Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người bên cạnh hắn thì tin đấy nhưng bên ngoài chưa tiếp xúc với hắn bao

giờ, đương nhiên sẽ không tin.

Ngươi đã giết nhiều người như vậy.

Băng giới chẳng có ai khát máu tàn bạo như ngươi được.

Chúng ta cứ đứng ở nơi có căn nguyên băng quan sát từ xa thì an toàn hơn

nhiều.

Còn một đám cao thủ Băng cung lại hai mặt nhìn nhau.

“Hắn có ý gì?”

“Đang khiêu khích chúng ta sao?”

“Chắc là phép khích tướng đấy, định dụ chúng ta vào rồi giết chết.”

Quý Thương gật gù nói.

“Đừng để trúng kế, lấy bất biến ứng vạn biến.”

“Phải bình tĩnh, xem hắn định giở trò gì.”

Khương Thành còn đang mong có nhiều người vào xem mình làm màu nhưng

thấy họ chẳng thèm động đậy, hắn chỉ đành thất vọng tiếp thu hiện thực.

Sau đó, hắn không hề do dự bước lên thang băng tầm đạo.

Chỉ vỏn vẹn một bước cũng có không biết bao nhiêu người đang chăm chú theo

dõi hắn.

Đừng thấy những người bên ngoài không tiến vào, thật ra tất cả thần niệm đều

đang kéo vào bên trong.

Bởi họ cũng rất tò mò Khương Thành có thể đi được bao xa.

Nhất là đám người Băng cung đang chất chứa “sự chờ đợi tốt đẹp” trong lòng.

Leo thang băng phải tiêu hao cực lớn giống như lần trước Úc Bạch vừa đi

xuống đã bất tỉnh nhân sự rồi.

Trong mắt bọn họ, việc Khương Thành leo thang băng là một hành động rất ngu

xuẩn.

Một khi hắn cũng chịu hao tổn trầm trọng như Úc Bạch thì sau đó muốn giết

hắn cũng rất dễ dàng.

Lúc đặt chân lên bậc thứ nhất, hắn chẳng có cảm giác gì hết.

Không có áp lực, không có bất kỳ ảo giác gì, cũng không cảm nhận được có

khảo nghiệm gì đặc biệt.

“Ủa không phải là một bậc thang rất bình thường à?”

“Chẳng lẽ thấp quá?”

Cho nên hắn lại bước nhanh lên trên thêm mười bậc nữa.

Kết quả vẫn chẳng có cái gì hết.

“15!”

“16!”

“17!”

Có rất nhiều người bên dưới đang đếm số giúp hắn.

Thấy cảnh này đều không nhịn được hô lên thành tiếng.

“Hai cửa ải khó khăn trước đó đều nhẹ nhàng bước qua vậy hả?”

“Ôi đạ mấu? Hơi bị nhanh quá rồi đấy?”

“Cứ bước bước bước không thèm dừng luôn?”

“Thì phía trước có là gì đâu, sắp gặp thử thách chân chính rồi đây này.”

Vài người còn ôm niềm tự hào Băng giới.

“Thử thách này là của Băng giới chúng ta, một kẻ dị giới như hắn chẳng đi được

xa đâu mà, yên tâm đi.”

“Đúng vậy, ta cá hắn có lợi hại cũng không lên được đến 20 đâu.”

“Ba người qua 60 bậc cũng lướt qua mười mấy bậc dưới nhanh lắm… Ôi đệt, gì

mà nhanh quá vậy?”

Trong lúc họ còn mải nói chuyện thì Khương Thành đã bước qua 32 bậc, chính

thức bước lên bậc thứ 33.

Lần trước hắn từng quan sát Úc Bạch leo thang băng, hắn cũng biết cách mỗi 16

bậc sẽ là một cửa ải khó khăn.

Mà đến chỗ này hắn vẫn chẳng có xíu xiu áp lực nào.

Bậc thang này hình như cũng chỉ là một bậc thang bình thường với hắn mà thôi.

“34, 35…”

“40 rồi!”

“48 luôn!”

“Lần này chắc chắn không… Cái đệt 51 rồi?”

Úc Bạch mới hồi phục được chút nguyên khí từ hôm qua, đang đứng đằng xa

lặng im quan sát, sâu trong nước mắt là biển rộng.

Hôm đó hắn vất vả lắm mới lên được 50 bậc, lọt vào top 20 Băng giới.

Kết quả mới có vài ngày đã bị đánh bật ra.

Mà thế thì thôi cũng đành, chủ yếu là Khương Thành còn chẳng cần đến một

phút đồng hồ, mà lần trước hắn thở dốc thôi đã mất nguyên một ngày rồi.

So sánh thảm khốc quá đi mất.

Ngay cả Quý Thương đứng trong đám lão thần xa xa cũng phải trợn tròn mắt,

biểu cảm khó mà tin nổi.

Ủa thế này cũng phi thường quá rồi?

Thang băng leo dễ vậy luôn ấy hả?

Không hợp lý tí nào hết.

Lúc Khương Thành bước qua 57 bậc, hạng sáu mà hắn - tam cung chủ Băng

cung đang giữ kỷ lục cũng bị phá vỡ.

Nhưng hắn cũng chẳng thấy mất mát được bao lâu thì Khương Thành đã vượt

qua 60 bậc, trở thành người thứ tư của Băng giới đặt chân đến khu vực này.

Đoàn người bất kể bên dưới hay đứng đằng xa đều xôn xao.

Tất cả mọi người đều biết thành tích này có ý nghĩa gì.

Nhất là mấy tu sĩ hôm trước ở đó đều sắp hóa đá hết cả.

Họ còn nhớ khi Khương Thành nói lấy tiên khí lưu ảnh gì đó ra để chứng kiến

thời khắc lịch sử, cũng chỉ coi lời hắn là nói nhảm tự biên tự diễn thôi.

Thế mà thành thật luôn?

Hắn thật sự tạo nên lịch sử rồi?

“Vào top 4, cùng hạng với vị trí thứ ba rồi kìa.”

“Tên dị giới này sao mà mạnh quá vậy?”

“Thứ hai rồi!”

“64!”

“65!”

“Hắn vượt qua đại cung chủ Băng cung, đứng thứ nhất rồi!”

Giờ khắc này chưa nói tới hiện trường, vô số nơi trên Băng giới đều chấn động.

Chiến tích leo thang băng đứng đầu này còn rúng động hơn nhiều so với chiến

tích chém chết ba vị Đế Cảnh thất trọng lần trước.

Bởi vì lần này hắn đã phá vỡ kỉ lục của cao thủ Đế Cảnh bát trọng.

Điều này mang lại danh vọng to lớn cho Khương Thành.

Dù rất nhiều người đều coi hắn kẻ địch ngoại lai nhưng vẫn khó mà tránh khỏi

chút khâm phục và chấn động trong lòng.

Chỉ một lát thôi hắn đã chiếm được hơn chục triệu điểm tiên nguyên.

“Sao lại thế được?”

Quý Thương Đế Cảnh bát trọng tỏ vẻ hoài nghi nhân sinh.

Hắn bước qua 56 bậc thang, biết độ khó ở đó cao đến mức nào.

Không hề khoa trương khi nói đó là thử thách lớn nhất hắn từng đối mặt trên

đời.

Mà bây giờ Khương Thành đứng trên 65 bậc lại hết sức nhẹ nhàng, chẳng nhìn

ra chút áp lực nào cả.

“Chẳng lẽ hắn có đạo tâm trong truyền thuyết?”

“Chắc chắn là hắn có đạo tâm rồi.”

Quý Thương không biết rằng, suy đoán của hắn sai bét nhè.

Trên thực tế cho dù tiên đế bên phía Tiên giới có qua đây thì dù đi được đến đây

cũng chắc chắn không thể nhẹ nhàng như Khương Thành được.

Họ cũng sẽ gặp phải thử thách.

Khương Thành không vấp phải bất kỳ thử thách nào vì bản thân hắn đã mang

một ít đặc thù.

“Đại lão mạnh quá đi!”

“Bái phục!”

“Không ngờ ta có thể được trò chuyện với đại lão đứng đầu thang băng.”

Đám tu sĩ bên dưới đều giống như đang ngước nhìn núi cao.

“Ha ha, không ngờ ta đoán chuẩn vậy.”

“Ta đã nói đại lão có thể phá kỷ lục mà.”

“Ngươi điêu nó vừa thôi, lúc đó ngươi cũng chỉ thuận miệng nói bừa chứ có

gì…”

“Đại lão còn tiếp tục được không?”

“Cũng sắp đến cực hạn rồi nhỉ?”

Bước đến 65 bậc, Khương Thành dừng lại một lát.

Hắn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sao mình chẳng gặp tí áp lực gì hết vậy?

Thử thách đâu rồi?

Haiz thôi kệ, tiếp tục nào!

Mắt thấy hắn lại bước tiếp, hơn nữa vẫn giữ nguyên tốc độ ban đầu, bước liên

tục qua 70 bậc, mọi người thật sự cạn lời.

“79, 80, 81 rồi.”

“Trời địu còn chưa dừng hả?”

“Rốt cuộc hắn định đi đến đâu?”

“Lẽ nào hắn muốn lên đỉnh?”

“Người đầu tiên lên tới đỉnh sắp xuất hiện rồi sao?”

Lúc mọi người nhận ra điều này, họ chẳng biết nên nói gì cho phải.

Đúng vậy, lúc thang băng mới ra, tất cả mọi người đều lấy mục tiêu là lên được

đến đỉnh.

Nhưng thời gian trôi qua, mục tiêu này cũng dần bị người ta quên lãng.

Không ai có thể lên đến đỉnh dần trở thành một loại nhận thức chung.

Cho nên mọi người tham gia khảo nghiệm thang băng chỉ để khiêu chiến cực

hạn, theo đuổi thứ hạng, tiện thể thử lĩnh ngộ đạo tâm mờ ảo.

Mà giờ nhìn bóng lưng Khương Thành ngày càng đến gần với cự ly cực hạn,

cuối cùng họ cũng nghĩ đến một chuyện khác.

Nếu thật sự có thể lên đến đỉnh thang băng thì có thể tiến vào Băng Nguyên cốc

trong truyền thuyết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK