oán hận.
Cứ lần lượt oán hận tại sao mình không được phân đến vòng này.
Mà tự nhiên hơn sáu mươi người ở vòng thứ tư kia lại sung sướng vô ngần.
“Vốn tưởng rằng lần này vận số không tốt, bị phân đến vòng thứ tư.”
“Không ngờ rằng đây ngược lại là một chuyện tốt.”
“Ha ha ha, dựa vào thực lực của bổn tiên, cho dù vòng thứ nhất cũng không
nhất định có thể qua được cửa ải, hiện tại thì tốt rồi!”
“Thậm chí cũng không cần bản thân ra tay.”
Đối với hắn mà nói, đây giống như là trước mặt người chết đuối đột nhiên xuất
hiện một chiếc thuyền lớn hào hoa.
“Khương Thủ Tọa, đây là phần tâm ý kia của ta.”
“Khương Ẩn Hoàng, ngươi mau cất kĩ đi.”
“Một lát nữa ngươi bị mệt, phần tình này bọn ta sẽ ghi nhớ.”
“Gì mà tình với không tình, các ngươi đã quên Khương Ẩn Hoàng không thích
nợ nhân tình nhất sao?”
“Đúng đúng đúng, là ta ăn nói vụng về đã nói sai lời rồi ha ha…”
Bỏ ra một vài thù lao trong phạm vi chấp nhận được đã có thể trực tiếp thông
qua trận thứ tư vốn không thể nào thông qua, bọn họ cảm thấy bản thân lời lớn
rồi.
Bầu không khí vô cùng vui sướng, hoạt bát, nhiệt liệt.
Mãi cho đến khi những người khác đều đã giao xong thù lao, Phạm Lôi Đạo
Tôn xuất hiện ở trước mặt Thành ca.
Lão này đang kìm hãm sức lực muốn dùng thuốc lá trong trận tiếp theo để đạt
được thành tựu xuất sắc ở trận thứ tư, kết quả trận thứ ba phân ở vòng thứ tư,
hoàn toàn không lĩnh hội ra được chân ý, mắt thấy sắp bị loại bỏ, đang lo lắng
tức giận ở kia đấy.
Sự xuất hiện đột ngột của Thành ca coi như là đã cho hắn một lần cơ hội.
Có điều, hắn cảm thấy mình không thể tầm thường như những người khác.
“À thì Khương Thành à… Thời gian hai chúng ta quen biết cũng không ngắn
rồi.”
Thành ca cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy, đặc biệt là chuyến đi Đạo Tuyệt Chi
Địa, đã làm đồng đội một khoảng thời gian.”
Trong lòng Phạm Lôi Đạo Tôn chợt vui mừng, tiểu tử này nhớ thì tốt.
Mặc dù lúc ở Đạo Tuyệt Chi Địa kia, hắn và Khương Thành căn bản không hợp
nhau ra sao cả, thỉnh thoảng lại trái nhau…
Nhưng tốt xấu gì cũng đã làm quen không phải sao?
“Nếu như chúng ta đã là người quen, vậy giúp ta đầu tiên không có vấn đề gì
chứ?”
Thành ca cũng rất dứt khoát, “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Dù sao vòng thứ tư ai cũng có phần, hắn cũng không biết xếp ở vị trí đầu tiên có
tác dụng gì.
Lẽ nào chuyện này cũng rất có máu mặt, có thể gia tăng phẩm vị?
Phạm Lôi Đạo Tôn vẻ mặt vui vẻ yên tâm, coi như tiểu tử này thức thời, còn
nhớ “giao tình” lúc đó, biết nể mặt mình.
Thậm chí hắn không nhịn được ưỡn ngực ngẩng đầu, dùng cằm nhìn những
người khác ở xung quanh một vòng.
Có nhìn thấy không, ta và các ngươi khác nhau.
Những người khác nhao nhao tỏ ra Phạm Lôi Đạo Tôn thật sự là được hoan
nghênh, vậy mà có thể nói chuyện được với Khương Ẩn Hoàng.
Khương Thành nể mặt như vậy, Phạm Lôi nở mày nở mặt, đi đường đều đắc ý
vênh váo rất nhiều.
“Ha ha ha, đây chính là Linh Tiễu của ta, mau bắt đầu đi!”
Thành ca đi đến bên cạnh Linh Tiễu kia, có hơi buồn bực.
Phạm Lôi Đạo Tôn này có phải là già rồi hay quên, đã quên mất vẫn còn một
bước quan trọng chưa hoàn thành không?
“Chuyện này sợ rằng không thể bắt đầu được.”
“Tại sao?”
Thành ca xoa nắn ngón tay.
Phạm Lôi Đạo Tôn vừa nhìn thế tay đó, không thể tiếp nhận được ngay tại chỗ.
“Dựa vào giao tình của chúng ta, ngươi còn không biết xấu hổ đòi thù lao ư?”
“Thù lao gì chứ, ta đòi thù lao khi nào?”
Thành ca sửa lại cách dùng từ của hắn.
“Đó đều là mọi người chủ động tốt bụng nhét cho ta đó, dùng để trị liệu lương
tâm bị tổn thương của ta mà thôi.”
Phạm Lôi suýt nữa bị hắn sửa đến sững sờ.
Chuyện này có gì khác biệt sao?
Hắn nghiến răng nghiến lợi gắt gao nói: “Ngươi cũng đã nhận nhiều như vậy,
lương tâm cũng nên chữa khỏi rồi chứ!”
Thành ca không hề bị lay động.
“Lương tâm của ta bị thương đã quá nặng, rất khó chữa khỏi.”
Nói trắng ra, hắn và Phạm Lôi không có giao tình gì.
Chuyến đi Đạo Tuyệt Chi Địa, từ đầu đến cuối tên này cũng không đứng bên
hắn, càng chưa từng nịnh nọt hắn bao giờ.
Hắn không cần phải đặc biệt đối đãi tốt.
“Ngươi! Đây quả thực là ăn cướp!” Phạm Lôi rất tức giận, cảm thấy đã mất hết
mặt mũi.
Hắn bủn xỉn một hồi, cuối cùng đã ném một chiếc nhẫn không gian đến.
“Cho ngươi cho ngươi, đều cho ngươi hết! Ăn không bao giờ no!”
Thành ca nhận lấy nhìn một chút, bên trong chỉ có ba mươi ngàn Nguyên Tiên
Tinh, cũng không còn những thứ khác.
Giá trị ít hơn nhẫn không gian của người khác trên chục ngàn lần.
Còn no chết ta?
“Ngươi vẫn nên giữ lấy mua sơi cay bồi bổ đi.”
Nói xong, hắn lại ném nhẫn không gian kia trở lại, nhấc chân muốn đi đến Linh
Tiễu khác.
Phạm Lôi gấp gáp.
Bảo hắn đưa đan dược hắn không nỡ, đạo khí và bí bảo càng là vật bảo hộ sống
yên phận ở trận tiếp theo, cũng không thể cho.
Thiên tài địa bảo khi mua hàng từ bên Thành ca lần trước đã không còn thừa lại
chút nào nữa.
“Đừng đừng đừng…”
Hắn vội vàng cản lấy Khương chưởng môn, trong lòng rỉ máu vẻ mặt đau đớn
móc ra một điếu thuốc.
Suy nghĩ một chút mình vẫn còn khoảng hai mươi cây, thiếu một cây cũng
không ảnh hưởng trận tiếp theo đại sát tứ phương.
“Cái này cũng đủ rồi chứ!”
Vì phòng ngừa những người khác nhìn ra, hắn còn chuyển sang truyền âm.
“Ngươi hài lòng rồi chứ!”
“Cái tên tham lam, biết ngay ngươi đang mưu đoạt chí bảo của ta, dụng tâm
hiểm ác quá!”
Thành ca suýt nữa phun ra một ngụm nước.
Cái thứ này cũng không đáng một điểm tiên nguyên, ngươi vậy mà còn làm như
ta đã chiếm hời cực lớn.
Hắn vốn định từ chối, trong lòng đột nhiên chợt mềm.
Bỏ đi bỏ đi, lần đó bán nhang đã hố hắn một đợt…
“Thật đúng là bó tay với ngươi, ta nợ ngươi sao?”
Cuối cùng hắn vẫn là nhận lấy cây nhang đó, còn rất tự nhiên đốt lấy.
Những Đạo Tôn và Đạo Thánh khác đầu óc mù mịt.
Bọn họ vừa thấy đã nhìn thấu thứ đồ này rất bình thường, chỉ là phàm vật mà
thôi, căn bản không có giá trị gì.
Phạm Lôi chỉ đưa phế phẩm này, vậy mà cũng có thể khiến Khương Thủ Tọa
giúp đỡ?
Vậy xem ra giao tình của hai người bọn họ đúng thật là không nhạt đâu!
Ngược lại là bản thân Phạm Lôi vẻ mặt đau xót.
Thứ đồ đó có thể cản được công kích của Đạo Thánh đó, hiện tại ngươi đã đốt
nó rồi thật là lãng phí quá mà!
Thật đúng là phá gia chi tử, đạo lý thép tốt dùng làm lưỡi đao cũng không hiểu.
Khi hắn lặng lẽ than thở, Khương Thành đã bắt đầu bận rộn rồi.
Sau mười mấy giây ngắn ngủi, trên Linh Tiễu kia của Phạm Lôi đã nổi lên một
vòng chân ý.
Sau đó Thành ca quyết đoán thu tay, chuyển hướng trận tiếp theo.
Phạm Lôi vẫn rất không hài lòng, thậm chí định đưa ra đánh giá kém.
“Sao mới làm một tầng chân ý cho ta thế, không phải là bọn họ đều làm xong
nguyên bộ sao?”
Cũng không cần Thành ca mở miệng, những Tiên Nhân đợi đến không kiên
nhẫn xung quanh kia đã lập tức phóng thích.
“Mẹ nó đừng không biết đủ!”
“Cũng đã qua cửa ải rồi ngươi còn muốn thế nào?”
“Ngươi còn muốn nguyên bộ điển tịch? Sao ngươi không lên trời đi?”
“Chỉ đưa một phế phẩm như vậy, Khương Ẩn Hoàng giúp ngươi đã coi như là
đại phát thiện tâm rồi, ngươi không những không cảm động đến rơi nước mắt,
còn không biết xấu hổ đưa yêu cầu, mặt mũi đâu?”
Phạm Lôi rất muốn nói cây “Tín Hương” kia của ta trân quý hơn tất cả mọi
người các ngươi cộng lại.
Nhưng suy nghĩ đến thứ đồ đó là “vũ khí bí mật”, không thể tiết lộ quá sớm, chỉ
có thể nín nhịn nhận giễu cợt.
Mà một bên khác, Thành ca duy trì tốc độ mười mấy giây một Linh Tiễu, bắt
đầu làm liên tục trong trận.
Hơn sáu mươi người vòng thứ tư rất nhanh đã giải quyết xong toàn bộ.
Ngay sau đó lại là hơn ba trăm người của vòng thứ ba.
Mọi người bên trận nhìn cảnh tượng này, đã hoàn toàn không còn sức cằn nhằn
nữa.
Tên này quả thực chính là bộ máy khôi phục điển tịch, bí kĩ vỗ một chưởng kia
của hắn không có tiêu hao sao, có thể cứ dùng tiếp như vậy?
Cùng với thời gian trôi qua, khi Thành ca khôi phục được Linh Tiễu thứ một
nghìn bốn trăm sáu mươi hai, trận thi đấu thứ ba cuối cùng cũng kết thúc.