Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công kích ý thức, hoặc trực tiếp chuyển hóa thành tổn thương pháp thuật vật lý.

Hoặc trực tiếp đánh sâu vào biển ý thức của đối phương.

Đây là lẽ thường được vô số tiên nhân ở Nguyên Tiên giới công nhận.

Hiện giờ ý thức của Khương Thành lại quỷ dị xuất hiện ở trong hồn hải của

mình, sao điều này lại không khiến Diên Lục khiếp sợ được?

Nhưng mà Thành ca không hề cho hắn có nhiều hơn cơ hội để suy tư.

Ca này đúng là được ăn cả ngã về không.

Tuy rằng Thánh giới ổn định hơn trước đó không chỉ gấp mười lần, nhưng chỉ

gia tăng lực phòng ngự thôi, lực công kích không thay đổi bao nhiêu.

Muốn trực tiếp dựa vào Thánh giới phá hủy đạo ấn của đối phương vẫn là

chuyện viển vông.

Mà muốn dùng linh ý đánh bại ý chí Thiên Đạo thì càng không thực tế.

Cuối cùng Khương Thành nghĩ đến điểm phá cục chính là thần hồn.

Dưới ba hướng tiếp cận thiên hồn, thánh lực thứ hai và linh ý.

Sau ba thao tác này, hồn lực của hắn sẽ nhận lấy hao tổn nghiêm trọng, về sau

chỉ sợ không thể thi triển ra được nguyên thuật hơn một ngàn trọng kia.

Nếu không thể thành công tiêu diệt thần hồn của Diên Lục, vậy bản thân hắn đã

không còn chiến lực nữa.

Nhưng cũng may, hắn thành công.

Linh ý thập tam trọng có được được năng lực công kích trực tiếp tiên lực thần

hồn thậm chí đạo tâm, nhưng mà trước kia Khương Thành chưa từng thử trong

chiến đấu.

Lần này cuối cùng thi triển ra, hắn phát hiện mình thật sự vẫn luôn cầm chén

vàng xin cơm.

Thần hồn của Diên Lục đối mặt với thiên hồn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ

được, nhưng đối diện với công kích ý thức xa lạ này vốn không biết nên đối phó

như thế nào.

Chỉ có thể vung bừa hồn lực.

Hồn hải long trời lở đất, giống như toàn bộ thế giới đang tức giận.

Nhưng linh ý xuyên qua trong đó lại giống như cá vào biển lớn, còn linh hoạt

hơn thần hồn gấp trăm lần.

Dễ dàng tránh đi vô số đường công kích của hồn lực, đột nhập vào trong chủ

hồn của Diên Lục.

Trong bất ngờ, tiết tấu ngăn cản của Diên Lục đã chậm lại.

Đó là bởi vì bị linh ý quấy nhiễu làm suy yếu nghiêm trọng, chủ hồn của hắn bị

kéo lại.

Cơ hội như vậy, sao Khương Thành có thể bỏ lỡ.

Thiên hồn và Thánh lực thứ hai nhanh chóng phá tan vòng phòng ngự hồn lực

yếu ớt cuối cùng, phát động đả kích hủy diệt với chủ hồn của đối phương.

Trong giây lát, chủ hồn của Diên Lục Chính Thần đã bị xé rách đến rải rác.

Khoảnh khắc trước khi chết, cuối cùng hắn đã hồi tưởng lại lời nói trước đó của

Huyết Đế.

Hóa ra Thánh Tôn thật sự có thể giết chết Chính Thần…

Đây là ý niệm sau cùng của hắn, sau đó hắn đã rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng.

Cung chủ Trọng Liêm cung, Chính Thần một đời đã ngã xuống như vậy!

Tuy rằng quá trình chiến đấu của bọn họ thật phức tạp, nhưng rất nhiều biến hóa

đều chỉ phát sinh trong khoảnh khắc.

Từ khi hai người khai chiến đến khi Diên Lục bị giết, toàn bộ quá trình không

đến một phút.

Đây xem như rất chậm đối với Thành ca.

Lần trước chém giết hai Cổ Thánh của suối nguồn thứ hai kia còn nhanh hơn

lần này nhiều lắm.

“Xem ra Chính Thần vẫn khó đối phó với Cổ Thánh bình thường một chút.”

Hắn cũng không nghĩ đến sở dĩ hai Cổ Thánh kia bị giết trong vài giây, hoàn

toàn là bởi vì vô ý bị pháp tắc phản phệ, chứ không phải thực lực yếu kém đến

mức bị đánh tan trong vài giây.

Khi hắn vội vàng thu hồi thanh trường thương kia của Diên Lục Chính Thần,

những người khác cũng lục tục kết thúc chiến đấu.

Với Khúc Vọng và Tiên Việt cầm đầu ba ngàn cao thủ thế ngoại giống như

chém dưa thái rau, thoải mái tiêu diệt toàn bộ tám mươi ba vị Thiên Thần và ba

mươi ngàn Giới Thần đỉnh phong của Trọng Liêm cung.

Đám người Thương Linh, Huyền Minh cùng với Lam Đề, Minh Đồng vốn còn

định ra chút lực.

Kết quả còn chưa chen vào, chiến đấu đã kết thúc như vậy, từ đầu đến cuối

không kiếm được cơ hội ra sân.

“Quá nhanh rồi.”

“Vậy quá dũng mãnh đi?”

Cuối cùng Huyền Minh đã rõ vì sao Khương Thành lại lười phái thám báo.

Vốn cho rằng tiểu tử này nông nổi, hiện giờ xem ra chỉ vì không cần thiết.

“Hơn ba ngàn Thánh Tôn, đây thật sự khó có thể tin!”

“Vượt qua bất cứ một Pháp Tắc chi nhãn nào, cũng vượt qua bất cứ một thần

điện nào.”

“Hắn đã tìm ra được những người này ở đâu?”

Triệu Long tộc gặp phải kẻ địch dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng,

sau khi thấy các đại lão thoải mái chém dưa thái rau, tỏ ra mình nhận lấy khiếp

sợ rất lớn.

Cuối cùng ý thức được bên mình thắng lợi, bọn họ đã tiến vào nhịp điệu reo hò

bình thường.

Cho dù trong lòng còn có một vạn dấu chấm hỏi, nhưng mặc kệ nó, thắng mới

là chuyện đứng đắn.

Đám người Khúc Vọng và Xung Diễm có chiến tích rực rỡ còn định sau khi giải

quyết kẻ địch sẽ gấp rút đi tiếp viện Khương đảo chủ đấy.

Dù sao bọn họ đều có thể cảm nhận được Diên Lục Chính Thần mạnh bao

nhiêu.

Nếu như để một mình bản thân bọn họ đối chiến, chỉ sợ còn sống trốn đi cũng là

chuyện không thể làm được.

Kết quả khi nhìn sang, Thành ca đã sớm kết thúc công việc, thậm chí còn thu

xong cả chiến lợi phẩm.

Bọn họ dọa sợ Long tộc, nhưng chính mình cũng rơi vào khiếp sợ.

Tuy rằng đã sớm đoán được Khương Thành rất mạnh, nhưng thật sự không ngờ

hắn giết Chính Thần kia lại nhanh đến thế.

Đây tuyệt đối đã vượt trên Cổ Thánh một hai đại cảnh giới nhỉ?

Quyết tâm đi theo Khương chưởng môn của bọn họ cũng âm thầm trở nên kiên

định hơn.

Tuyệt đối không thể buông bắp đùi này!

Quét dọn chiến trường xong, Thành ca làm ra tổng kết sau trận chiến ngắn gọn.

“Đáng tiếc, chỉ có một thần điện đến.”

“Khiến cho mọi người không thể thỏa chí.”

Vừa nãy Lăng - Cổ Thánh này chỉ có thể ngồi làm khán giả thôi đấy.

Các cao thủ như Khúc Vọng và Tiên Việt vội vàng chủ động đề nghị.

“Hay là chúng ta chủ động đi tìm những kẻ địch khác?”

Thành ca thoáng suy nghĩ vài giây, lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, tình thế bên chỗ Đông Trúc đảo nguy cấp, không thể gây thêm

chuyện lãng phí thời gian nữa.”

Lúc này năm vị Chính Thần khác còn không biết mình mới vừa đi qua quỷ môn

quan một vòng đang cùng oán giận ở trong chiến khu của mình.

“Không biết bên kia đánh như thế nào.”

“Còn có thể như thế nào, lần này Diên Lục kiếm bộn lớn rồi.”

“Triệu Long tộc, vậy có được bao nhiêu vật liệu hàng đầu chứ!”

“Thật tức mà, chúng ta đến tiêu diệt Uy Tướng chi nhãn giúp hắn, hắn lại không

chịu phân cả canh cho chúng ta.”

Bọn họ càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng đố kị.

“Không được, không thể nhìn hắn ăn mảnh như vậy được!”

“Cho dù như thế nào, cũng phải chia một chén canh!”

“Nếu như hắn không thức thời, chúng ta đây sẽ rút về, mặc cho Trọng Liêm

cung bọn họ một mình ngăn cản Uy Tướng chi nhãn mở rộng!”

Vì thế không bao lâu sau, năm vị Chính Thần đã về đến bên chiến khu chỗ

Trọng Liêm cung.

“Không phải đang đại chiến à, vì sao không hề có chút dao động của Thiên Đạo

và căn nguyên nào chứ?”

“Mặc dù Long tộc không có Chính Thần và Cổ Thánh, nhưng dù sao đông đến

triệu, đã bị giết sạch nhanh như vậy sao?”

“Hiệu suất của Diên Lục cũng quá cao…”

Rất nhanh bọn họ đã đến chỗ chiến trường lúc trước.

Lúc này Khương Thành và triệu Long tộc đã sớm rời đi.

Hiện ra trước mắt năm vị Chính Thần là một hiện trường hỗn độn.

Chân gãy tay cụt lơ lửng trong hư không, tiên thể không có tiên lực chống đỡ

sau khi bị phá hủy đang dần dần vỡ vụn, xen lẫn mảnh nhỏ của hộ giáp vỡ tan

trôi nổi bốn phía.

Đây đúng là cảnh tượng sau trận đại chiến kịch liệt.

Nhưng mà có một chút không khớp với dự kiến của bọn họ.

Xác chết trước mắt không có một bộ nào của Long tộc, ngược lại có rất nhiều

khuôn mặt bọn họ quen thuộc.

“Đại thần quan của Trọng Liêm cung!”

“Sao hắn lại chết?”

“Ở đây cũng có thần quan của bọn họ!”

“Diên Lục Chính Thần đã chết! Trời ạ…”

Tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tục không ngừng, lộ ra cảm xúc hoảng sợ nồng

đậm.

Là Chính Thần ở tuốt trên cao, bọn họ không hề thất thố như vậy trong vòng

bao nhiêu năm rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK