phương chứ.
Suy cho cùng thì tổ Đạo Thánh vốn đã được công nhận là một tổ bị ngược đãi
mà.
Trước đó, sự kì vọng cao nhất của mọi người chính là có thể thắng được một
chút để khỏi bị quê.
Chuyển bại thành thắng là chuyện không ai dám nghĩ đến.
Chứ đừng nói gì kiểu chặn trước cửa đối phương để giành chiến thắng áp đảo
thế này.
Tiếp đó từng Địa Thần nối tiếp từng Địa Thần ra sân, lại từng người nối tiếp
nhau bị Khương Thành tốc độ tiễn đi, bầu không khí toàn trường cũng càng
ngày càng nóng hơn.
“Người thứ tám!”
“Chín người! Giờ đã là chiến tích cao nhất bên đối phương rồi.”
“Mười người! Vượt qua đối phương rồi!”
“Mười một người! Ôi trời ơi, một mình hắn xử đẹp mười một tên rồi!”
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang giúp Khương Thành đếm.
Rất nhiều tiên nhân vốn không muốn xem tiếp nữa bỏ về trước, lúc này lại nhịn
không được nhanh chóng quay trở lại.
Suy cho cùng thì tổ Đạo Thánh nhấn bên tu thần mà đánh quả thực rất hiếm hoi.
“Không cần biết hai trận tỉ thí sau thế nào, cũng không cần biết Thường Lục
châu có thua trong trận thi đấu đấu pháp hay không, chỉ dựa vào mỗi trận này là
đủ rồi!”
“Không sai, trận này đã đủ khiến Thương Môn cung mất hết mặt mũi rồi.”
Từng tiên nhân bên ngoài hả lòng hả dạ.
“Ha ha ha, đã quá đi, Khương Tuấn Soái này lợi hại.”
“Chả trách trước đó dám không nể mặt mấy trưởng lão thánh địa, người ta có tư
cách này mà.”
“Chỉ dựa vào một mình hắn mà nghịch chuyển thế cục trận đấu đấy…”
Ánh đèn mà Thành ca chờ đợi rất lâu cũng xem như đã về lại.
Bây giờ toàn trường đâu đâu cũng thảo luận về Khương Tuấn Soái, thậm chí
còn nhiệt liệt hơn cả đám người Thanh Tiêu Thánh Chủ và Trường Dương Đạo
Thần nữa.
Bởi vì mấy trận thắng đó hoặc nằm cả trong dự liệu, hoặc thắng bại quá bình
thường.
Chỉ có duy nhất trận này của hắn là trận tất cả mọi người chưa từng kì vọng
đến.
Tiếng hoan hô bên ngoài như sét, nhưng còn mười bốn Đạo Thánh phía sau hắn
thì lại im bặt như gà.
Nếu như không có Khương Thành thì bọn họ chắc chắn sẽ bị Địa Thần đầu tiên
của đối phương xuyên từ đầu đến đuôi, trực tiếp trở thành trò cười.
Nhìn thấy hắn thắng lợi, trong lòng bọn họ hạnh phúc vô cùng.
Nhưng khi muốn theo đó hoan hô mới phát hiện bản thân đã không còn tư cách.
Bởi vì trước đó không lâu, bọn họ đã nhảy ra vạch rõ giới hạn với Khương
Thành.
Hơn nữa còn tuyên bố rõ ràng không cần hắn gánh team, chả xem ra gì.
Vậy nên, bây giờ bọn họ chỉ có thể đứng đó một cách ngượng ngùng như xem
một người lạ biểu diễn vậy.
Cuối cùng, Địa Thần thứ mười lăm của bên kia đã ra sân.
Và tiếng reo hò của toàn trường cũng đã đạt đến đỉnh điểm.
Rất nhiều Đạo Thần cấp cao của các tông môn đã mất đi sự bình tĩnh, nhịn
không được huơ cả hai tay, nước bọt văng tung té hò hét lên.
“Xử lí hắn!”
“Diệt sạch luôn, diệt sạch hết bọn chúng!”
“Nhất định phải diệt sạch, để bọn họ biết một Đạo Thánh của chúng ta cũng có
thể xử lí sạch mười lăm Phá Thần của bọn họ.”
Sắc mặt của Minh Khánh Giai Thần trở nên khó coi vô kể.
Hắn rất rõ, cho dù hai vòng sau bên mình giành được chiến thắng thì sự thất bại
của tổ Đạo Thánh trong vòng đầu này cũng sẽ mang lại ảnh hưởng sâu sắc.
Ưu thế lớn nhất của tu thần chính là có sự gia trì của thần đạo, tiến cảnh nhanh
chóng, toàn phương diện đều áp chế tu tiên cùng cấp.
Đây cũng là điểm làm ăn lớn nhất để bọn họ đi truyền đạo.
Mà biểu hiện của Khương Thành ở vòng đầu lại khiến “ưu thế nghiền áp” này
của bọn họ xuất hiện sơ hở.
Đây mới là đả kích lớn nhất đến bọn họ.
“Thắng rồi!”
Sau khi Khương Thành thuận lợi giành chiến thắng đối thủ thứ mười lăm, tiếng
hoan hô vẫn chưa hề ngừng lại đã xông thẳng lên trời.
“Hắn đã chiến thắng mười lăm Địa Thần!”
“Chúng ta đã thắng vòng một ở tổ Đạo Thánh, thật sự thắng rồi!”
“Ai còn dám noi tu tiên bọn ta không được nữa hả?”
“Ha ha ha, Thương Môn cung không phải nói lần này đến lượt bọn họ thắng à?
Ủa sao thua rồi ta?”
Minh Khánh Giai Thần ở phía trên mặt mày tái mét.
Còn các cấp cao của các đại môn phải ở Thường Lục châu lại thắm đỏ da thịt.
Sau khi vòng một kết thúc sẽ có một khoảng thời gian tu dưỡng hồi phục.
Đám tuyển thủ vừa ra đã có một đám Đạo Thần xúm chụm lại xung quanh.
“Khương Tuấn Soái, biểu hiện của ngươi đúng là cừ thật.”
“Rất tốt rất tốt, đã quá đi!”
“Cho Thường Lục châu chúng ta nở mặt rồi.”
“Cho dù hai vòng sau có thua đi chăng nữa cũng đã đả kích mạnh mẽ vào sự oai
phong của Thương Môn cung, đáng lắm.”
“Đúng rồi, sao ngươi có thể làm được vậy?”
“Lẽ nào có thủ pháp đặc biệt nào để điều khiển bích nguyên mặc châu ư?”
“Ta xem trọng ngươi lắm, sau khi cuộc thi đấu pháp kết thúc có hứng thì gia
nhập vào Bạch Sương tông ta?”
“Gì mà Bạch Sương tông, muốn gia nhập cũng phải gia nhập vào Cự Đỉnh
môn!”
Nhìn thấy Khương Thành bị vây chặt như nêm, Vân Tương không được vui.
“Các ngươi có thể tôn trọng lão phu chút không, Khương Tuấn Soái trước mắt
vẫn là trưởng lão của Không Vân điện được chứ?”
Nghe thấy giọng nói của hắn, Khương Thành mới nhớ đến chính sự.
“Ta còn có một chuyện quan trọng cần nói với Vân Tương chưởng môn.”
Vân Tương Đạo Thần liền được an ủi vì vốn sắp bị cho ra rìa, nhưng tên tiểu tử
này vẫn xem như chưa “mất gốc”.
Sau khi thành danh cũng không quên chia chút vinh quang cho bản thân.
“Tránh ra tránh ra.”
“Nghe thấy Khương Tuấn Soái có lời cần nói với ta chưa?”
“Hắn là người của Không Vân điện bọn ta, có chuyện của các ngươi cơ à?”
Hắn cực nhọc bon chen được đến trước mặt của Thành ca.
“Ha ha, Khương Tuấn Soái, ngươi làm tốt lắm, không hề phụ lại sự tín nhiệm
của bọn ta dành cho ngươi.”
Lão đầu này vừa gặp mặt đã dát vàng lên mặt một cách thành thạo.
“Ta biết ngay mà, ban đầu lựa chọn ngươi là một quyết định đúng đắn.”
“Nếu không phải ta có mắt nhìn người thì người đã bị vùi dập mất rồi…”
Khóe mắt Thành ca giần giật.
Cmn, lão tử bận rộn cả nửa ngày trời cuối cùng mới làm màu được một cái,
ngươi vừa lên đã muốn giành hết công lao đi à?
Đúng là há lại có cái lí như vậy!
“Được rồi được rồi, đừng có bận tranh công trước nữa.”
“Vòng đầu tiên kết thúc, ngươi nên trả công rồi.”
Nụ cười của Vân Tương Đạo Thần nhất thời cứng lại.
Hắn xem như đã nhớ lại lời hẹn ước lúc trước.
Nếu Khương Thành giành chiến thắng thì hắn phải trả phần thưởng tài nguyên
vô kể gồm năm trăm ngàn bình đan dược trong đó nữa.
Mà theo như hẹn ước thì tổ Đạo Thánh chia làm ba vòng, mỗi một vòng
Khương Thành thắng thì phải trả một phần ba phần thưởng.
“Chuyện này… chuyện này ấy à…”
Sắc mặt hắn ngay lập tức khổ như trái bí, đó phải gọi là ủ rũ.
Trước đó đồng ý phần thưởng này chỉ là vì để lừa Khương Thành lên thuyền, để
hắn gánh một vị trí thôi.
Tổ Đạo Thánh trước nay đều thua từ đầu đến cuối, Vân Tương vốn chưa từng
nghĩ hắn lại thật sự có thể thắng.
Chuyện này đúng là rắc rối rồi.
Hắn nào có nhiều đế đan và tài nguyên đến vậy?
Nhìn sắc mặt khó coi đó của hắn, Thành ca nheo mắt.
“Sao vậy, ngươi muốn nuốt lời?”
Vân Tương lắc đầu: “Không có không có, sao ta có thể nuốt lời được!”
Thành ca xoe xoe ngón tay: “Vậy ngươi đưa ra đê!”
“Ta, ta đây cũng không có.”
“Cái gì?”
Giọng nói của Khương Thành cao lên đến mấy độ.
“Ngươi không có? Lúc trước đã đồng ý hay lắm mà, giờ ngươi lại nói với ta là
không có?”
Thật ra hắn cũng chẳng trông mong gì việc Vân Tương sẽ thật sự lấy ra.
Không Van điện là thế quái nào sao hắn lại không biết được.
Cố ý nói ra vào lúc này là để cho những người xung quanh, đặc biệt là đám
Thanh Tiêu thánh địa giúp cho chút phần thưởng.
Suy cho cùng thì trận thi đấu đấu pháp này cũng liên quan đến cả Thường Lục
châu mà!
Bỏ ra phần thưởng, ai ai cũng có trách nhiệm!
Bản thân cũng chẳng phải là người của tông môn bản địa, cũng đâu thể phí công
vô ích đúng không?