công.
“Thái Hành Đạo Tôn và Lưu Duyên Thiên Tôn có đức có năng gì đâu chứ, sao
có thể xứng có được sự ban ơn của ngươi?”
“Phải đó, ta cũng đâu thấy bọn họ có chỗ nào tốt lành đâu.”
“Còn có cả Tam Nhãn Hổ kia, chỉ là một con Hổ yêu sao có thể xứng làm đế
đan sư bát phẩm?”
“Hay là ngươi lấy lại vị trí ngươi đã phong cho bọn họ để phong lại từ đầu đi.”
Nghe thấy mấy lời gièm pha này, Tam Nhãn Hổ bĩu môi, chỉ xem chuyện này
như cái rắm.
Là một partner làm màu, Thành ca có lấy lại của ai cũng không lấy lại của hắn.
Đây chính là sức mạnh từ sâu bên trong.
Nhưng mà Thái Hành và Lưu Duyên đang vui mừng hớn hở ở một bên thì thật
sự vô cùng sốt ruột.
Hai người lập tức nhảy ra mắng mỏ.
“Mấy cái đồ vô liêm sỉ không biết nhục các ngươi.”
“Lại dám xúi giục Thần chủ lấy lại sắc phong, đúng là không biết xấu hổ mà.”
“Bọn ta lúc nào cũng hết mực trung thành với Thần chủ, các ngươi có sao?”
“Thần chủ nhìn bọn ta thuận mắt đấy được không?”
Có người chế giễu lại: “Bọn ta cũng hết mực trung thành đây này, lời này ai chả
nói được.”
Thành ca lắc đầu, ngăn cảm xúc kích động của Thái Hành và Lưu Duyên lại.
“Yên tâm đi, thứ ta đã cho các ngươi rồi sẽ không lấy lại đâu.”
“Nguyên nhân mà ta cho các ngươi là sứ giả cũng rất đơn giản.”
Hắn liếc nhìn mọi người, trong lòng cũng rất tức cười.
Thật sự tưởng ca là rich kid sao, ở đây phát phúc lợi chắc?
Đừng nói là vị trí này có hạn, cho dù có là vô hạn đi chăng nữa, hôm nay hắn
cũng sẽ không phong thêm bất kì một sứ giả nào nữa.
“Vừa rồi khi ta hạ lên tóm cổ mấy tên của Linh Thanh Phù Tháp lại, chỉ có mấy
người bọn họ lập tức hưởng ứng.”
“Còn toàn bộ các ngươi lại chẳng hề chịu nhúc nhích.”
“Đáng tiếc chỉ có ba người bọn họ thì đánh không lại, vậy thì ta cũng hết cách,
chỉ có thể cho bọn họ thêm chút chiến lực mà thôi.”
“Nếu không há chẳng phải đã thua rồi sao?”
Chỉ vì nguyên nhân có vậy ư?
Đã trực tiếp phong hai người làm sứ giả rồi?
Thế này cũng tùy ý quá đi mất.
Mọi người hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.
Nếu sớm biết vậy mọi người đã xông lên cả rồi, bây giờ đã có thể nhẹ nhàng
làm song hệ tông sư rồi.
Mệnh lệnh đơn giản đến vậy?
Cuối cùng lại nhận được kết quả ở tầm nào?
Chỉ đáng tiếc, cơ duyên khiến người ta phải nghẹt thở này đã bị bọn họ bỏ lỡ
mất.
Nhất thời, toàn trường đều trở nên ủ dột.
Mãi đến khi có người ở bên đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Hừ, một đám ngu người, bị người ta chơi khăm mà cũng không biết.”
Nhìn theo giọng nói ấy, đó chính là vị chưởng giáo kiêm thượng vị tháp chủ của
Linh Thanh Phù Tháp – Linh Khuyết Đạo Tôn.
Lúc này, vị đế phù sư bát phẩm này và Thanh Chỉ Đạo Tôn bảy người đều bị
trói lại.
Trên thực tế, bọn họ có muốn thoát ra cũng không khó.
Mấy năng lực như tiên lực, thần hồn, căn nguyên, một khi bị phong khí hải kim
mạch hồn hải thì sẽ không còn đất mà dụng võ nữa.
Mà chiến lực của Luyện Tâm đ*o tự thành thể hệ, thêm vào đạo khí ở đây cũng
phát huy ra uy năng không theo quy tắc, vậy nên căn bản là phong lại không
được.
“Chẳng qua chỉ là trò giả thần lộng quỷ, thế mà đã để các ngươi hoàn toàn lộ ra
rồi.”
Thanh Chỉ Đạo Tôn tuy bị trói lại, nhưng vẫn hiên ngang ngước đầu, dáng vẻ
kiêu ngạo kinh bỉ.
Bọn người Thừa Sơn Đạo Tôn và Lệ Dương Đạo Tôn cũng cạn lời.
Đã đến nước này rồi mà các ngươi còn bảo Thần chủ giả thần lộng quỷ?
Thế này là chấp mê bất ngộ đến bao nhiêu vậy chứ?
Hết cách, cho dù là bọn họ hay mấy người xem bên kia cũng đều đã tận mắt
nhìn thấy chiến lực cực mạnh một kích làm ngã cả trăm người của Thành ca.
Theo như bọn họ thấy, có thể có được chiến lực đáng sợ đến mức đó, ngoại trừ
là hóa thân của Luyện Tâm đ*o ra thì còn có thể là ai được?
Nhưng thật đáng tiếc, mấy người của Linh Thanh Phù Tháp này lại đến sau, bọn
họ vốn không nhìn thấy được cảnh tượng ấy.
Bọn họ nhận định Khương Thành chính là một tên bịp bợm.
Thế là vị Liên Tiêu Chí Tôn kia chỉ tay về phía Khương Thành giễu cợt.
“Lúc trước ở bên ngoài ta đã nghe thấy rồi, bọn họ đều nói ngươi là tên lừa
đảo.”
“Không ngờ rằng ở trong này ngươi vẫn ung dung huênh hoang lừa gạt như
vậy.”
“Càng không ngờ hơn nữa là, mấy tông sư bát phẩm này lại bị ngươi lừa quay
như chong chóng, đúng là tức cười kinh khủng mà.”
Thanh Chỉ Đạo Tôn gào thét lên với mọi người.
“Các ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại ư?”
“Thái Hành và Lưu Duyên đó cùng một bọn với hắn, bọn họ vốn đã có chiến
lực mạnh như vậy rồi.”
“Chẳng qua ngay từ đầu đã cố ý vờ như không quen mà thôi.”
“Tên tiểu tử đó giả thần lộng quỷ, nói cái gì mà phong sứ giả, thật ra là do bọn
họ đột ngột bộc phát hết sức mạnh ra mà thôi.”
“Đừng bị bọn họ lừa gạt.”
“Thừa Sơn, Lệ Dương, còn cả Vân Ảnh, Diệp Đình…”
Nhìn mấy vị phù văn và trận pháp sư vào trong sau đó, lời nói của hắn lại cnagf
khẩn thiết hơn.
“Các ngươi đều là những nhân vật thành danh biết bao lâu nay, sao có thể bị lũ
người đó lừa gạt cơ chứ?”
“Mấy người bọn họ liên thủ lừa gạt, nhất định là có mưu đồ cả, ta nghi ngờ sau
đó còn che giấu cả một âm mưu.”
“Chỉ cần sơ suất một chút, cả Luyện Tâm đ*o này đều sẽ có nguy cơ bị tiêu tan
đấy.”
Linh Khuyết Đạo Tôn bầm gan tím ruột, giống như những người xung quanh
đều bị che mắt hết cả, còn hắn lại là người duy nhất còn tỉnh táo.
Là vị anh hùng đánh tan bóng đêm, mang lại ánh sáng cho mọi người.
Chỉ đáng tiếc là không ai hưởng ứng lại lời hiệu triệu cả hắn cả.
Hắn cảm thấy tất cả mọi người đều là đồ ngốc, còn mọi người đều cảm thấy hắn
là đồ ngốc.
Chiến lực ba mươi ngàn đánh qua nỗi không?
Càng huống hồ gì đây là hóa thân của Luyện Tâm đ*o, bọn ta có nhất thiết phải
gây khó dễ với Luyện Tâm đ*o không?
Linh Khuyết Đạo Tôn không từ bỏ cố gắng.
“Mọi người cùng xông lên, tóm gọn Thái Hành, Lưu Duyên và bọn họ lại.”
“Trả lại một Luyện Tâm đ*o sáng chói ngời ngời cho chúng ta.”
Thành ca cũng thấy hơi phiền rồi.
Sao mấy người này cứ nhảy hoài không nghỉ vậy?
Nếu không phải nhiệm vụ “điều đình” của bản thân còn chưa xong thì đã xử
gọn bọn họ rồi.
“Được rồi được rồi, mấy người các ngươi thu thần thông lại là được rồi.”
Hắn cắt ngang tiếng thét gào của bọn người Linh Khuyết và Thanh Chỉ.
“Trước đây ta bảo mấy đệ tử của Tử U Cung đến xin lỗi các ngươi thì mọi
chuyện coi như xong rồi…”
Linh Khuyết Đạo Tôn đang bị trói hét lên ngắt lời hắn.
“Bọn ta vẫn là câu nói đó, ngươi là cái thá gì chứ? Có tư cách gì mà điều đình
cho bọn ta?”
“Bọn họ xem ngươi là Thần chủ, nhưng trong mắt ta ngươi chỉ là một tên lừa
đảo lòng dạ thâm sâu khó đoán mà thôi.”
“Xin lỗi cái quái gì chứ, bọn ta không chấp nhận…”
Bọn người Thanh Chỉ, Liên Tiêu ngẩng đầu ưởn ngực, khảng khái nói.
“Muốn giết thì giết, cho dù có chết thì bọn ta cũng không thể chịu khuất phục.”
“Phải đấy, tính cách mấy người Thanh Linh Phù Tháp bọn ta cứng cáp vô cùng,
tuyệt đối sẽ không lùi.”
“Chỉ hi vọng sau khi bọn ta chết, máu của bọn ta có thể rửa sạch sự chấp mê bất
ngộ của đám ngu xuẩn bị tên lừa đảo kia gạt…”
Thành ca cũng sắp bị đánh bại luôn rồi.
Vở kịch này của các ngươi cũng hơi bị nhiều ấy nhỉ?
Làm thành kiểu anh hùng bất khuất, rất giống những tránh sĩ đấy.
Hắn cười: “Không sao, vốn dĩ ta cũng cảm thấy mình đã đưa ra một điều kiện
không hợp lí mà. Đã đến nước này rồi, cũng không cần đệ tử Tử U Cung các
ngươi đi xin lỗi nữa đâu.”
Còn chưa chờ bọn người Linh Khuyết và Thanh Chỉ chế giễu lại lần nữa, hắn đã
bay lên cao thêm một lần, huơ tay làm ra hiệu quả ánh sáng cửu sắc.
Thuận tiện lại mang ra hai lệnh bài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là Thừa Sơn, Lệ Dương hay là Thiên Lâm,
Thái Hành, tất cả đều bị chấn động.
Không phải chứ?
Lẽ nào nguyên nhân là do Linh Thanh Phù Tháp không chấp nhận việc Tử U
Cung xin lỗi nên ngươi mới cho hai bọn họ lời chúc phúc để bù đắp cho bọn họ
sao?
Thế này thì cũng dễ nói chuyện quá rồi chăng?
Còn Thành ca lại niệm lên mấy câu chú mà bản thân cũng không biết nó có
nghĩa quái gì nữa.
“Thiên hành vô thường, luyện tâm phá vọng…”