vẫn còn đang duy trì động tác bay vút về phía trước.
Trong lúc đó đã chết một cách đột ngột như vậy rồi.
Xuỵt!
Ngoại trừ Thiên Uyên Thánh chủ và Thánh Hoàng đang đối chiến, những người
khác trong toàn trường đều hít vào khí lạnh.
Ngay sau đó, rất nhiều người đột ngột phản ứng.
Hơn nữa tiếng thét thảm thiết chói tai của những trưởng lão Thông Hư thánh địa
kia lại càng vang dội toàn trường.
“Khương Thành!”
“Hắn chính là người của Thiên tộc, Khương Thành!”
Lần trước ba kiếm của Thành ca đã tiêu diệt bốn mươi ngàn cao thủ của Tiên
tộc trong trận chiến đó, mặc dù ở bên đó không còn ai may mắn sống sót, nhưng
đại năng Tiên tộc ở bên này rất đông đảo.
Theo suy luận của người ngã xuống, hiện trường lúc đó cũng đã được suy đoán
ra rồi.
Mà những ngày qua, ngoại trừ chuyện Thánh Hoàng khiêu chiến, chuyện bùng
nổ nhất Tiên tộc chính là Khương Thành đột nhiên nổi dậy.
Trước khi bắt đầu khai chiến vẫn còn có người ở khắp mọi nơi thảo luận về hắn.
Vậy nên vừa mới nhìn thấy hình ảnh Đạo Thần cao cấp bị chia thành hai phần,
bọn họ đã lập tức liên tưởng đến.
Thành ca thấy thân phận bị bại lộ, hắn cũng không giả bộ nữa mà trực tiếp lộ
hình dáng thật.
“Không sai, ta chính là Khương Thành!”
Sau khi thực sự thấy mặt của hắn và xác định thân phận xong, trong nháy mắt
toàn trường đã bùng nổ những tiếng kêu la sợ hãi dữ dội hơn.
“Thật sự là hắn!”
“Ta biết!”
“Khương chưởng môn cứu ta!”
Trong số những Đạo Thần này, có một nửa là đến từ kỷ nguyên thứ ba.
Bọn họ đã nhận ra Khương Thành ngay từ đầu.
Mà những Tiên nhân kia của Thiên giới bản thổ cũng lập tức lộ ra ý thù địch.
Dù sao Khương Thành cũng đứng ở bên phía Thiên tộc, đương nhiên lập trường
sẽ đối lập.
Trước đó không lâu, bọn họ vẫn còn đang bàn luận làm thế nào để giết chết kẻ
địch đáng sợ này.
Mà bây giờ hắn đã xuất hiện công khai ở trước mặt mình như vậy.
“Tại sao hắn lại trà trộn vào chỗ chúng ta?”
“Tuệ Thạch Đạo Thần, rõ ràng ngươi cấu kết với kẻ địch bên ngoài!”
Những trưởng lão của Thông Hư thánh địa hét lên thảm thiết giống như bị đạp
cho một cú.
“Ác ma Thiên tộc, mỗi người đều phải giết hắn!”
“Tiêu diệt tên ác ma trà trộn vào đây!”
“Cùng tiến lên…”
Ngay sau đó, đại trận phòng ngự và cấm chế của Thông Hư thánh địa đồng thời
mở ra.
Trong phút chốc, trời đất mù mịt, bầu không khí ngưng đọng giống như trước
giờ tận thế ập đến.
Trong lòng Đạo Thánh và đám Đạo Tôn ở phía dưới đi vào xem cuộc chiến run
lên, nhìn lên khí tức phát ra hủy diệt mờ ảo kia, bọn họ rất sợ mình cũng sẽ bị
tiêu diệt.
Thánh địa đứng đầu Thiên giới lại bị dồn ép phải mở ra đại trận, hơn nữa chỉ là
đối phó với một người, cũng đủ để thấy sức uy hiếp của Khương Thành.
“Giết!”
Hơn ba mươi tên trưởng lão của Thông Hư thánh địa xung trận lên trước, phía
sau hơn một ngàn tên Đạo Thánh chấn động vang trời.
Ngay sau đó, một số Đạo Tôn và Đạo Thánh đến đây xem cuộc chiến đầu cũng
phát nhiệt, cùng nhau sánh vai xông tới.
Dù sao trong tiềm thức của bọn họ, Khương Thành là kẻ thù Thiên tộc, bản
năng cảm thấy muốn tiêu diệt hắn.
Nghênh đón bọn họ là một kiếm hời hợt của Khương Thành.
Một đường khác lại tràn ra trong hư không.
Tất cả mọi người đều có thể thấy đường kiếm đó đang đến gần chính mình,
nhưng lại không thể nào tránh ra được.
Sau đó, đám cao thủ của thánh địa lập tức bước theo gót của mấy tên Đạo Thần
trước đó, bị giết chết một cách dứt khoát.
Cùng lúc đó, đại trận chuẩn bị phát động cũng bị cắt ra, lụi tàn ngay tại chỗ.
Phía sau còn lại hơn mười tên Đạo Thần và những Tiên nhân ở phía dưới còn
chưa kịp xông lên đã lập tức bị hạ nhiệt.
Cuối cùng bọn họ cũng nhận ra, mặc dù nơi này là sân nhà của Thông Hư thánh
địa, nhưng không phải là nơi mà bọn họ có thể ra oai được.
Vô Đạo kiếm cũng giống như nhân quả của Thánh Hoàng và số mệnh của Thiên
Uyên Thánh, hoàn toàn không có đạo lý để nói.
Những môn đồ còn lại của Thông Hư thánh địa ngoài hoảng sợ chỉ còn lại là
không có sức lực.
Ở đây vẫn còn có mấy ngàn vị Đạo Thần, nhưng tất cả bọn họ đều bị bao vây
rồi, hơn nữa sợ rằng bọn họ còn muốn tự sát hơn.
Còn Thánh Hoàng và Thiên Uyên Thánh chủ vẫn còn đang chiến đấu, vốn dĩ
không rảnh để đối phó với Khương Thành.
Nói cách khác, bây giờ không một ai có thể trị được cái tên “gian tế Thiên tộc”
này.
Sau khi ý thức được điểm này, những cao thủ còn lại của Thông Hư thánh địa
trực tiếp lựa chọn chạy trốn.
Ngược lại Khương Thành muốn tiêu diệt thêm mấy tên, lấy thêm một chút
chiến lợi phẩm.
Nhưng một kiếm vừa rồi lại làm cho ý thức của hắn trở nên cực kỳ bất ổn, suýt
chút nữa đã nhất thời đánh mất chính mình.
Hắn mơ hồ hiểu ra một chút.
Quả thật Vô Đạo kiếm không cần hao tổn Tiên lực Hồn lực gì đó, cũng không
tiêu hao Linh Ý, nhưng nó sẽ ăn mòn ý thức của mình.
Bởi vì bản chất của thanh kiếm này là ý chí của Thiên Đạo đang mượn tay mình
để sử dụng.
Khoảnh khắc đó thật ra là Thiên Đạo đang ra tay.
Thử nghĩ xem ý thức của một người thường xuyên bị thay bằng ý chí của Thiên
Đạo thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào?
Bản thân mình đúng là đã tu luyện Linh Ý của Thiên tộc, ý thức còn mạnh hơn
gấp hàng trăm lần so với Tiên nhân bình thường mà còn không có cách nào
tránh được tác dụng phụ.
Tiếp tục dùng thêm hơn mười lần, Linh Ý hoàn toàn dao động thì chỉ sợ thật sự
sẽ đánh mất mình.
Đổi lại là một Tiên nhân bình thường sử dụng Vô Đạo kiếm, sau khi dùng xong
một kiếm lập tức biến thành xác sống biết đi ấy nhỉ?
Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến Thu Vũ Tuyền.
Nàng không tu luyện Linh Ý mà tại sao dùng nhiều lần như vậy vẫn còn có thể
giữ vững ý thức của mình?
Mà thôi!
Hắn lắc đầu, tạm thời để lại sự nghi ngờ này ở sau đầu.
Những Tiên nhân của thánh địa ở phía trước đã sớm chạy trốn phân tán khắp
nơi.
Khương Thành nhìn thoáng qua, những người này bay tán loạn quá, không phải
là một đội hình chỉnh tề.
Cho dù mình có vung một kiếm nữa cũng không giết được mấy.
Vậy nên hắn thu trước chiến lợi phẩm vừa rồi.
Lúc này mới bay trở lại ghế khách quý một lần nữa.
“Các ngươi cũng thấy rồi, ta chính là Khương Thành, kẻ thù lớn mà các ngươi
muốn giết.”
“Bây giờ còn muốn ta cứu sao?”
Rất nhiều Đạo Thần đưa mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, tiếng gào thét long trời lở đất lại vang lên lần nữa.
“Muốn chứ muốn chứ!”
“Khương đạo hữu cứu ta!”
“Lão phu chưa bao giờ coi Khương đạo hữu là kẻ thù, cũng chưa từng là kẻ địch
của ngươi!”
“Khương đạo hữu, chỉ cần ngươi cứu ta, sau này nhất định sẽ báo đáp hậu
hĩnh!”
“Khương đạo hữu, bổn tọa có thể hứa, từ nay về sau sẽ không tấn công Thiên
tộc nữa…”
“Mấy tên khốn khiếp kia nữa, còn không mau xin lỗi Khương đạo hữu?”
“Chỉ là đám cá thối tôm ươn các ngươi mà cũng xứng xúc phạm đến Khương
đạo hữu tôn kính sao?”
“Khương đạo hữu, xin thả ta ra đi, ta muốn trút giận giúp ngươi!”
Thái độ của đám người này cũng làm cho Thành ca bật cười.
Mẹ nó, lập trường của các ngươi đâu rồi?
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, nếu như bọn họ không ra được, đạo
hạnh toàn thân thật sự phải buông xuôi rồi, thậm chí mạng sống cũng không
chắc chắn giữ được.
So sánh như vậy, cái gọi là đại cục của Thiên tộc và Tiên tộc cũng chỉ là cọng
lông đúng không?
Bản thân mình sống sót được trước đã rồi mới đứng đắn được.
Hơn nữa, quả thật bọn họ không có mối thù trực tiếp với Khương Thành.
Cùng lúc đó, một làn sóng truyền âm lớn cũng tiến vào tâm trí Thành ca.
“Khương chưởng môn, ta là Tịch Vân! Mau cứu ta!”
“Ta là Thiên Lâm, chúng ta đều là người của Thiên Đan Tư, Khương thủ tọa
còn nhớ hay không?”
Trong số Đạo Thần bị bao vây ở đây, có hơn một trăm vị là cố nhân ngày trước
của hắn.
Hắn không thể không cứu.
Mà cứu bọn họ thì hắn cũng không thể khống chế được tinh chuẩn vung kiếm
hết lần này đến lần khác.
Vung như vậy vài chục lần thì chính hắn sẽ toi luôn.
“Được rồi, ai bảo từ trước tới giờ thích làm chuyện tốt chứ.”
Hắn bay lên phía trên tất cả bọt khí, một kiếm quét ngang qua.
Vô Đạo kiếm vừa xuất hiện, tất cả vòi kết nối với bọt khí lập tức tan vỡ trong
nháy mắt, bọt khí ở phía dưới cũng tan biến theo.
Cùng lúc đó, Thiên Uyên Đạo Thần đang chiến đấu ở bên trên cũng gặp phải tai
họa ngập đầu!