Lúc nhìn thấy Chung Thác, mọi người ở đây đều có thể đoán được nhưng vẫn
cảm thấy thật khó tin.
Ám sát đột ngột như vậy mà Lý Tuấn Lãng tiền bối cũng chạy tới kịp cho được?
Thần kỳ vãi luôn?
Ánh mắt họ nhìn Chung Thác thậm chí còn có vẻ cảm thông.
Ngươi nói xem ngươi để mắt tới ai không được, cứ thích để mắt đến hắn cơ?
Không phải đưa đầu tới cửa chịu nhục à?
“Lý Tuấn Lãng ngươi muốn làm gì!”
Cái phân thân này chắc còn chưa biết chuyện lần trước nhỉ.
“Còn làm gì nữa? Cho ngươi vị trí tương xứng đó.”
Ngay sau đó, Lê Hàn Ngọc đã vội vã đi tới, còn mang theo một con phân thân
đi bằng cả tay lẫn chân.
Khi thấy cái vòng dây trên cổ phân thân thứ nhất, phân thân thứ hai suýt thì nổi
điên.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Các ngươi dám làm thế với ta à?”
“Ta thề tuyệt đối phải lấy huyết rửa Bạch Huyền tộc, ngày đêm đày đọa thần
hồn của các ngươi, khiến các ngươi suốt kiếp không được siêu sinh.”
Tân Linh, Thân Lương và mọi người cách đó không xa thầm bĩu môi.
“Ngươi dọa ai đấy?”
“Mà thế thì cũng đổi lời thoại đi chứ.”
“Đã là phận làm cẩu rồi còn khinh người hả?”
Phân thân thứ nhất của Chung Thác làm cẩu cũng được một thời gian rồi, giờ họ
đã quen dần.
Không còn sự kính sợ như trước nữa.
Thấy phân thân thứ hai cũng đi vào kết cục giống như vậy, vẻ mặt của mọi
người rất là bình tĩnh, thậm chí còn hơi mong mỏi màn hai chó cắn nhau.
Tiếp đó, Lê Hàn Ngọc cung kính cúi mình trước Khương Thành.
Rồi nàng không nói lời nào, thành thạo nhấc cổ phân thân thứ hai.
Cũng không thèm để ý sự phản kháng và những lời chửi rủa của hắn, cứ thế
nhấc hắn rời khỏi đây.
Về phần hắn phải trải qua những gì, mọi người tỏ vẻ mình không muốn tưởng
tượng nữa.
Mặc dù đây là phân thân bị cắt đứt liên lạc với bản thể của Chung Thác nhưng
cũng vẫn là kẻ nội tâm cao ngạo cứng rắn…
Có thể biến một cục xương cứng thành dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy,
đúng là…
“Chung Thác lại phái phân thân tới tập kích.”
“Kết quả lại bị Lý Tuấn Lãng tiền bối dễ dàng bắt lại.”
Tin tức rất nhanh đã truyền khắp tộc Bạch Huyền. Trong nhất thời tiếng hoan hô
như sấm dậy, ai nấy đều mừng rỡ ra mặt.
“Ha ha, phải nói Khương hiền giả lãnh đạo sáng suốt mới đúng chứ!”
“Đúng đúng đúng, tiểu tặc Chung Thác đúng là không biết tự lượng sức mình,
chủ động dâng tới cửa.”
“Sẽ có con cẩu đần thứ hai nhanh thôi, xin mọi người cứ chờ xem.”
“Ha ha ha, đúng là mong chờ quá đi.”
“Khi nào có thể huấn luyện bản thể của Chung Thác thành cẩu, đấy mới gọi là
đặc sắc.”
“Chuyện này thật không dám nghĩ tới, dù sao bản thể vẫn là một nhân vật cấp
bậc nghịch thiên…”
Sâu trong Đế Tôn cung tầng thứ sáu vọng ra một tiếng gào thét giận dữ.
Bên ngoài thâm cung, những nữ thần sử thầm run sợ trong lòng, không hề hay
biết chuyện gì xảy ra.
Thậm chí các nàng còn không biết đế tôn lại phái phân thân ra ngoài hành động.
Mà bản tôn Chung Thác đang bế quan bên trong cũng từ từ mở mắt ra.
Trái với hóa thân, chỉ là khí tức bên ngoài của bản thể thôi mà đã có lực uy hiếp
mạnh hơn mấy chục lần.
Tạo cho người ta cảm giác giống như đang đối mặt với một pho tượng cự thú
viễn cổ hồng hoang.
Hoặc như đang đối mặt với một thế giới bát ngát vô biên, vĩnh viễn không thể
thăm dò hết ảo diệu bên trong.
Hai tay hắn mỗi bên nâng một quầng sáng lấp lóe một đen một bạc.
Quầng sáng đang nhảy nhót không ngừng, giống như có sinh mệnh vậy.
Nhưng chúng nằm trong lòng bàn tay của hắn không chạy thoát nổi khống chế,
giống như bị giam lại.
“Lý Tuấn Lãng!”
“Khương Thành!”
“Dám phá hủy hai phân thân của ta.”
“Các ngươi được lắm, được lắm!”
“Chờ ta luyện hóa hết hai hạt giống này, toàn bộ Huyền giới sẽ đều nằm trong
khống chế của ta, không còn đất dung thân cho các ngươi nữa đâu.”
Tiếng gầm gừ dần lặng im, hai gò má của hắn co rút lại.
Mà hai quầng sáng trong lòng bàn tay dường như cũng mờ đi một chút.
Một ngày sau…
Trong lãnh địa của thủ lĩnh ba tộc ở tầng thứ sáu đó hai vị thần sử chia nhau đến
tuyên bố khẩu dụ của đế tôn.
“Đế tôn có lệnh, kể từ hôm nay bất kể ai ở tầng thứ sáu cũng không được xuống
phía dưới, tạm dừng hành động đối với tộc Bạch Huyền.”
“Hả?”
Các vị Đế Huyền cảnh của cả ba tộc hai mặt nhìn nhau.
Thế là kệ tộc Bạch Huyền à?
Phân thân của đế tôn bị làm trò như vậy mà coi như xong à?
Bọn họ nào dám nói gì, cũng nào dám hỏi gì.
Hai vị thần sử cũng không biết chuyện phân thân biến thành cẩu, vẫn tiếp tục
duy trì vẻ cao lãnh đạm mạc.
“Khương Thành, Bạch Huyền tộc và tà ma dị giới Lý Tuấn Lãng ẩn nấp quá kĩ,
không dám trực tiếp chiến đấu kịch liệt với phân thân của đế tôn, cho nên hành
động lần trước không có kết quả.”
“Trăm năm sau, sau khi đế tôn kết thúc bế quan sẽ đích thân xuất thủ, khi đó
bọn chúng không còn nơi nào ẩn thân nữa.”
“Ngày diệt vong của tộc Bạch Huyền đã sắp đến rồi, các ngươi cứ kiên nhẫn
chờ đợi là được.”
Dứt lời, hai người phiêu phiêu rời đi dưới sự cung tiễn của một đám cao thủ.
Sau khi các nàng rời đi, các cao thủ hai mặt nhìn nhau.
Khương Thành và Lý Tuấn Lãng nấp kĩ á?
Không dám trực tiếp chiến đấu kịch liệt với phân thân của đế tôn á?
Hình như… đâu phải vậy đâu?
Phân thân của đế tôn rõ ràng đã bị biến thành cẩu, trời mới biết lúc đó đã xảy ra
chuyện gì.
Nét mặt của mỗi người đều có vẻ vi diệu, muốn nói gì đó mà lại không dám nói
ra.
Nhịn đến hoảng luôn.
Thậm chí họ tình nguyện không biết tình hình thực tế.
Nếu được vậy thì lúc này tâm trạng đã chẳng phức tạp thế này.
“Khụ.”
Vị Đế Huyền cửu trọng lãnh đạo Kim Huyền tộc hắng giọng, nghiêm nghị nói:
“Trăm năm sau đế tôn lộ chân thân, kết cục sẽ chẳng có gì để hoài nghi nữa.”
Những người khác như tìm được lối thoát, vội lớn tiếng phụ họa theo.
“Đúng vậy, chân thân của đế tôn không ai địch nổi.”
“Bách chiến bách thắng là lẽ tất yếu.”
“Một chiêu là có thể giải quyết Lý Tuấn Lãng, không có gì để hoài nghi hết.”
“Đến lúc đó trò hề nào rồi cũng kết thúc thôi.”
Vừa nhắc đến trò hề, tất cả chợt im bặt, mọi người hoảng sợ nhìn về phía kẻ Đế
Huyền thất trọng kia.
“Trò hề gì?”
“Đúng vậy, trò hề gì, sao ta lại không biết?”
“Quái thật đấy.”
Đế Huyền thất trọng thốt ra hai chữ kia xong hối hận xanh cả ruột, hận mình
không phải là thằng câm điếc.
Nhưng lúc này, bên ngoài lại có người đến báo, phía dưới mới truyền tình báo
mới nhất lên đây.
Tình báo mới nhất?
Chắc không phải ảnh phân thân đế tôn học chó sủa đấy chứ?
Suýt nữa mọi người chạy mất tại trận.
Nhưng ngẫm lại đã là tình báo của hơn mười ngày trước. Tình báo hôm nay
chắc là những thứ khác rồi.
“Xem thử xem.”
Vị Đế Huyền cửu trọng của Kim Huyền tộc nhận lấy huyền khí lưu ảnh, phóng
to lên tại chỗ.
Hình ảnh lóe lên, họ lại trông thấy mặt Chung Thác lần nữa.
“Gâu gâu oẳng.”
Mọi người suýt nữa tan vỡ.
Mà một khắc sau, ở một nơi khác của hình ảnh lại vang lên tiếng chó sủa.
“Gâu gâu oẳng!”
Ngay sau đó, mọi người thấy Chung Thác đang quỳ rạp trên đất.
Hai con chó bị xích trong tay những người khác nhau, trông có vẻ rất náo nhiệt
dưới sự vây xem tấp nập của quần chúng.
Ủa sao lại có hai cái phân thân?
Mọi người chỉ động não tí là hiểu, nghĩ đến thất bại lần trước, đế tôn lại phái
một phân thân khác đi.
Chỉ tiếc lần này hắn vẫn thua.
Choang!
Huyền khí lưu ảnh lại bị tên Đế Huyền cửu trọng kia dùng một ngón tay nhanh
chóng hủy diệt.
Đáng chết, biết trước đã chẳng mở ra xem.