Khí tức quanh người nàng không ngờ đã đạt đến cấp bậc Thánh Chủ.
Điều này khiến Khương Thành không thể tin nổi.
Mới về từ Thiên giới có bao lâu đâu chứ?
Cảnh giới Đạo Thần cao giai của hắn cũng là kỳ tích nhờ mở bug của hệ thống
cộng thêm vô số chiến lợi phẩm mới có được.
Nữ nhân này không phải là Tiên Mẫu chuyển thế sao lại có thể nhanh hơn bản
thân hắn kia chứ?
Nhưng trong chớp mắt Thành ca đã hiểu ra đôi chút.
Hắn ở Thiên giới lĩnh ngộ được Linh ý lại chưa từng nghĩ đến việc phải ngộ
đạo.
Còn Thu Vũ Tuyền tuy không có Linh ý nhưng tu luyện nhiều năm ở Thiên giới
như thế cũng không phải vô ích.
Nhưng việc quan trọng hơn trước mắt vẫn là phải làm sao đột nhiên xuất hiện
trước mặt nàng.
Vị trí hiện tại của Thu Vũ Tuyền rõ ràng không phải Từ Tinh đảo, thậm chí
cũng không giống Tiên Võ châu.
Nhưng ý thức của Khương Thành cũng không thể bỗng dưng đáp đến một nơi
không biết nằm ngoài Tiên Võ châu.
“Lẽ nào, là bởi vì huyền văn?”
Quả thực Thu Vũ Tuyền đã buộc định với huyền văn kiếm của hắn, chỉ là muội
tử này đến tận bây giờ vẫn không biết chân tướng mà thôi.
“Ta nhập vào huyền văn rồi á?”
Nghĩ đến cái khả năng này, Thành ca chỉ cảm thấy hết sức hoang đường.
Huyền văn là quy tắc đó!
Sao có thể nhập vào quy tắc được chứ?
Dường như Thu Vũ Tuyền cũng phát hiện ra điều gì đó.
Nàng chậm rãi mở hai mắt, nghi ngờ nhìn xung quanh nhưng lại không phát
hiện được gì.
Giây lát sau, nàng lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Thành ca không khỏi muốn quậy phá, ý nghĩ xấu tuôn ra ào ào.
Bây giờ hắn vừa không phải bị nhập cũng không phải ý thức nhập vào huyền
văn.
Đây chỉ là do đạo tâm thông qua việc dung hợp với huyền văn, cảm nhận được
tình huống ở phân nhánh huyền văn kiếm bên chỗ Thu Vũ Tuyền.
Nói trắng ra thì đạo tâm giống như một cái ra đa vệ tinh, có thể truyền tình hình
bên phía Thu Vũ Tuyền từ xa về đây.
Vậy nên hắn không thể phát ra tiếng, cũng không có cách nào trực tiếp ảnh
hưởng trời đất ở xung quanh giống như điều khiển linh ý.
Nhưng như thế không có nghĩa là Thành ca không làm được gì hết.
Ít nhất hắn vẫn có thể điều khiển huyền văn kiếm mà Thu Vũ Tuyền buộc định.
Ngay lập tức, đôi mắt xinh đẹp của Thu Vũ Tuyền bị ép mở ra, hơn nữa còn
ngày càng trừng lớn.
Đó là vì, “thần cách kiếm” mà năm đó nàng đạt được tự mình bay ra ngoài dưới
tình huống không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Vút!
Tuyền muội tử vội vàng bật dậy, nhìn chằm chằm vào huyền văn kiếm lượn lờ
trước mặt mình.
Đối với nàng, điều này thuộc về hiện tượng siêu nhiên.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy huyền văn kia dần dần tự kéo thành một dải dài.
“Chẳng lẽ muốn biến thành một thanh kiếm?”
Nàng lập tức liên tưởng đến ngay.
“Khoảng thời gian trước thần cách kiếm này bỗng nhiên mang đến cho ta một
lượng lớn quy tắc cảm ngộ, tất cả đều hết sức thâm thúy sâu xa.”
“Lẽ nào lần này nó muốn làm mẫu chí lý kiếm thuật cao siêu ngay trước mặt ta,
dạy cho ta truyền thừa của Thần?”
Nghĩ đến đây, mắt nàng không dám chớp, trái tim nhỏ tăng tốc đập thình thịch
vô cùng nhanh.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện suy đoán của bản thân có gì đó hơi sai.
“Thần cách kiếm” kéo dài thành một dải kia không hề biến thành hình dáng của
một thanh kiếm, thay vào đó nó lại uốn éo vặn vẹo.
“Chuyện gì thế này?”
“Không phải kiếm thì nên thẳng đứng không cong chứ?”
“Chẳng lẽ kiếm thuật của thần chú trọng khúc khuỷu?”
Tuyền muội tử không hổ là người cuồng tu luyện, nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng
đều có thể liên tưởng đến lĩnh ngộ kiếm thuật.
Sau khi dải dài kia vặn vẹo vô số lần thì cuối cùng đã thành hình.
Một chữ lớn phát ra ánh sáng chói lóa xuất hiện ở trước mặt nàng – ngốc!
Thưởng thức vẻ mặt ngờ ngệch nghi ngờ cuộc đời của Thu Vũ Tuyền, Khương
Thành suýt nữa cười chết.
Lúc này hắn mới thu lại tia đạo tâm nọ, xong việc thì dứt áo ra đi, giấu nhẹm tên
tuổi.
Một loạt động tác này cũng đủ khiến cho muội tử kia nghi thần nghi quỷ trong
nhiều năm rồi nhỉ?
Đạo tâm về lại trong cơ thể, lần này Khương Thành nôn nóng đổi sang một mục
tiêu khác - huyền văn băng.
Đó là huyền văn mà Kỷ Linh Hàm buộc định.
Đạo tâm men theo phân nhánh huyền văn băng kia, trong thoáng chốc đã “nhìn”
thấy Kỷ Linh Hàm lâu rồi không gặp.
Hàm muội tử vẫn còn sống.
Không bị ai trói buộc cũng không bị khống chế.
Dựa theo khí tức trên người nàng để suy đoán, Khương Thành cam giác nó
không hề dưới Thánh Chủ, nhưng lại có gì đó không giống lắm.
“Lẽ nào nàng đi theo hướng của Nguyên Tổ?”
Kỷ Linh Hàm lúc này đang thong dong lên đường, hai hàng kiến trúc lộng lẫy
trang nghiêm ở hai bên không ngừng lướt qua.
Ở sau lưng của nàng, Khương Thành còn nhìn thấy bóng dáng của mấy chục đệ
tử Phi Tiên môn như Ấn Tuyết Nhi và Ngụy Miêu.
Mặc dù bọn họ không nói chuyện, nhưng từ thần thái thì tâm trạng hẳn là cũng
không tệ.
Điều này khiến Thành ca thở phào một hơi nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi.
Tiếp theo, hắn muốn chủ động nói chuyện với bọn họ một lát.
Thế là, trên người Kỷ Linh Hàm bỗng nhiên lóe lên một vầng sáng màu xanh
đậm.
Ngay sau đó, huyền văn băng mà nàng buộc định thoát khỏi cơ thể, quay vòng
xung quanh nàng một vòng rồi dừng lại ngay trước mặt họ.
Biến cố xảy đến đột nhiên dọa cho đám người Ấn Tuyết Nhi và Ngụy Miêu phải
vội vàng dừng lại.
“Có chuyện gì thế?”
“Kỷ sư tỷ, sao đột nhiên ngươi lại lôi huyền văn ra?”
“Lẽ nào là có kẻ địch đến tập kich?”
Nhưng Kỷ Linh Hàm lại không trả lời bọn họ.
Đôi mắt óng ánh của nàng dâng trào những tình cảm vô cùng phức tạp trong
thời gian cực ngắn.
Có kinh ngạc, có khó tin, có nhớ nhung nồng đậm…
“Khương đại ca… là ngươi sao?”
Nghe thấy giọng nói run rẩy của người này, Khương Thành xốn xao trong lòng.
Hắn nôn nóng muốn nói với nàng - là ta!
Không phát ra tiếng được cũng không sao, cùng lắm thì khống chế huyền văn
viết cho nàng xem.
Nhưng hắn lại không thể làm được điều này.
Một luồng ý chí mạnh mẽ không thể khống chế bỗng nhiên giáng xuống sợi
huyền văn kia.
Nó cứ như người tiêu diệt kẻ xâm phạm vậy, không ngừng càn quét về phía đạo
tâm của hắn.
Đạo tâm nhập vào huyền văn băng của Khương Thành chỉ có thể xem như một
cái xúc tu mà thôi.
Dù sao cái mà Kỷ Linh Hàm buộc định cũng chỉ là một phân nhánh trong ba
nghìn huyền văn của hắn nên không thể nào chứa nổi toàn bộ đạo tâm của
Thành ca được.
Và lúc này, cái cảm giác áp bách mà ý chí đột nhiên xông ra kia mang lại cho
hắn khá tương tự với Thiên Đạo.
Hai thứ này cách biệt nhau thật sự vô cùng lớn.
Dù cho bây giờ tất cả đạo tâm của hắn cùng đến thì vẫn không thể chống trả
nổi.
Tia đạo tâm kia rất hiển nhiên đã bị tiêu diệt, Khương Thành mất đi “tầm nhìn”
ở phía bên đó.
“Đáng ghét!”
Ban nãy khi đạo tâm bị tiêu diệt cũng khiến cho bản thể ở Tiên Cực đại lục của
hắn chịu chung thương tổn.
Nhưng lúc này, hắn làm gì còn rảnh rỗi để lo cho vết thương của bản thân kia
chứ.
“Làm lại lần nữa!”
Hắn lại tách ra một tia đạo tâm ở huyền văn băng, muốn thử để nó nhảy đến
phân nhánh huyền văn ở bên đám người Kỷ Linh Hàm thêm một lần nữa.
Nhưng lần này, hắn còn chưa kịp đến phía bên đó thì đã bị ý chí khi nãy công
kích.
Giống như trước đó chỉ là do đối phương sơ sót mà thôi.
Bây giờ đã có phòng bị với việc hắn đến rồi thì chắc chắn sẽ không cho hắn bất
cứ cơ hội nào.
Khương Thành đứng sừng sững ở trên không trung tại Từ Tinh đảo, hắn thở dài
một hơi, cố gắng hồi phục lại vết thương do hai lần xúc tu của đạo tâm bị tiêu
diệt.
“Bất kể như thế nào, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống khỏe mạnh là được.”
“Còn về nơi mà bọn họ đang ở, sớm muộn gì cũng có ngày ta tìm tới đó!”
Ánh mắt của hắn lại trở nên kiên định.
Tuy ban nãy chỉ ở bên phía Kỷ Linh Hàm có vài giây ngắn ngủi nhưng hắn đã
có được một ít tin tức.
“Không giống với suy đoán trước đây của ta, bọn họ không hề bị nhốt trong
không gian Thiên Đạo mà là đang ở một vị diện bình thường.”
“Ý chí lúc nãy cũng chỉ thua có mỗi Thiên Đạo.”
“Lẽ nào là Chính Thần nào đó ư?”
“Không lẽ bọn họ đi theo người khác tu Thần rồi á?”