Mười mấy người khác cùng nhau trở về cũng dần dần hoàn hồn lại.
“Hơn sáu trăm ngàn người chỉ còn có mỗi bọn ta sống sót mà thôi.”
“Những người khác, tất cả đều bị Khương Thành giết sạch…”
“Cái gì!”
Lần này cả ba vị Thiên giai thập nhị trọng ở trong điện càng không thể tin nổi.
Những thân vương và nguyên sĩ cũng hoàn toàn bùng nổ.
“Những người khác đều bị giết hết rồi?”
“Không thể nào!”
“Dù cho năm đó mấy Thánh địa kia cùng nhau vây công cũng không thể nào
giết được nhiều tộc nhân của chúng ta đến vậy.”
“Khương Thành chỉ có một mình, sao lại có thể làm được chuyện này chứ?”
“Không phải hắn đã mất Vô Đạo kiếm rồi hay sao? Một mình Nhật Thực Hoàng
hẳn là có thể nhẹ nhàng đánh bại hắn mới đúng chứ!”
Dù là Tinh U Quốc sư hay Nguyệt Ảnh Hoàng và Tinh Diệu Hoàng đều không
dám tin vào kết quả này.
Bọn họ cảm thấy mình đã đề cao Khương Thành lắm rồi, nếu không cũng sẽ
không phái ra một Thiên giai thập nhị trọng đích thân đi thảo phạt.
Nhưng ở trong mắt bọn họ, Thành ca cùng lắm chỉ có thể gây nên chút phiền
phức mà thôi.
Sau khi mất đi Vô Đạo kiếm, chiến lực của hắn cao lắm cũng là Thiên giai thập
nhất trọng thôi nhỉ?
Không thể nào cao hơn được.
Đối mặt với Thiên tộc hùng mạnh đầy rẫy cao thủ, người này lại lựa chọn đứng
chung với đám người xuyên hồn kia, đoạn tuyệt với Thiên tộc, đúng thật là một
hành vi ngu xuẩn tự tìm đường chết.
Ai mà nghĩ lại đụng phải một tên khó chơi như thế.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Còn không mau kể rõ ràng mọi chuyện!”
Rất nhanh bọn họ đã biết những gì xảy ra trong trận chiến với Phi Tiên minh.
Mười mấy tên quay trở về đều kể lại vô cùng chi tiết, còn bổ sung lời cho nhau
để đảm bảo không sót một chữ nào.
Sau khi nghe xong, cả đại điện rơi vào bầu không khí tĩnh lặng một lúc lâu.
Loại tin tức này thì cũng không thể nào làm giả nổi.
Dù sao nó cũng liên quan đến một hoàng giả và hai phần năm cao thủ tinh nhuệ
của cả Thiên tộc này, nếu là bịa thì cũng rất dễ dàng bị vạch trần.
“Chỉ với một kiếm đã chém chết ba trăm ngàn người?”
Tinh Diệu Hoàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Đó là võ kỹ gì thế?”
Nguyệt Ảnh Hoàng cũng sắp ngu luôn rồi.
“Hắn đã mất Vô Đạo kiếm rồi mà sao vẫn còn mạnh như thế được chứ?”
Mãi đến giây phút này, rốt cuộc bọn họ mới ý thức được bản thân đã chọn phải
một con quái vật như thế nào làm kẻ địch.
“Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước Thu Vũ Tuyền không bao giờ nói bản
thân nàng mạnh hơn hắn rồi.”
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cả hai người phá vỏ trứng Thần chui ra, Tinh
Diệu Hoàng mang vẻ mặt buồn bã lắc đầu.
Lẽ ra lúc đó bản thân hắn phải nhìn ra rồi mới đúng.
Đột nhiên Nguyệt Ảnh Hoàng tức đến mức gào lên đầy suy sụp.
“Nếu hắn đã mạnh như thế thì tại sao lại không nói sớm chứ!”
Những nguyên sĩ và thân vương ở trong điện kia cũng bắt đầu sôi nổi thảo luận,
điên cuồng phát tiết sự kinh ngạc trong lòng mình.
“Ma thai!”
“Hắn quả nhiên là Ma thai!”
“Lời tiên tri không hề sai, hắn mới là kẻ địch lớn nhất mà Thiên tộc chúng ta
phải đối mặt!”
Đoan Tịnh Vương thờ thẩn nhìn về cửa điện.
“Chúng ta hẳn nên sớm đoán được mới phải, dù sao hắn cũng là người đã giết
Thiên Uyên Thánh Chủ…”
Tông Phiêu Vương tiếp đãi Khương Thành sớm nhất cũng đã không biết nên
hình dung cảm nhận lúc này của chính mình là như thế nào rồi.
Hắn chỉ biết, đoạn tuyệt với Thiên tộc không phải là nạn diệt vong của Khương
Thành.
Mà đó là kiếp nạn của Thiên tộc bọn họ.
Và người có tiếp xúc nhiều nhất với Thành ca là Chân Anh Vương chỉ còn biết
lắc đầu mà thôi.
Hắn cảm thấy mọi thứ đều quá hoang đường.
Lần chia tay trước đó của hắn và Khương Thành chính là lúc Khương Thành
tóm lấy một đám hoàng tử của Vương triều Nguyệt Hoàn đòi ba trăm miếng
Toái Linh phiến cao giai.
Lần đó hắn còn cảm thấy cái tên này quá ngây thơ rồi.
Còn lên lớp hắn một trận, kiến nghị hắn hãy mau sám hối nhận sai với Thiên tộc
đi thôi.
Mà bây giờ Khương Thành còn dạy ngược lại hắn.
Nghĩ kỹ lại thì thật ra lúc ấy bọn họ vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.
Chỉ cần không đi trêu chọc hắn thì hai bên đã có thể nước sông không phạm
nước giếng rồi.
Nhưng đáng tiếc, điều mà các vị hoàng giả và Quốc sư thống nhất Thiên giới
mong muốn đó là phục tùng tuyệt đối.
Bọn họ cảm thấy Thành ca không có tư cách vượt ngoài lập trường của Thiên
tộc.
Và thế là hiện giờ, thứ họ phải trả giá chính là máu của bản thân.
“Bắt buộc phải tập trung toàn lực giết chết tên Ma thai này!”
Tinh U Quốc sư mạnh mẽ áp chế sự kinh hãi trong lòng, lạnh lùng mở miệng.
“Nếu không tình thế tốt đẹp mà Thiên tộc chúng ta khó khăn lắm mới lấy được
sẽ rất nhanh bị sụp đổ.”
“Buộc phải tiêu diệt Ma thai!”
Chuyện đến nước này, Nguyệt Ảnh Hoàng và Tinh Diệu Hoàng cũng chẳng còn
gì do dự nữa rồi.
Bọn họ vô cùng hối hận.
Nếu sớm biết người này mạnh đến vậy thì ban đầu không nên qua loa như thế.
Nhưng bây giờ Thành ca giết nhiều cao thủ của Thiên tộc đến vậy, nếu xem như
không có gì xảy ra thì Thiên tộc còn thống trị Thiên giới kiểu gì nữa chứ.
“Trận chiến Phi Tiên minh” rất nhanh đã đồn khắp Thiên giới.
Sau khi biết được tin tức này, vô số tộc nhân Thiên tộc đều không dám tin vào
tai của mình nữa.
Đối với bọn họ, cái tin dữ này tựa như một cây chùy nặng trịch gõ thật mạnh
vào đầu của họ vậy.
Khiến cho đám người gần đây đang chìm đắm trong giấc mộng thống nhất
Thiên giới phút chốc bị kéo trở về với hiện thực tàn khốc.
“Sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ?”
“Nhật Thực Hoàng mạnh như vậy sao có thể chết được?”
“Không phải chúng ta đã đánh xong trận chiến lớn rồi hay sao?”
“Tiên tộc lớn mạnh như vậy cũng bị chúng ta tiêu diệt rồi mà, bây giờ chỉ là diệt
ổ của một Phi Tiên minh nhỏ nhoi thôi, sao lại có thể tổn thất nặng nề như thế
được chứ?”
Cái chết của một hoàng giả đã đả kích nặng nề đến lòng người của cả Thiên tộc.
Rất nhiều người vốn vẫn cảm thấy Thiên tộc mạnh không gì bằng, thời đại mình
ta làm chủ cuối cùng đã đến rồi.
Bây giờ họ mới phát hiện, thử thách thật sự chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
“Cái tên Ma thai này, quả nhiên là tai họa lớn nhất của Thiên tộc chúng ta!”
“Tinh U Quốc sư nói rất đúng, Khương Thành mà không chết thì Thiên tộc
đừng mong có ngày được yên ổn!”
“Yên tâm đi, lần này cả ba vị Thiên giai thập nhị trọng cùng nhau ra tay, ta
không tin hắn vẫn có thể chống lại được.”
“Cả bốn Thánh địa lớn mạnh mẽ cỡ kia mà còn phải tan thành mây khói thì
huống chi là một Phi Tiên minh cơ chứ?”
Vào lúc đám người bên phía Thiên tộc chỉnh đốn lại lực lượng, triệu tập cao thủ
chuẩn bị xuất chinh một lần nữa thì ở một phía khác, Khương Thành vẫn còn
đang trong thời kỳ hồi phục.
Tiên lực thể lực gì đó đều không sao cả, chỉ cần uống đan dược là bổ sung được
rồi.
Thần hồn thì do sớm đã tiến hóa thành Thiên hồn nên những đan dược bình
thường bổ sung Hồn lực đều không có tác dụng gì hết, chỉ có thể dựa theo thời
gian để hồi phục hoặc là tu luyện công pháp Thần hồn thôi.
Còn về linh ý cũng giống hệt như vậy.
Thế là mấy ngày sau đó hắn vẫn mãi chưa quay trở về trạng thái tràn đầy sức
mạnh như ban đầu.
Khoảng thời gian này sĩ khí của toàn bộ Phi Tiên minh đều cao ngất ngưởng,
bầu không khí hừng hực hăng hái.
Lúc trước bởi vì sự tồn tại của “người xuyên hồn” mà lòng người dần dần hơi
rạn nứt.
Nhưng từ sau khi Khương Thành giết được Nhật Thực Hoàng thì lập tức mọi
người đã đoàn kết lại với nhau.
Người xuyên hồn thì có sao chứ hả?
Thực lực của hắn mạnh, có thể che chở hết cho chúng ta mới là quan trọng nhất.
“Khương chưởng môn, ngươi hồi phục thế nào rồi?”
“Xem ra sắc mặt có vẻ vẫn không tốt lắm.”
“Theo tình báo mà bọn ta nhận được, lần công đánh tiếp theo của Thiên tộc có
lẽ là trong năm ngày này.”
“Nghe đâu lần này Tinh Diệu Hoàng, Nguyệt Ảnh Hoàng và Tinh U Quốc sư
đều sẽ đích thân ra hết, ngươi có còn tự tin không hả?”
Khương Thành thầm nhủ ta không có tự tin nhưng mà hệ thống có nhé.
“Ầy!”
Ca này còn cố tình thở một cái.
Nhóm người Quy Tàng, Mạch Phong, Thái Thường và Thiên Lâm ở trong điện
cũng bị hắn làm cho lòng thêm nặng nề.
Cuối cùng Khương chưởng môn cũng không đỡ nổi rồi sao?
Sau đó bọn họ liền nghe thấy lời nói làm màu của Thành ca.
“Trời xanh có đức hiếu sinh, ta vốn cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệp như
vậy.”
“Nhưng bọn họ cứ bắt buộc tự dâng đến cửa, vậy ta chỉ có thể thành toàn cho họ
mà thôi.”