tông.
“Cứ tiếp tục như vậy không được!”
Mặc dù bọn họ chẳng có thù oán gì với Phi Tiên môn cả kiểu suy bụng ta ra
bụng người, bọn họ cảm thấy Khương Thành nhất định sẽ đến tiến công Tử Tà
tông.
Có thể là ngay trong giây tiếp theo.
“Chúng ta không thể ngồi đó chờ chết được!”
“Xem ra chỉ có thể di dời thôi, rời khỏi Thương Lan đại lục, trốn cái tên yêu
nghiệt đáng sợ này.”
“Đến những đại lục khác?”
“Một khi chúng ta dính dáng vào, lập tức sẽ gặp phải sự vây công của các lực
lượng bản địa nơi đó.”
“Vậy phải làm sao đây? Lẽ nào phải rời khỏi Tiên Võ châu ra ngoài kia sao?”
“Các ngươi cũng đừng quá bi quan!”
Chưởng môn là Tử Tà Thánh Chủ đã không thể nghe lọt được nữa.
“Ai bảo chúng ta sẽ rời đi?”
Ánh mắt nhạy bén của hắn nhìn ra bên ngoài điện, mạnh mẽ nói: “Nếu Thương
Lan đại lục đã không có ai có thể trị Khương Thành, vậy thì ra ngoài tìm viện
binh!”
“Bên ngoài?”
Các trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau.
“Đi cầu trợ Thanh Di đại lục sao? Nhưng chúng ta có giao tình gì với Dương Ly
tông kia đâu?”
“Thanh Di đại lục?”
Tử Tà Thánh Chủ cười khẩy: “Ta đâu có định đi tìm bọn họ.”
“Vậy ngươi định?”
“Ta muốn đến Tiên Cực đại lục!”
“Cái gì? Tiên Cực đại lục?”
Mọi người đều trở nên kinh ngạc.
Tiên Cực đại lục là trung tâm của Tiên Võ châu, tổng bộ của Hám Thiên cung
nằm ở đó.
So với ở đó, Thương Lan đại lục chỉ có thể xem như là một tiên thôn nhỏ lạc
hậu.
Bởi vì bảy Thánh Tôn của Tiên Võ đại lục đều tọa trấn ở đó.
Chuyện này vốn không phải do bọn họ bằng lòng, mà là Hám Thiên Cổ Thánh
hạ lệnh, những Thánh Chủ và Thánh Tôn đã đạt đến viên mãn không được bước
chân vào những đại lục khác, để tránh ảnh hưởng đến Vẫn giới tiên tàng.
Nhưng mà cũng bởi vì nguyên nhân này mà Tiên Cụ đại lục so với những đại
lục khác giống như một vị diện cao cấp vậy.
Những thánh địa đỉnh cấp giống như Tử Tà tông, Kim Hàn tông, bên đó có mấy
mươi cái.
Mà ngoại trừ Tiêu Đế trực thuộc Hám Thiên cung ra, sáu Thánh Tôn khác cũng
có thế lực của riêng mình.
Có thể nói là dây mơ rễ má lộn xộn, phức tạp vô cùng.
“Lẽ nào chưởng môn ngươi có giao tình gì với đại năng bên Tiên Cực đại lục
ư?”
Tử Tà Thánh Chủ lắc đầu.
“Nếu ta có giao tình với bên đó thì sớm đã dọn sang rồi, hà tất phải ở lại cái
Thương Lan đại lục này.”
Chúng lão giả ngập tràn sự khó hiểu trong đôi mắt, nếu đã không có giao tình,
vậy ngươi đến Tiên Cực đại lục thì có tác dụng gì chứ?
Cũng tìm đâu được cứu binh.
“Ta đâu có định tìm cứu binh.”
Tử Tà Thánh Chủ nói một cái thâm sâu: “Ta chỉ định sang bên đó tung một tin
tức - Khương Thành có Vạn tượng luân chuyển mà thôi.”
Xùy!
Các trưởng lão trong nội điện nhất thời trở nên sởn gai ốc.
Bởi vì bọn họ lập tức đã ý thức được, một khi tin tức này truyền đến Tiên Cực
đại lục thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.
“Một thần thông có thể khiến Đạo Thần giết được mười mấy Thánh Chủ sẽ làm
vô số người phát điên.”
“Trước mắt Thương Lan đại lục không có ai đi chiếm đoạt, chỉ là bởi vì không
ai đánh lại được Khương Thành.”
“Nhưng Tiên Cực đại lục thì không giống thế.”
Khóe miệng của Tử Tà thánh Chủ nhếch lên, toát ra ý cười lạnh lùng.
“Khương Thành có thể chống lại được mười sáu Thánh Chủ, nhưng hắn có thể
chống lại được một trăm sáu mươi Thánh Chủ không? Có thể chống lại được ba
trăm sáu mươi Thánh Chủ không?”
“Chuyện hắn chết là không nghi ngờ gì nữa rồi.”
Các trưởng lão suýt chút thất thanh.
“Nhưng mà như vậy thì Thương Lan đại lục cũng sẽ gặp phải một làn sóng
lớn.”
“Là Phi Tiên môn gặp phải, không phải chúng ta!”
Đối với kế hoạch của Tử Tà tông, Thành ca chẳng hề hay biết gì cả.
Nếu như biết được, nhất định hắn sẽ cảm ơn sự nhiệt tình của Tử Tà Thánh
Chủ.
Đa tạ ngươi mang đến nhiều kẻ địch mới, ta còn sợ không thể thanh toán thêm
vài lần nữa.
Thật ra ca này vốn chẳng hề có ý định tiến công Tử Tà tông hay Bạch Tiên tông
cả.
Không oán không thì, chỉ vì Vẫn giới tiên tàng mà chạy đi tiêu diệt môn phái
khác thật khó tránh quá không chuyên nghiệp rồi.
Do hắn không có động tĩnh gì, vậy nên giai đoạn này Thương Lan đại lục trời
yên biển lặng, tất cả các tông môn đều duy trì sự khắc chế, ngoan ngoãn lạ
thường.
Hôm này, hắn đã ăn hết tất cả những đan dược gần đây thu thập được.
Giúp tu vi tiên lực ổn định lại ở mức cảnh giới Đạo Thần trung giai.
Sau đó, nhìn vào một triệu ba trăm ngàn huyền tinh, ca này rơi vào trầm tư.
“Tiếp theo nên thăng cấp cái gì đây?”
Phản ứng đầu tiên của hắn đương nhiên là gia tăng cấp bậc huyền văn rồi.
Một môn huyền văn muốn thăng cấp từ thập tam trọng lên thập ngũ trong cần
tầm khoảng một ngàn một trăm hai mươi huyền tinh.
Dựa trên tài sản trước mắt của hán thì đủ tăng hơn một ngàn môn huyền văn lên
thập ngũ trọng, đến lúc đó thì hắn sẽ có hơn một ngàn căn nguyên thần đài.
Một kích của nguyên thuật hơn thiên trọng giáng xuống giết chết Thánh Chủ
trong tích tắc là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Khương Thành rất nhanh đã từ bỏ suy nghĩ vô cùng hơn người này.
Bởi vì không thực tế.
Muốn triển khai ra nguyên thuật nhất thiên trọng thì đạo quy tắc cũng cần tăng
đến cấp một ngàn, huyền tinh nhất định sẽ không đủ.
Càng huống hồ gì khi dùng nguyên thuật bách nhị thập trọng trước mắt, lực
thần hồn của hắn sẽ bị rút cạn.
Nếu thật sự là nhất thiên trọng thì sẽ giống như trẻ sơ sinh có được cái rìu lớn,
hắn căm bản không thể múa đượ.
“Xem ra việc quan trọng bây giờ vẫn là gia tăng cảnh giới thần hồn.”
Thần hồn trước mắt của hắn đang đồng thời đi trên hai thể hệ, thể hệ thiê hồn
thì vẫn là phẩm chất kim sắc, cách hồn tổ còn một khoảng nữa.
Còn thể hệ thần hồn thì ở cảnh giới đế hồn.
Phẩm chất của thiên hồn nhờ vào “Tịnh hồn từ độ kinh” để gia tăng, còn về
cảnh giới thần hồn thì lại có thể dùng huyền tinh.
Từ đế hồn thăng lên một bậc có thể chịu được nguyên hồn của Thánh Chủ thì
cần sáu trăm năm mươi ngàn huyền tinh.
Khương Thành không hề do dự bấm nút.
Ngay khắc sau, cả hồn hải được kim quang phát sáng.
Hồn điện kia như trở thành một mặt trời rực rỡ, không thể nhìn thẳng vào được.
Quang mang chói mắt tản ra từng quần sáng, tỏa trên hồn hải bao la, khiến cả
vùng hồn hải đều nhuốm một lớp màu sắc hoàn toàn mới.
Khương Thành có thể cảm nhận rõ ràng được hồn lực của bản thân đang tăng
cao nhanh chóng.
Mãi đến lúc thoái biến đến cảnh giới tiếp theo, dường như đã vào một thế giới
mới.
Kim quang mới dần tản đi, hình bóng hồn điện tiêu tán.
Một ngọn núi lớn hùng vĩ đứng sừng sững ngay giữa hồn hải, còn hùng vĩ hơn
gấp mười lần hồn điện trước đây.
Đỉnh núi rỗng lại có thể nhìn thấy được từng sơn động có ý không rõ.
Giống như chất chứa được sự huyền diệu thâm sâu.
Khi mọi thứ kết thúc, Khương Thành phát hiện ra quy mô lực hồn lực của bản
thân đã mạnh hơn lúc trước không chỉ mười lần.
Chuyện này đã không thể dùng từ đột nhiên bay vọt để hình dung nữa rồi, hoàn
toàn chính là lột xác mà.
“Lần thăng cấp này đúng là đã giải quyết được sự cấp bách mà.”
Sau khi gia tăng nguyên hồn, khi hắn giao phong thần hồn với Thánh Chủ sẽ
không cần phải cố thủ ở hồn hải của bản thân nữa roòi.
Dưới sự gia trì của phẩm cấp thiên hồn, cùng là nguyên hồn, hắn hoàn toàn có
thể trấn áp được những tiên nhân khác.
Càng huống hồ gì hồn lực đã mạnh hơn mười lần, có nghĩa là hắn có thể dùng
được nguyên thuật bách nhị thập trọng nhiều lần hơn khi chiến đấu rồi.
Nhưng mà nguyên thuật bách nhị thập trọng cũng không thể nào thỏa mãn được
hắn.
Ca này lại lần nữa mở màn hình kĩ năng của hệ thống ra, tiêu hao hai trăm tám
mươi ngàn huyền tinh, gia tăng đạo quy tắc từ cấp một trăm hai mươi lên cấp ba
trăm.
Rồi sau cùng tiêu tốn hơn hai trăm ngàn huyền tinh để gia tăng một trăm tám
mươi môn huyền văn lên thập ngũ trọng.
Lúc này, hắn đã có ba trăm căn nguyên thần đài, hơn nữa còn học được nguyên
thuật tam bách trọng.
Tuy nguyên thuật tam bách trọng sẽ tiêu tốn hồn lực nhiều hơn gấp nhiều lần so
với nguyên thuật bách nhị thập trọng, nhưng bởi vì đã gia tăng nguyên hồn nên
tương lai nếu trong một trận chiến đấu thuận lợi, hắn có thể dùng được khoảng
hai mươi lần.
Hoàn toàn có thể xem như là một binh khí bình thường.
Thực lực như vậy so với trước kia đúng là cách biệt một trời một vực