Ôn Trì và Lịch Đường lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Bây giờ tình thế này vừa tính một cái đã biết ngay, làm gì có cơ hội thắng nữa
chứ?
Bọn họ nhìn về đỉnh của ngọn núi kia, bây giờ chỉ có thể trông chờ ngọn núi
này giành được thêm nhiều điểm một chút thôi.
Nhưng Khương Thành không lập tức lấy Khôn Nguyên sơn tấn công đĩa tròn,
ngược lại, hắn vươn tay cất bảo vật này lại.
Tuy nhiên, lần này không phải cất vào nhẫn trữ vật, mà là bỏ nó vào kho của hệ
thống.
Kế tiếp, ánh mắt của hắn rơi lên người của Đông Phàm Thánh Chủ đang ở khán
đài.
Chiếc thùng treo và khán đài ở bên ngoài bị ngăn cách với nhau, nhưng âm
thanh thì vẫn có thể truyền được.
“Ta và ngươi tạm thời tráo đổi thân phận với nhau, một lát nữa ngươi ngoãn
ngoãn đứng ở trong cái thùng này đấy.”
“Hả, hả?”
Bỗng nhiên nghe thấy truyền âm của hắn, Đông Phàm Thánh Chủ suốt buổi
hóng chuyện đầy sững sốt.
Suýt nữa thì đã nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi.
“Tráo đổi thân phận? Làm sao làm được chứ?”
“Ngươi cứ mặc kệ sao lại làm được đi, tóm lại, đừng có tùy tiện tấn công cái đĩa
tròn kia là được, đây xem như là một cơ hội để ngươi được ra sân kiếm độ tồn
tại đấy.”
Đông Phàm Thánh Chủ vẫn chưa làm rõ được tình huống, cũng chẳng kịp đáp
lời hắn thì đã phát hiện bản thân đột nhiên xuất hiện bên trong chiếc thùng của
trận tỉ thí.
Xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Hắn kinh ngạc sờ lên mặt và cơ thể của bản thân, phát hiện chính mình đã biến
thành Khương Thành.
Và ở phía khán đài đằng xa, hắn nhìn thấy một Đông Phàm Thánh Chủ khác
đang làm một động tác tay ok với mình.
Từ cái ánh mắt quen thuộc kia, hắn đã đoán ra được thân phận của tên đó rồi,
Đông Phàm Thánh Chủ ở đối diện kia là Khương Thành chứ còn ai.
Thế là hắn đờ người luôn.
Vậy cũng được nữa hả?
Đây là đoạt xá đó à?
Nhưng mà đoạt xá thì không thể nào mượt vậy được, hơn nữa cũng không phải
đổi cả hai người với nhau như thế này.
Thành ca lựa chọn tráo đổi cũng là vì bất đắc dĩ thôi.
Trước mắt công kích của Khôn Nguyên sơn vẫn không đủ nên chỉ có thể hấp
thu của thêm càng nhiều người hơn nữa.
Nhưng cái thùng kia thuộc về loại không gian tỉ thí đặc biệt, bị ngăn cách với
khán đài.
Đó là do Di mượn lực Thiên Đạo làm nên.
Bản thân hắn hoàn toàn không bước ra được, và người khác cũng chẳng thể tiến
vào.
Vậy nên, chỉ đành lựa chọn sử dùng kỹ năng cưỡng chế tráo đổi của hệ thống,
thực hiện mục đích truyền tống ra bên ngoài.
Và sở dĩ hắn đặt Khôn Nguyên sơn vào trong kho của hệ thống cũng là vì muốn
mang bảo vật này đến chỗ khu khán đài.
Còn về việc lựa chọn Đông Phàm Thánh Chủ làm mục tiêu thay thế, đó là bởi
lão huynh này cả ngày nịnh hót không ngừng, nên đã trở thành người của mình
ở trong lòng của Thành ca rồi.
Sự thật chứng minh, trước mặt hệ thống thần kỳ, Thiên Đạo cũng không cản
nổi.
Khu khán đài vào lúc này, đâu đâu cũng đều tràn ngập những lời bàn tán ồn ào.
Đại Huyền giới mặt mày hớn hở, Tiểu Huyền giới cúi đầu suy sụp.
Khương Thành đội thân phận của Đông Phàm Thánh Chủ cũng không thèm lề
mề, trực tiếp móc ra Khôn Nguyên sơn.
Nhìn thấy ngọn núi này bỗng nhiên được xuất hiện ở khán đài, cả trường đấu
bất ngờ im bặt, ngay sau đó lại xôn xao một trận.
“Có chuyện gì thế?”
“Sao bảo vật kia lại ra đến đó rồi?”
“Tên kia là ai?”
“Nghe nói hắn là một Thiên ma ngoại vực tên Đông Phàm, bạn của Khương
Thành.”
“Sao hắn cũng có cái bảo vật kia?”
“Chung một thứ mà nhỉ…”
Lúc ở khán đài đối diện bàn tán xôn xao, đám người Bạch La Chân và Kim Bột
ở gần đó cũng sững sờ.
“Đông Phàm đạo hữu, cái, cái này là sao thế?”
Thành ca không muốn để quá nhiều người biết bản thân biết cách hoán đổi, thế
là tạm thời nói dối.
“Khương hiền giả truyền tống Khôn Nguyên Sơn cho ta, kêu ta đến đây hấp thu
công kích của mọi người.”
Cái gì?
Còn có cái vụ này nữa á?
Không chỉ đám người Bạch La Chân mà đến cả nhóm Cảnh Hồi và Văn Hải ở
đối diện cũng đực mặt ra.
Trong phút chốc, nụ cười đắc ý vì chiến thắng nằm chắc trong tay trên mặt của
bọn họ cứng lại.
“Còn có thể như thế sao?”
“Không gian tỉ thí sao mà truyền tống ra ngoài được?”
Bây giờ bọn họ còn chẳng thể ra khỏi phạm vi của cái thùng nữa là.
“Đúng rồi, chúng ta còn chẳng nhìn thấy quá trình truyền tống…”
“Không kịp giải thích đâu.”
Thành ca mất kiên nhẫn vung tay.
“Mau lên, mau mau mau, mấy người các ngươi đến trước.”
“Nhớ là đừng có sử dụng sức mạnh của đạo và căn nguyên đấy, tránh cho không
được tính điểm.”
Hắn chỉ chỉ đám người Bạch La Chân, Kim Bột và Ngân Trí.
Đông Phàm Thánh Chủ ở Tiểu Huyền giới luôn là một người thật thà yên phận,
bởi vì lạ nước lạ cái, bình thường chẳng dám nói chuyện to tiếng bao giờ.
Lúc này lại đột nhiên tùy tiện chỉ huy mấy tên đại điện chủ như thế, khiến cho
mọi người đều không được quen.
Nhưng sau mấy phút kinh ngạc ngắn ngủi, tâm trí của mọi người lại đặt lên
chuyện chính ở trước mắt.
“Tuyệt vời!”
“Hóa ra chúng ta cũng có thể ra sức!”
Kim Bột là người đầu tiên bay đến phía trước Khôn Nguyên sơn.
“Ta đến trước, để ta đây thêm chút đặc sắc cho trận tỉ thí này.”
Nói xong, hắn không hề do dự ngưng tụ toàn bộ huyền lực, phối hợp với huyền
văn, đánh về phía sơn cốc của Khôn Nguyên sơn.
Theo một kích toàn lực của hắn, Khôn Nguyên sơn lại phình to ra một vòng.
“Quả nhiên có hiệu quả, ha ha ha!”
“Tốt quá rồi, tiếp nào!”
Ngân Trí cũng cười hi hi bay đến.
“Đến lượt ta.”
“Những người khác mau chóng xếp hàng ở phía sau!”
Nhìn thấy hành động của bọn họ, cả đám khán đài ở đối diện và cả nhóm Cảnh
Hồi với Văn Hồi đều ngu người.
Thao tác gì vậy chứ?
Kết nối ngoài sân, cầu cứu đoàn đội đó à?
Như thế còn tính là tỉ thí nữa hả?
Ngay sau đó, cả sân đấu đã nhấc lên tiếng lên án và la hét dữ dội.
“Phạm quy rồi, cái này tuyệt đối là đang phạm quy!”
“Không được, không thể làm như thế!”
“Rõ ràng là trận tỉ thí bốn người đấu với tám người ở bên trong kia, đám các
ngươi chỉ là khán giả ở ngoài sân thôi, sao lại có thể tham gia được chứ?”
“Làm trái quy định một cách nghiêm trọng, không thể tha thứ được!”
“Hoang đường, quá hoang đường rồi! Rõ ràng là trò hề mà!”
Nhìn thấy đám người Bạch La Chân hoàn toàn không thèm để ý đến mình, bọn
chúng càng thêm phẫn nộ.
“Vượt ải như thế thì có nghĩa lý gì chứ?”
“Đám Khí tộc các ngươi có biết xấu hổ không vậy hả?”
“Kim Bột, Ngân Trí, tốt xấu gì các ngươi cũng là một Huyền Thánh cửu trọng
tầm cỡ nhân vật lớn kia mà! Chẳng lẽ không cảm thấy làm như thế rất bỉ ổi sao,
có liêm sỉ không hả?”
“Thật đáng xấu hổ!”
Lời chỉ trích và mắng chửi của bọn chúng chẳng những không khiến đám người
Kim Bột và Hắc Nhạc nổi giận, ngược lại họ còn càng thêm vui vẻ.
“Ban đầu bọn ta phải lấy bốn chọi tám, chẳng phải các ngươi nói rất công bằng
đó sao?”
“Bây giờ bọn ta được nhiều người hơn thì lại thành không công bằng à?”
“Nếu như các ngươi không phục thì cũng có thể noi theo!”
“À, ta quên mất, các ngươi đâu còn cơ hội ra tay nữa đâu, ha ha ha…”
Màn bật lại này khiến cho cả đám người ở đối diện buồn bực đến cực điểm.
Ai mà ngờ được, đã nắm trong tay ưu thế một trăm năm mươi bốn điểm khổng
lồ kia rồi, đến cuối cùng lại lòi ra cái mánh khóe lớn như thế này.
Rõ ràng Tiểu Huyền giới chỉ còn lại một lượt tấn công duy nhất, mà Khương
Thành lại cứ dùng cái lần này để giở chiêu trò.
Vài phút sau, năm đại điện chủ và hàng trăm Huyền Thánh bát trọng của Tiểu
Huyền giới đều đã truyền xong công kích.
Khôn Nguyên sơn lúc này cũng bành to hơn trước gấp hơn chục lần.
Mà số người xếp hàng ở phía sau vẫn còn hàng trăm Huyền Thánh bát trọng, và
vố số Huyền Thánh thất trọng.
“Phía trước các ngươi mau lên!”
“Vẫn chưa đến lượt ta nữa à?”
“Một kích này, bắt buộc phải có phần của ta.”
“Lần này may nhờ có Đông Phàm đạo hữu đấy, may là hắn có thể tiếp được bảo
vật của Khương hiền giả.”
“Đúng đó đúng đó, lúc trước ta còn cảm thấy hắn chẳng có tác dụng gì.”
Đông Phàm đang ngoan ngoãn rúc ở trong cái thùng nhất thời cũng không biết
nên vui hay nên khóc nữa