này, vì quả thực là chiến tích này của Khương Thành khiến người ta khó mà tin
nổi.
Hai phút giải quyết Trục Vân, mười giây xử gọn Kiến Hư.
Tuy nói cái này cũng không tính là giết trong tích tắc, nhưng cũng vẫn nhanh
một cách quá thể đáng.
Phải biết rằng, trận chiến giữa những tiên nhân cùng cấp bậc, khung cảnh bọn
họ đánh mấy ngày mấy đêm cũng là chuyện bình thường.
Còn giống như Khương Thành thế này, vài giây vài phút là đã giết được đối thủ,
vậy chứng tỏ thực lực của đôi bên phải chênh lệch rất lớn.
“Thế xem ra hắn quả thực có năng lực một chọi hai đấy.”
“Chắc chắn luôn rồi.”
“Giải quyết hai Cổ Thánh mà cứ như chặt dưa thái rau thế kia, đúng là quá điên
cuồng.”
“Hai Cổ Thánh kia cứ thế chết thật rồi á, đến bây giờ ta vẫn còn không dám tin
nữa…”
Nguyên Tiên giới phát triển đến ngày nay, số Thánh Chủ và Thánh Tôn ngã
xuống cũng không ít, nhưng Cổ Thánh thì là lần đầu tiên thật.
Cứ chết như thế ngay trước mắt bọn họ, trong lòng mọi người chịu cú sốc vô
cùng nặng nề.
Những người còn giữ được vẻ bình thản thờ ơ thì cũng chỉ có đám người quen
của Thành ca thôi.
Minh Đồng, Cổ Viên Hoàng hay Triệt Phong đều tỏ ra đó là điều đương nhiên
thôi mà.
Thậm chí Đan Thái còn đắc ý lắc đầu.
“Chỉ Cổ Thánh cỏn con, lại dám không biết tự lượng sức mà đi khiêu chiến
Khương chưởng môn, đúng là tự tìm đường chết.”
Hắn làm cứ như ở trước mặt hắn, Cổ Thánh cũng chẳng đáng nhắc tới vậy.
Ở trên bệ hình tròn, chúa tể Thanh Diệu hết ngồi yên nổi nữa.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Khương Thành, tầm mắt mang theo
sức ép nồng đậm và còn ngầm bao hàm cả sự kiêng dè sâu sắc.
“Ngươi lại có thể khiến pháp tắc thiên địa bắn ngược trở về?”
Trận đầu tiên Trục Vân bị giết, hắn cũng không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng đến trận thứ hai khi Kiến Hư đấu với Khương Thành, hắn đã âm thầm sử
dụng năng lực của chúa tể, gần như có thể nói là nhìn thấy toàn bộ quá trình lực
pháp tắc kia xông thẳng vào trong cơ thể của Khương Thành.
Sau đó lại nhìn bọn nó quay ngược trở về, đẩy Kiến Hư vào cảnh vạn kiếp bất
phục.
Tuy hắn không nhìn thấy thế giới bên trong của Khương Thành, cảm nhận
không được pháp tắc nghịch tuần hoàn, nhưng ít nhất vẫn nhìn rõ được một vài
manh mối.
Thực lực của Kiến Hư chưa chắc đã yếu hơn Khương Thành.
Hắn là bị lực pháp tắc của bản thân giết chết thôi!
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ai chỉ thị đằng sau ngươi?”
Làm một chúa tể, pháp tắc thiên địa chính là vốn liếng để hắn yên thân ổn phận.
Mất đi cái này rồi, vậy hắn cũng chỉ là một Cổ Thánh bình thường.
Bây giờ nhìn thấy một quái thai có thể “bắn ngược” pháp tắc về, hắn không
cách nào tiếp tục giữ gì tâm thái điềm nhiên bình tĩnh như Thánh Hoàng kia
nữa.
Phản ứng đầu tiên đó là thiên địch, tuyệt đối không thể giữ lại!
Vốn ban đầu hắn có ý muốn giết Khương Thành là bởi vì tên này bất kính,
nhưng bây giờ thì sát tâm lại càng kiên định hơn.
Thành ca từng thấy qua biết bao khung cảnh, tất nhiên có thể cảm nhận được
địch ý tràn trề từ đối phương.
Thế là hắn cố ý không vui nói: “Sao hả, ngươi không quen ta luôn à?”
Thanh Diệu khẽ co rụt hai con ngươi:“Ta nên quen biết ngươi sao?”
Thành ca nhìn xuống hắn, châm chọc nói: “Năm đó khi ta đến Thông Thiên
thánh địa nói chuyện cười đùa với Thiên Uyên, ngươi chỉ là một trưởng lão
ngoại môn nhỏ nhoi thôi, lẽ nào ngươi quên rồi sao?”
Nghe đến lời này, đám đông ở bên sân không khỏi âm thầm lén trao đổi với
nhau.
Thì ra lai lịch của Khương Thành lớn đến vậy á?
Lúc hắn làm đại lão, chúa tể Thanh Diệu vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ?
Nghe nói chúa tể sống từ kỷ nguyên thứ nhất đấy, vậy Khương Thành…
Là đương sự, nội tâm Thanh Diệu cũng dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Thông Thiên thánh địa và Thiên Uyên Thánh Chủ, mấy cái tên này đã bị hắn
phong ấn sâu trong ký ức bao nhiêu năm qua.
Lúc này nghe thấy Khương Thành đột nhiên nhắc đến, hắn cảm thấy vô cùng
khó tin.
Có thể nói cười vui vẻ với Thiên Uyên ở thời đại đó, vậy chứng tỏ Khương
Thành cũng là nhân vật đứng ở tầng đỉnh của Thiên giới.
Nhưng một nhân vật lớn như thế, lại còn từng tới Thông Hư thánh địa, sao bản
thân hắn lại không có một chút ấn tượng nào chứ?
Trong lúc hắn còn đang đứng đó nghi thần nghi quỷ, Khương Thành cũng thôi
đùa giỡn, rút Nhân Quả kiếm ra một lần nữa.
“Được rồi, nói chuyện cũ xong rồi, nên làm chuyện chính thôi.”
Nhìn thấy phương hướng hắn chĩa mũi kiếm, toàn sân đấu lại nhốn nháo lên.
Giết chết hai Hư Đế cũng vẫn chưa xong á?
Hắn đang muốn làm gì đây?
Tính khiêu chiến chúa tể à?
Nếu như là mười lăm phút trước, Khương Thành sẽ bị mọi người cho rằng hắn
ấm đầu rồi.
Không tự lượng sức, tự tìm được chết, mấy lời đánh giá này sẽ điên cuồng dội
vào hắn.
Đối mặt với chúa tể tọa trấn suối nguồn, đừng nói tới bảy mươi mấy Chính
Thần ở bên ngoài kia, dù cho vị Thần Chủ Vô Thượng Đạo Cực kia có tới cũng
chẳng làm được gì đâu nhỉ?
Bởi vì trên địa bàn của chính mình, chúa tể là Chân Thần không gì không thể
thật đấy.
Những người khác còn chẳng bằng một góc của hắn thì lấy tư cách gì để đấu
với hắn đây?
Nhưng bây giờ, tự nhiên mọi người lại cảm thấy có thể Khương Thành có năng
lực chiến một trận thật.
Ngay cả hai Hư Đế ở bên cạnh Thanh Diệu cũng không bởi vì chúa tể bị khiêu
chiến mà nhảy ra ra mặt.
“Chuyện chính?”
Thanh Diệu vô cảm rút ra bội kiếm của mình.
Từ sau khi trở thành chúa tể, đã rất nhiều năm hắn chưa từng làm động tác này
rồi.
“Có gan thì ngươi tới đi!”
Nói xong, hắn bỗng vung kiếm về phía Khương Thành.
Thành ca có thể cảm nhận được thay đổi của lực pháp tắc, nhưng hiển nhiên
Thanh Diệu đã học ngoan được rồi.
Pháp tắc thiên địa tuần hoàn này của hắn không hề xâm nhập vào thế giới bên
trong của Khương Thành, mà nó chỉ công kích hắn từ bên ngoài.
Khương Thành cảm nhận thấy một lực hút mạng mẽ không thể giải thích nổi.
Giống như là muốn cưỡng ép kéo hắn về phía đóa hoa băng không rõ nghĩa ở
ngay chính giữa dĩa tròn kia vậy.
Chỉ là, loại thay đổi pháp tắc này vẫn chưa đủ để lung lay được hắn.
Sau khi hắn quyết đoán sử dụng pháp tắc nghịch tuần hoàn, gió lốc ở bên cạnh
vẫn thổi vù vù, nhưng lại không cách nào chạm được vào hắn.
Tuy nhiên, còn chưa đợi hắn tấn công, tiếng cười điên cuồng của chúa tể Thanh
Diệu đã truyền đến.
“Ha ha ha ha!”
“Không một người bạn nào của ngươi sống nổi đâu!”
Khi nãy hắn vung một kiếm, nó không chỉ bao trùm lấy Khương Thành, còn
chụp luôn cả những người khác.
Đóa hoa băng ở trên dĩa tròn cứ như đột nhiên sống lại vậy.
Cánh hoa che cả bầu trời, Lam Đề cách nó gần nhất còn chưa kịp phản ứng thì
đã bị cắn nuốt rồi.
Ngay sau đó, các cao thủ như Minh Đồng, Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần của Phi
Tiên môn và Vu tộc cũng bị lực pháp tắc điên cuồng hút gần hết.
Bọn họ không có pháp tắc nghịch tuần hoàn nên không thể nào chống đỡ được,
bị ép phải ngã vào bên trong cánh hoa.
Đóa hoa băng kia không phải là vị trí phụ, trông nó tựa như vật ảo ảnh vậy.
Nhưng bóng dáng của mấy người họ lóe lên rồi biến mất, không còn thấy tung
tích đâu nữa.
“Đậu xanh?”
Khương Thành cũng bị chúa tể Thanh Diệu chọc tức đến bật cười rồi.
“Ngươi biết chơi thật nhỉ, vậy mà cũng làm được?”
Thanh Diệu lại đắc ý cười lớn.
“Khương Thành, ta muốn xem thử ngươi cứu hay là không cứu?”
Khoảnh khắc này, tâm trạng của chúng tiên ở bên sân hết sức phức tạp.
Bọn họ cũng không ngu, hiển nhiên nhìn ra được bên trong hoa băng kia có ẩn
chứa huyền cơ.
Đại khái là tuyệt địa thập tử nhất sinh gì đó.
Có vẻ Thanh Diệu không dám đối đầu trực tiếp với Khương Thành, vậy nên
mới dùng an nguy của đám người Lam Đề và Kỷ Linh Hàm để uy hiếp hắn.
Trong chiến đấu không từ thủ đoạn nào cũng không hề hiếm gặp.
Nhưng đường đường chúa tể lại làm ra loại chuyện này vẫn khiến người ta cảm
thấy khá khinh thường.
Thành ca thì cũng không do dự gì.
Thậm chí hắn còn chẳng nghe hết Thanh Diệu nói, đã chủ động xông vào bên
trong hoa băng kia.
Sau đó, một thế giới quỷ dị sặc sỡ màu sắc, trông như được tạo thành từ các
đường nét và màu mực bắn tung tóe xuất hiện trước mắt hắn.
“Lí thế giới?”