cao cấp.
Chiến khu cao cấp lại được phân nhỏ thành một trăm hai mươi tám chiến khu
cấp trung.
Bên dưới còn có hai nghìn không trăm bốn mươi tám chiến khu cấp thấp.
Thánh Điện trực tiếp quy định mỗi một chiến khu nhất định phải có bao nhiêu
ma tu ghi danh, nếu không đạt số lượng thì người phụ trách chiến khu đó phải
chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Vì vậy, các Ma Đế phụ trách mỗi chiến khu cấp cao phân bổ số người đến chiến
khu cấp trung của thuộc hạ.
Mà các Ma Đế hoặc Chuẩn Đế hậu kỳ lại phân bổ số người đến chiến khu cấp
thấp của thuộc hạ.
Liệt Vũ Chuẩn Đế phụ trách một chiến khu cấp thấp trong số đó.
Dựa theo chỉ tiêu bên trên phân xuống thì chiến khu Lâm Minh hắn đang ở nhất
định phải nghĩ cách tập hợp được chín mươi lăm nghìn ma tu đăng ký.
Để đảm bảo chất lượng, tránh làm thật giả lẫn lộn, trong đó ít nhất phải có ba vị
Chuẩn Đế, hai trăm vị Ma Vương, năm mươi nghìn vị Ma Tôn.
Để tập hợp đủ số người, Liệt Vũ Chuẩn Đế cũng sứt đầu mẻ trán, khoảng thời
gian này bận rộn liên tục không ngừng nghỉ.
Trong chiến khu Lâm Minh tất cả có hơn bảy nghìn ma môn lớn nhỏ.
Trong những ma môn này, mạnh mẽ thì có Chuẩn Đế trấn giữ.
Yếu ớt, nhỏ bé như Hắc Hồ tông thì chỉ có hai, ba tên Ma Tôn.
Liệt Vũ Chuẩn Đế tiếp tục phân chia số người theo chỉ tiêu cho tất cả những Ma
môn.
Ví dụ, Đoạn Ngục Cốc là ma môn cảnh giới lớn nhất trong chiến khu Lâm
Minh, có hai vị Chuẩn Đế trấn giữ trong tông, có thể nói là nhiều cao thủ như
mây.
Lần này bọn họ nhất định phải phái ra một vị Chuẩn Đế, mười lăm vị Ma
Vương, hai trăm tám mươi vị Ma Tôn.
Mà một tông môn nhỏ yếu như Hắc Hồ tông, lần này chỉ cần đưa ra hai người,
trong đó một người nhất định phải là Ma Tôn, người kia có cảnh giới gì cũng
được, nhưng thiên phú không được quá thấp.
Đương nhiên, nếu muốn báo thêm một số nữa thì Thánh Điện cũng rất hoan
nghênh.
Sau khi phát số người chỉ tiêu thì các đại ma môn đều kêu rên.
Bọn họ thực sự không muốn tham gia đại hội truyền giảng lần này.
Những không còn cách nào, lấy trứng chọi đá, chống lại lệnh không tuân theo
chính là đối kháng với toàn bộ Thánh Điện, ngay sau đó sẽ phải chịu tai họa
ngập đầu.
Trong khoảng thời gian gần đây, để chọn người thì các trưởng lão và các đệ tử
trong các đại Ma môn đều lục đục với nhau, thực hiện rất nhiều thủ đoạn.
Những người được chọn như bị dán lên ký hiệu tử vong, hoang mang, khiếp sợ,
không chịu nổi dù chỉ một ngày.
Có kẻ vì muốn không bị chọn mà lén tặng quà rồi nói tốt với người chủ sự của
tông môn.
Còn có kẻ nhẫn tâm hơn vì tránh bị chọn, thậm chí cố tình tự hại bản thân, làm
cho mình phải nằm trên giường bệnh.
Mà ngoài những tông môn và tổ chức thế gia, còn có một số cao thủ nhàn hạ nổi
tiếng cũng bị Liệt Vũ Chuẩn Đế phái người tìm đến.
Một tấm thư mời đại hội Giảng Đạo được gửi xuống, ngươi dám không nể mặt?
Không nể mặt thì chờ cả thế giới truy sát.
Ma tôn bị chọn trúng của Hắc Hồ tông là thái thượng trưởng lão, mà người còn
lại chính là một Kim Tiên cửu phẩm, xếp hạng thứ ba trong đệ tử chân truyền.
Nhưng mà bây giờ hai người này đều đã chết hoàn toàn rồi.
Trong mắt Liệt Dương Chuẩn Đế, Hắc Hồ tông bị diệt chỉ là tranh chấp của
kiến thôi, còn chưa đủ khiến hắn để tâm tới.
Bây giờ điều hắn để ý là thiếu mất hai người.
Bổ sung thêm hai người thiếu thì lại phải nghĩ cách lấy ra hai người ở chỗ khác.
Không phải rất phiền phức sao?
Chuyện này làm cho hắn vô cùng tức giận.
“Nhất định là do mấy chiến khu bên cạnh làm!”
“Bọn họ ghen tị bổn tọa gom góp được người nhanh chóng!”
“Chết tiệt!”
Mấy chục tên Ma Vương bên cạnh dè dặt xin ý kiến: “Vậy tiếp theo nên làm thế
nào?”
“Còn làm như thế nào nữa, đi tông môn tiếp theo!”
Tên Chuẩn Đế này cũng bỏ qua Thải Anh ở xa xa, thậm chí cũng lười hỏi một
câu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Mau tiến lên cản hắn lại, nói với hắn ngươi muốn tham gia đại hội Giảng
Đạo!” Thành Ca vội vàng truyền âm cho tiểu tước yêu.
“Hả? Đại hội Giảng Đạo gì? Không phải chúng ta phải đi cửa vào Huyền giới
sao?”
Nhiều cao thủ Ma giới như vậy, Thải Anh rất sợ.
Nàng muốn làm người vô hình mãi mãi, chỉ mong đối phương không nhìn đến
mình, bỏ qua mình như bỏ qua một hạt bụi
Nàng nào dám chủ động tiến lên phía trước, cũng rất kháng cự.
“Chuyện đến cửa vào Huyền giới có thể hoãn lại, bây giờ có chuyện càng thú vị
hơn… À không, chuyện càng quan trọng hơn.”
Thành Ca vốn định đi thẳng đến cửa vào.
Nhưng sau khi biết tin tức về đại hội Giảng Đạo thì tâm hồn làm màu của hắn
rục rịch, đổi ý.
Đó là một sân khấu lớn mức nào chứ!
Vạn người chú ý có được hay không?
Khoảng thời gian này Yêu giới trời yên biển lặng, hắn đã rảnh rỗi không có việc
gì làm.
Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được trường hợp lớn như thế thì làm sao mà có
thể bỏ lỡ được?
Ngoài nguyên nhân muốn làm màu ra thì hắn còn có một lý do nhất định phải
tham gia khác.
Năm đó, sau khi đệ tử Phi Tiên môn phi thăng từ Trung Tiên giới đến Thượng
Tiên giới không lâu, để giành được phần thưởng như Tiên khí và Tiên bảo, họ
cũng tham gia một lần đại hội Giảng Đạo của Ma giới.
Trong đại hội Giảng Đạo lần đó, Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cảnh giới Ma
Vương đã đạt được thành tựu xuất sắc, còn có được một đám Ma Đế của Thánh
Điện coi trọng.
Nhưng cũng vì chuyện này mà đã mang đến tai họa ngập đầu cho Phi Tiên môn.
Bởi vì không muốn gia nhập Thánh Điện cho đối phương sử dụng, có hơn nghìn
Ma Vương của Phi Tiên môn bị kiêng kỵ, bị đuổi giết mấy chục triệu năm, cuối
cùng thoi thóp trốn vào Yêu giới một cách thê thảm.
Với tư cách là một chưởng môn, Khương Thành vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.
Lần này hắn không quấy cho đại hội Giảng Đạo long trời lở đất thì làm sao
xứng đáng với các đệ tử hy sinh năm đó?
Nghĩ lại, chỉ có một kẻ Thiên Tiên lục phẩm yếu ớt có thể thần cản giết thần, thế
như chẻ tre mà đánh hạ một đống Ma Vương Chuẩn Đế, cuối cùng thuận lợi
trèo lên đỉnh cao, trở thành người đứng thứ nhất của đại hội Giảng Đạo…
Đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào?
Sân khấu mà các Ma Đế của Thánh Điện đã vất vả dựng lên để làm một sự kiện
vô cùng long trọng, cuối cùng lại thành toàn cho một tiểu yêu đến từ Yêu giới.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì những Ma Đế kia phải tức đến xanh mặt
rồi?
À không, đây là chuyện đạp mạnh mặt mũi bọn họ xuống cống thoát nước, còn
bị một tiểu tước yêu đạp.
Hắn không thể chờ đợi được nữa rồi.
“Đợi lát nữa sẽ giải thích với ngươi, bây giờ lên xe trước, mau mau! ”
Dưới sự thúc giục không ngừng của hắn, Thải Anh chỉ có thể lấy hết can đảm
bay về phía bên kia.
Không đợi nàng bay đến trước mặt Liệt Vũ Chuẩn Đế thì đã bị hai tên Ma
Vương cản lại trước.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Thiên Tiên nhỏ bé, ngoan ngoãn ở lại!”
Liệt Vũ Chuẩn Đế còn không thèm quay đầu lại một cái.
Đường đường là Chuẩn Đế mà nói chuyện trực tiếp với Thiên Tiên thì không
phải tổn hại thân phận sao?
“Ta, ta muốn tham gia đại hội Giảng Đạo!”
Hai tên Ma Vương ngẩn ra, sau đó suýt nữa thì bị chọc cười.
Chỉ là một Thiên Tiên lục phẩm vậy mà có tư cách tham gia cuộc thi đó sao?
“Ngươi chán sống rồi à?”
“Cái quái gì vậy? Có chuyện gì của ngươi chứ, cút đi!”
Tên Ma Vương Thánh Điện kia không nhin được phất tay giống như đuổi ruồi,
muốn đuổi Thải Anh sang một bên.
Thải Anh không dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn tránh qua một bên, nhìn
đoàn người Liệt Vũ Chuẩn Đế sắp bước lên phi thuyền để lên đường.
Thành Ca chỉ có thể dạy nàng.
Sau khi Thải Anh được hắn chỉ bảo thì lấy hết can đảm cuối cùng, mở miệng
nói sau lưng mấy người họ.
“Ta là người sống sót duy nhất của Hắc Hồ tông!”
“Ta muốn thay mặt Hắc Hồ tông chinh chiến đại hội Giảng Đạo, giành lấy vinh
quang cho chiến khu Lâm Minh!”
Tuy rẳng câu nói này không quá lớn nhưng các Ma Vương và Chuẩn Đế có mặt
tại đó đương nhiên nghe rất rõ ràng.