Đập ầm ầm ở trong đầu Thu Bà và Thu Vũ Tuyền.
Thu Vũ Tuyền cho đến lúc này mới hô lên hai chữ “không được”.
Nhưng đã chậm mất rồi.
Phù phù!
Thi thể của Bách Ngỗi ngã xuống đất, không có bất kỳ tiếng động nào.
Trước khi chết, trong mắt hắn vẫn còn chất chứa một vẻ hoài nghi sâu sắc.
Cũng không biết là do không dám tin người này lại thật sự dám giết Tiên quan
của Thiên Cung, hay là không thể tin được người này có thể mạnh như vậy.
“Sao ngươi giết hắn?”
“Ngươi điên rồi sao?”
Thu Vũ Tuyền ngoại trừ lần trước là vì tranh sủng, lúc nào tính tình cũng rất
trầm ổn.
Song lần này, nàng thật sự không cách nào bình tĩnh được.
“Giết Tiên quan của Thiên cung, ngươi chết chắc rồi!”
“Mỗi Tiên quan của Thiên cung đều có ghi chép, bọn họ có thể dùng Thiên
Đạo, truy xét được hung thủ phía sau.”
“Xong rồi xong rồi…”
Nàng sắp sụp đổ, đến nỗi quên luôn sức chiến đấu của Khương Thành lúc nãy
khó mà tưởng tượng nỗi.
Thu Bà thì ngược lại, sau khi trải qua sự khiếp sợ cực hạn, lại lộ ra vẻ sùng bái.
“Không hổ là Đại Hiền Giả!”
“Thực lực như vậy, cho dù ở thời đại Nguyên Tiên Giới, vẫn thống trị!”
“Công cuộc chấn hưng Bạch Huyền Tộc ta có hi vọng rồi!”
Nàng căn bản không ngờ rằng việc khắc phục hậu quả ra sao.
Ngược lại có Khương hiền giả ở đây, bản thân không cần phải suy nghĩ nhiều,
theo sau lão nhân gia ngươi xem biểu diễn.
Năm đó lúc ở Huyền Giới, không phải là như vậy sao?
“Ha ha ha, khiêm nhường khiêm nhường.”
Thành ca rất nhuần nhuyễn thu hết toàn bộ tài nguyên trên người Bách Ngỗi
Tiên quan.
Ngoại trừ đan dược, phù triện trong nhẫn trữ vật, còn có một ít sách và pháp khí
Tiên quan sử dụng.
Trong đó còn có phiến Tiên Thạch và cây bút ngọc ghi thân phận Thu Vũ Tuyền
và ba người kia.
“Thế này không phải là ổn rồi sao?”
“Muốn đi ra ngoài đơn giản như vậy đấy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thu Vũ Tuyền đã không có cách nào quản lí tốt biểu
cảm của bản thân, biến thành biểu cảm tan vỡ.
“Cho nên ngươi định làm gì?”
Nàng sắp bị người này bức điên rồi.
Thành ca coi như là chuyện đương nhiên nói: “Định đi ra ngoài, ngươi nhìn mà
không hiểu sao?”
Tư duy của hắn rất đơn giản, nếu vị Tiên quan này trông coi việc ra ra vào vào,
vậy thì dựa vào hắn đi ra ngoài là được rồi.
Nếu hắn đã không phối hợp, vậy thì giết chết, cướp đạo cụ của hắn, tự mình đưa
bản thân đi ra ngoài.
Kế hoạch vừa hoàn mỹ vừa tinh diệu!
Hắn có chút khâm phục bản thân mình rồi.
Trong lòng Thu Vũ Tuyền gấp gáp, nàng chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Trước đó, nàng chỉ cho rằng bất cứ người nào cũng không thể đột phá khỏi sự
phong tỏa của Thiên cung, nàng đã cân nhắc đến tất cả các loại tình huống.
Chỉ không ngờ sẽ có người dùng cách giết Tiên quan này.
Gan to bằng trời cỡ nào?
Ngươi đã giết một Tiên quan!
Ngươi có biết chuyện đó có nghĩa là gì hay không?
Thiên cung mới thành lập hơn trăm triệu năm, cũng có một vài Đại Năng không
phục tùng sự quản thúc, căn bản không xem Tiên quan ra gì.
Mà kết cục của bọn họ đều giống nhau không có ngoại lệ.
Cho dù là Tôn Giả, hay là Thiên Tôn Chí Tôn, bất cứ người nào dám to gan giết
Tiên quan, cuối cùng sẽ chịu sự tấn công vĩnh viễn của toàn bộ Thiên cung.
Mãi đến khi đuổi tận giết tuyệt mới thôi.
Từ đó về sau, không có ai dám trắng trợn xúc phạm đến uy nghiêm của Thiên
cung.
Ở trong mắt nàng, Khương Thành được xem như người chết, những người khác
nếu đến gần hắn, chỉ sợ cũng sẽ bị giết toàn thân đầy máu.
Người này lại có tâm tình vui vẻ như vậy?
Thành ca lại không nghĩ nhiều như nàng.
Cầm bút ngọc lên, lấy phiến Tiên Thạch ra, hắn còn đắc ý liếc mắt nhìn Thu Vũ
Tuyền.
“Động tác của ca từ trước đến giờ đều hoa lệ như thế, đừng quá sùng bái!”
Thu Vũ Tuyền nói thầm nếu như tác phong của ngươi vẫn như thế này, ngươi có
thể sống đến ngày hôm nay, thật đúng là kỳ tích.
Trước khi Khương chưởng môn hạ bút, còn trưng cầu ý kiến của Thu Bà.
“Ta nên phân bản thân đến nơi nào?”
“Lão fan girl” Thu Bà lập tức không chút do dự mà vung tay hô to: “Với phong
thái độc nhất vô nhị của Đại hiền giả ngươi, cho dù là đạo trường Đế cấp cũng
không có cách nào gánh vác nỗi tài hoa của ngươi, không xứng với thân phận
của ngươi!”
“Chỉ là đạo trường Đế cấp không có cách nào để gia nhập trực tiếp, ngươi có
thể chịu một chút thiệt thòi ở đạo trường Vương cấp ngu ngốc một thời gian.”
Đạo trường Đế cấp, không xứng với hắn?
Đạo trường Vương cấp, thiệt thòi cho hắn?
Khóe miệng Thu Vũ Tuyền co giật, Thu Bà ngươi cũng điên rồi sao, câu này là
tiếng người nói sao?
Hắn ngay cả Thiên Tâm cũng không có, ngay cả tư cách đi ra ngoài cũng không
có, đạo trường cấp thấp nhất hắn cũng không xứng được chưa?
Thành ca rất tán thành gật gật đầu: “Ý ngươi nói là, xem ra bản thân ta phải chịu
thiệt thòi một thời gian, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt
trước tiên phải làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt…”
Thu Bà tiếp tục sùng bái: “Lời nói của Đại hiền giả, vẫn khiến người khác tỉnh
ngộ như vậy!”
“Ta đề nghị Đại hiền giả nên chọn Gia Vương đạo trường.”
Nàng tràn đầy sủng nịch và không nỡ nhìn về phía Thu Vũ Tuyền.
“Vũ Tuyền đứa nhỏ này chưa có nhiều kinh nghiệm, ta đang lo lắng nàng sau
khi rời khỏi nơi đây sẽ bị bắt nạt. Nếu như Đại hiền giả đồng ý hạ mình cùng
đạo trường với nàng ấy, bảo vệ nàng ấy một chút, ta sẽ yên tâm hơn nhiều.”
Ta thật sự cám ơn ngươi.
Thu Vũ Tuyền vô lực bóc phốt.
Nếu như người nói không phải là Thu Bà, nàng đã muốn phốt ngược lại rồi.
Bảo hắn bảo vệ ta?
Ngươi đùa gì thế?
Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!
Nàng quay đầu xua tay từ chối: “Không cần, ta không cần, hay là ngươi chọn
đạo trường khác đi!”
Thành ca vốn không có ý định chọn chung đạo trường với nàng.
Bây giờ nhìn dáng vẻ kiên định từ chối của nàng, ngược lại trong lòng càng
mạnh mẽ hơn.
Gì, ở chúng với ca ngươi mất mặt lắm sao?
“Đừng quên, ngươi còn đang cá cược đấy, sau khi rời khỏi đây ngươi phải làm
người hầu của ta!”
“Không chung đạo trường, ngươi làm sao hầu hạ lão gia ta? Đừng hòng trốn
tránh!”
Nghe lời này của hắn, các cách thức từ chối mà Thu Vũ Tuyền vốn đã chuẩn bị
từ trước đang cắm ở trong cổ họng, cực kì khó chịu.
Không thể nào, mình phải làm người hầu cho hắn thật sao?
Ngược lại Thu Bà vô cùng phấn khởi, thậm chí ánh mắt còn bộc lộ sự hâm mộ
đối với Thu Vũ Tuyền.
Thị nữ bên cạnh Đại hiền giả, đây chẳng phải là tương lai có một lượng lớn cơ
hội ở chung với lão nhân gia hắn sao?
Năm đó ở Huyền Giới, vì muốn tranh giành một cơ hội tiếp cận Đại hiền giả,
mọi người đều phải đấu tranh gay gắt trong âm thầm.
Xoạt xoạt xoạt!
Thành ca viết một dòng chữ vàng ở giữa không trung.
“Khương Thành, đế cảnh bát trọng, vào Gia Vương đạo trường!”
Chữ vàng này trôi nổi bồng bềnh trong hư không, cũng chia thành hai phần.
Một phần khắc ở trên phiến Tiên Thạch, xem như là hoàn thành đăng ký.
Một phần hóa thành bụi vàng, làm “lễ rửa tội” cho hắn.
Mà hắn đạt được tư cách đi ra ngoài dễ như ăn cháo vậy.
Lúc này xung quang sương mù dày đặc, ở trong mắt hắn đã không còn cái gì
cản trở, vừa thi triển thần niệm đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cách không
biết bao nhiêu trăm triệu dặm.
Ca thở phào nhẹ nhõm, bản đồ thế giới cuối cùng cũng mở khóa.
Lúc này mới đắc ý nhíu mày: “Ngươi thua rồi, bây giờ phục rồi phải không?”
Phục cái đầu ngươi!
Nhưng vào lúc này, có một chuyện khác Thu Vũ Tuyền càng quan tâm hơn.
“Ngươi đã là đế cảnh bát trọng rồi hả?”
Cái tên điên đê tiện này, lại mạnh như vậy?
Nàng mới đế cảnh ngũ trọng, so với đế cảnh bát trọng là một trời một vực.
“Chứ sao nhỉ?”
Thành ca nhún vai một cái: “Được rồi, hô lão gia đến rồi nghe xem.”