Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, hắn lập tức không để mắt đến Thành Ca nữa, mà đặt sự chú ý lên trên

người Thu Vũ Tuyền.

Cái nhìn đó được gọi là nhìn không chớp mắt.

Mãi cho đến khi Thu Vũ Tuyền khẽ chớp mắt, hắn mới như vừa mới bừng tỉnh

ở trong giấc mơ.

“Vị tiên tử này chính là Thu Vũ Tuyền đó sao, vừa rồi ta mới nghe qua tiếng

thơm của ngươi rồi.”

“Bây giờ vừa nhìn thấy, quả nhiên chính là nhân vật siêu phàm xuất trần…”

Thành Ca không coi trọng người Văn Nhân Tư Hải này, nhưng Thu Vũ Tuyền

lại không dám.

Đạo Tôn có ý nghĩa như thế nào, nàng đã đi guốc ở trong bụng.

Nói một cách không có chút nào khoa trương nào, ở trước mặt Đạo Tôn, tất cả

Gia Vương đạo trường cũng không đáng kể chút nào.

Mặc dù ánh mắt nóng rực mới vừa rồi của đối phương là vô cùng cợt nhả,

nhưng người như thế nàng không thể đắc tội được.

Cho nên chỉ có thể chắp tay: “Hân hạnh được gặp mặt!”

“Nói hay nói hay!”

Văn Nhân Tư Hải bước nhanh đi tới trước mặt nàng, gạt bỏ đi họ của Thu Vũ

Tuyền như đã rất quen thuộc từ trước đến nay.

“Vũ Tuyền tiên tử mới đến, nhất định là có rất nhiều thứ không biết nhỉ?”

“Đến đây, ta dẫn ngươi đi dạo chơi Gia Vương đạo trường này thì như thế nào?”

Nói xong, hắn muốn nắm lấy tay Thu Vũ Tuyền.

Khương chưởng môn ở bên cạnh thật ra thì cũng có chút buồn bực.

Theo lý thuyết thì khi trở thành tiên nhân thì sẽ không có nhiều người theo đuổi

nữ sắc nữa cơ mà.

Làm sao sau khi nhìn thấy Thu Vũ Tuyền, cả đám người đều không kìm chế

được như vậy.

Chẳng lẽ trên người nàng có phẩm chất đặc biệt gì đó hấp dẫn người khác sao?

Được rồi với tư cách là Tiên Mẫu chuyển thế, nàng có đặc biệt một chút cũng

không phải là kỳ quái.

Đối mặt với sự thân thiết của Văn Nhân Tư Hải, Thu Vũ Tuyền vội vàng tránh

ra.

“Không cần phải làm phiền đến Văn Nhân công tử đâu.”

Mặc dù không dám đắc tội với nhị thế tổ này, nhưng thực chất bên trong lòng

nàng không hề nhìn trúng bất kỳ một người nào.

Đương nhiên Văn Nhân Tư Hải không may mắn trở thành một ngoại lệ như vậy.

Nắm hụt một phen, trong mắt Văn Nhân Tư Hải không nhịn được hiện lên vẻ

tức giận.

Như vậy là không nể mặt hắn sao?

Ba người kia ở phía sau lại càng đồng loạt giận dữ trách mắng.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Tấm chân tình của công tử bọn ta như thế, ngươi dám bẻ đi mặt mũi của hắn

sao?”

“Tự cao tự đại đến như vậy sao?”

“Ha ha…”

Văn Nhân Tư Hải giơ tay lên cười cười: “Làm sao Vũ Tuyền tiên tử có thể nói

như vậy chứ, ta tin rằng chẳng qua nàng chỉ đang căng thẳng mà thôi.”

Căng thẳng cái ông nội nhà ngươi đấy!

Trong lòng Thu Vũ Tuyền cũng đang mắng chửi té tát mấy người này.

Làm sao nàng không nhìn ra được, ba người kia quát mắng chính là do Văn

Nhân Tư Hải âm thầm gợi ý.

Bởi vì chính là muốn tạo áp lực cho mình, khiến cho mình không dám từ chối

hắn.

Thành Ca ở bên cạnh cũng đang vui mừng hớn hở xem náo nhiệt.

Dù sao ở trong mắt hắt thì đây cũng là Tiên Mẫu chuyển thế, hắn cũng nóng

lòng mong nhìn thấy nàng bị khuất phục.

Hơn nữa suy nghĩ một chút cũng đã thấy rất kỳ diệu rồi.

Năm đó mười vị Thiên Đế chính là do một tay ngươi cất nhắc bồi dưỡng lên.

Bây giờ cháu nội của Đạo Tôn gì đó dưới trướng Thiên Đế lại ức hiếp đến trên

đầu của ngươi.

Cái này có tính là quả báo hay không?

Mà ngay sau đó, Văn Nhân Tư Hải lại vừa đưa ra một “đợt tấn công” mới.

Lập tức thấy hắn giơ tay lấy ra một cái, đột nhiên trong tay hiện ra một chiếc

hộp Tiên tinh vô cùng khéo léo tinh xảo.

Cái hộp kia trôi lơ lửng ở giữa không trung, ngay sau đó hóa thành một đóa hoa

tiên tinh lộng lẫy nở rộ.

Ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc sóng nước xẹt qua từ trên đóa

hoa tiên tinh này.

Sau đó lập tức thấy từng con bướm đầy màu sắc tung tăng bay lượn quanh hoa

tiên tinh…

Các hiệu ứng đặc biệt khá dài dường như thay đổi liên tục, nhưng mà Thu Vũ

Tuyền ý chí kiên định chẳng qua cũng chỉ nhìn vài giây đồng hồ rồi lập tức thu

hồi ánh mắt.

“Văn Nhân công tử, cái này là ý gì?”

Văn Nhân Tư Hải khẽ mỉm cười: “Vật này là là năm đó người ta dâng tặng cho

tổ phụ của ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Rất đẹp, rất thú vị.”

“Vậy ta tặng lại cho ngươi.”

“Hả?”

Thu Vũ Tuyền vội vàng xua ta: “Không được, quà tặng quý giá như vậy ta

không thể nhận được.”

Nàng vô cùng thông minh.

Nếu là hôm nay nhận quà tặng của Văn Nhân Tư Hải, vậy thì là nàng nợ hắn.

Lần sau đối phương nói ra yêu cầu khác, từ chối cũng không tốt.

Nàng cũng không muốn nâng cao mối quan hệ với người này.

Nụ cười trên gương mặt của Văn Nhân Tư Hải cũng không biến mất, nhưng mà

ánh mắt lại xuất hiện một tia áp lực nặng nề.

“Sao vậy, ngươi không nể mặt ta sao?”

“Không phải, ngươi hiểu lầm rồi.”

Thu Vũ Tuyền lắc đầu: “Ta chỉ là không muốn lấy đi đồ tốt của người khác…”

Văn Nhân Tư Hải làm ra dáng vẻ của một tổng tài bá đạo, búng một cái, chiếc

hộp tiên tinh kia lập tức chậm rãi nhẹ nhàng bay vào trong ngực Thu Vũ Tuyền.

“Bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận đi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chán ghét quà

tặng của ta hay sao?”

Thu Vũ Tuyền có thể nói mình chán ghét được sao?

Nàng thật sự không muốn nhận, chỉ cảm thấy đối phương thật sự là mẹ nó đáng

ghét.

Chỉ tiếc là bối cảnh của Văn Nhân Tư Hải còn lớn hơn so với toàn bộ Gia

Vương đạo trường, nếu như nàng không nhận, đó chính là phụ lòng tốt của

người khác mà!

Thậm chí lúc này nàng cũng không nhịn nhìn sang Khương Thành ở bên cạnh,

hy vọng cái tên điên không sợ trời không sợ đất này có thể giúp đỡ mình một

cái.

Dường như là nghe được âm thành trong tiếng lòng của nàng.

Ngay sau đó, chiếc hộp tiên tinh sắp bay đến trong ngực của nàng đã lại bay trở

về đường cũ.

Người trong nháy mắt đó, chính là Khương Thành.

Sắc mặt của Văn Nhân Tư Hải lập tức trầm xuống.

Ở trước mặt Thu Vũ Tuyền, hắn vẫn còn muốn ra vẻ giả vờ giả vịt, làm ra hình

tượng có phong độ.

Ở trước mặt Khương Thành, hắn cũng không cần giả vờ nữa rồi.

“Ngươi có ý gì?”

Ba người ở phía sau kia cũng theo đó nhảy ra ngoài.

“Ngươi muốn chết sao?”

“Văn Nhân công tử của bọn ta và Vũ Tuyền tiên tử nói chuyện, ngươi làm cái gì

vậy?”

“Ai cho ngươi lá gan này?”

“Không có không có, các ngươi hiểu lầm rồi.”

Thành Ca ra vẻ vô tội xoa tay chỉ chỉ.

“Ta chỉ là muốn nói cho vị Văn Nhân công tử này của các ngươi một đề xuất mà

thôi.”

Văn Nhân Tư Hải có khả năng khống chế ý định muốn giết người của mình,

thản nhiên nói: “Đề xuất gì?”

Khương Thành chỉ vào Thu Vũ Tuyền ở bên cạnh.

“Nàng là kiểu người phụ nữ rất thực tế, vốn dĩ người ta không thích những thứ

đồ chơi loè loẹt nhưng lại không giúp ích cho việc tu luyện và chiến đấu kia.”

“Người ta thích những cái như đan dược, đạo khí, bí bảo, thiên tài địa bảo gì đó

chẳng hạn.”

“Cái đồ chơi ngươi vừa mới đưa kia, nàng hoàn toàn không thể dùng được,

đương nhiên là không muốn nhận rồi, chỉ là ngại nói ra mà thôi!”

“Bây giờ ta nói ra thay nàng, để cho ngươi biết như thế nào mới có thể hùa theo

sở thích của nàng, nhưng mà các ngươi cũng không cần cảm ơn ta, đây là việc

ta nên làm.”

Nói xong, hắn lùi trở lại, còn dùng bả vai hích Thu Vũ Tuyền một cái.

“Ta nói không sai chứ?”

Thu Vũ Tuyền thật sự muốn kéo miệng của hắn ra, xé nát cái miệng trên gương

mặt kia của hắn.

Sao ta lại vô cùng thực tế rồi?

Sao ta lại muốn đan được và đạo khí của hắn chứ?

Ngươi nói ta thành người như thế nào vậy?

Nhưng Khương Thành chen vào như vậy, thật ra giúp nàng khỏi phải nhận lấy

món quà vừa rồi, coi như là tháo gỡ vóng vây cho nàng một cách biến tướng.

Vì vậy, nàng cũng không lên tiếng phản đối.

Còn bốn người kia lại có vẻ mặt vô cùng ngu ngốc.

Thì ra không phải là người ta không nể mặt ngươi, mà đơn giản là người ta

không thấy coi trọng cái gọi là món quà tinh xảo của ngươi?

Chuyện này thật mất mặt, cũng rất lúng túng, vô cùng lúng túng.

Cái loại cảm giác này giống như tổng tài bá đạo vừa ra trường, khí phách tặng

món quà tặng đắt tiền.

Chờ đến khi đối phương kích động gào thét chói tai, ném ánh mắt ngưỡng mộ

về phía mình, thuận tiện ngã vào trong ngực của mình.

Kết quả người ta không những không có gào thét chói tai, ngược lại lại ném cho

ngươi một cái liếc mắt, quăng qua chữ “xì”.

Cái này…

Trong một khoảng thời gian, ba con ngựa chết phía sau kia muốn tìm chút lời

thoại để giúp Văn Nhân Tư Hải cứu vãn được sự cao quý, cũng không thể tìm ra

được.

Bọn họ có thể nói gì đây?

Nói ngươi dám ghét bỏ quà tặng của Văn Nhân công tử sao?

Vậy thì nếu như truyền đi, chẳng phải sẽ khiến cho người khác chê cười Văn

Nhân công tử ra tay keo kiệt, theo đuổi em gái mà cuối cùng ngay cả cái giống

như là hình thức của quà tặng cũng không đưa ra được hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK