Đức Minh vung ống tay áo lên, bầu trời đêm trở nên u ám

hơn!

Ngay sau đó, bốn phía của Khương Thành dường như bị vô số mũi tên mơ hồ

phong tỏa, hoàn toàn không có một tí không gian tránh né nào.

Trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có ánh sáng chiếu rọi mãnh liệt!

Một tòa đạo cung trấn sát mà đến, vào đúng lúc này cả phủ công chúa trực tiếp

chìm xuống.

Xung quanh trăm dặm, tất cả kiến trúc ầm ầm sụp đổ, giống như tượng bùn.

Cho dù An Đức Minh phong tỏa mục tiêu chỉ có một mình Khương Thành,

nhưng một kích tiện tay của cường giả Đạo Cung, uy lực thật sự quá mạnh.

Đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, đây chính là một loại tình cảnh thiên tai.

Khương Thành ngay cả binh khí cũng không chuẩn bị, nhưng mà chiến đấu vẫn

phải làm dáng một chút.

Hắn chỉ có thể lấy ra Thôi Xán Thần Phủ của mình.

Mũi tên tối om bốn phía cũng không phải là hư ảnh, trong giây lát đã đánh vào

bên trên thần phủ.

Ánh sáng của Thôi Xán Thần Phủ bắn ra bốn phía, chín dòng sông võ đạo đồng

thời mãnh liệt sáng lên.

Tất cả mũi tên tan thành mây khói, biến thành chất lỏng đen kịt.

Ở dưới sự cọ rửa của dòng sông ngũ hành kia, cũng không còn dư lại một chút

nào.

Tiếp sau đó, hắn xông thẳng lên không đối chiến trực diện với đạo cung tứ sắc

kia.

Rầm!

Trên bầu trời, hiện ra một đường gợn sóng bồng bềnh chín màu nhanh chóng

dập dờn ra ngoài.

Ở ngoài ngàn dặm xa xôi, tòa tháp cao nhất hoàng cung đột nhiên chấn động.

Từ đỉnh tháp rơi xuống.

Hai thân ảnh đều tự tách ra, Khương Thành rơi xuống hạ phong, nhưng chung

quy vẫn còn sống.

Dùng chính là cảnh giới Thiên Mệnh tứ trọng, ngay cả linh khí cũng không

mang, cư nhiên có thể cản một kích của Đạo Cung nhị trọng mà không chết.

Cái này thật sự quá kinh người.

“Thôi Xán Thần Phủ!”

“Quả nhiên bất phàm!”

“Dòng ấn ký võ đạo đó là loại phẩm cấp nào…”

Ngoài ra sáu cường giả Đạo Cung trên bầu trời không cách nào tiếp tục bảo trì

bình tĩnh.

Dòng ấn ký võ đạo kia là cấp Tiên, thế mà bọn hắn nhận không ra.

“Vượt qua cả cấp Thánh!”

“Tuyệt đối hơn hẳn cấp Thánh!”

“Cái này sao có thể”

“Chẳng trách cháu ta bị hắn giết chết…”

“Người này không thể giữ lại!”

Bọn hắn lúc trước vẫn là phong phạm cao nhân.

Sau khi chiến đấu bắt đầu, cũng chỉ để một mình An Đức Minh đơn đả độc đấu,

dường như khinh thường xuất thủ.

Mà hiện tại…

“An huynh, lão hủ tới giúp ngươi một tay!”

“Không được để hắn chạy trốn!”

“Huyết Mang quân nghe lệnh, tấn công!”

Sáu đại cao thủ đồng thời lấy ra đạo cung, cùng An Đức Minh cùng nhau tạo

thành vòng vây, vây Khương Thành vốn cũng không địch nổi vào giữa.

Cùng lúc đó, đại quân Huyết Mang ở bên ngoài giẫm lên một đống đổ nát, lấy

khí thế không gì không phá được ngang nhiên giết vào.

Lênnnnnnn!

Huyết sát chi khí hóa thành thực chất, vắt ngang ở trung tâm của bảy tòa đạo

cung.

Rầm!

Kèm theo một tiếng vang thật lớn, không khí bốn phía hoàn toàn méo mó.

Trong hư không, hiện ra từng đạo hắc mang.

Đó là bị bảy đại cao thủ và đại quân Huyết Mang liên thủ công kích, đánh cho

hư không cũng bốc cháy lên.

Phủ công chúa đã biến mất hoàn toàn không thấy nữa.

Thay vào đó là một cái hố to, sâu không thấy đáy.

Có lẽ chỉ mấy năm nữa thôi, nơi này sẽ biến thành một hồ phong cảnh mới của

hoàng thành.

Về phần Khương Thành, đừng nói là thi thể, cũng đừng nói tới hóa thành tro

bụi, ngay cả một chút một giọt khí tức cũng cảm giác không được.

Bị giết sạch sẽ.

Duy nhất cũng là cái nhẫn trữ vật là linh khí đạt đến thất giai còn sót lại.

“Ting, ký chủ bị giết, đang đo lương thực lực của kẻ địch, bố trí phương án sống

lại…”

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên.

“Ting, chiến đấu vừa rồi, đã kinh động một tia Li Long Tàn Linh du đãng cuối

cùng trong lòng đất Lung Nhạc Hoàng Thành.”

“Tàn linh vô thức đã bị huyết mạch Thương Long của ký chủ triệu hoán, chủ

động dung hợp cùng thần hồn của ký chủ.”

Li Long Tàn Linh là tình huống gì.

Vẻ mặt của Thành ca mờ mịt.

Dung hợp thứ này, mình đã có thể đánh ngã toàn trường sao.

“Ting, ký chủ sống lại.”

Trong nháy mắt sống lại đó, hắn phát động ẩn thân.

Hết cách rồi, hiện tại quần áo cũng không mặc, hiện thân lại phải ở trần ở

truồng.

Sau đó hắn phát hiện, trạng thái của bản thân bây giờ với lúc trước đó có chút

không giống.

Thần hồn lớn mạnh trước nay chưa từng có.

Trước đó, tu vi của hắn là Thiên Mệnh tứ trọng.

Này chủ yếu là chỉ cảnh giới của linh lực.

Về phần phương diện thần hồn, tu luyện càng thêm khó khăn, thậm chí trạng

thái của hắn vẫn dừng lại ở Thiên Mệnh tam trọng.

Đây đã là dưới tình huống hắn có thiên phú dị bẩm.

Sở dĩ rất nhiều tu sĩ khổ tu mấy ngàn năm còn kẹt tại một cảnh giới không thể

tiến thêm, chủ yếu là cảm ngộ không tới, thần hồn theo không kịp cảm ngộ của

cảnh giới.

Cho dù dùng nhiều đan dược hơn nữa, cũng là uổng công.

Mà bây giờ Khương Thành bất ngờ phát hiện, cảnh giới thần hồn của mình vượt

thẳng qua cửa ải Thiên Mệnh cảnh, đạt tới cấp độ Đạo Cung.

Nhảy vọt kiểu này, xác thực là quá kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK