Ngân Thuyên Đạo Tôn mỉm cười nham hiểm.
“Đối phương tự mình khiêu chiến ngươi, cho dù bọn ta có muốn nhúng tay vào
thì cũng chẳng còn cách nào cả.”
Hạo Vân Đạo Tôn cũng tỏ ra thích hóng chuyện vui.
“Chuyện này thì phải xem ngươi rồi, hy vọng ngươi sẽ đại triển được uy lực,
xoay chuyển được tình hình của cuộc chiến, chém gục được hắn!”
Trải qua ba lần vừa rồi bị thúc giục xuất chiến, giữa bọn họ cũng không còn
quan hệ gì tốt đẹp nữa rồi.
Cả hai bên đều mang theo tâm lý sống chết mặc bay.
Chí Diên Đạo Tôn bị chọc tức đến không nói được một lời nào cả.
Bây giờ vấn đề quan trọng đang bày ra ở trước mặt hắn chính là làm thế nào để
có thể sống sót.
Vì thế, hắn cứ đợi lại tiếp tục đợi.
Vẫn một mực chờ đợi vị Nguyên Kha Đạo Thánh kia đột nhiên đánh vào trong
sân.
Nhưng vô cùng đáng tiếc, hắn không đợi được đến lúc đó.
Hắn nhìn thấy nếu không đồng ý chiến đấu nữa thì sẽ trực tiếp bị phán thua
cuộc thì hít sâu một hơi.
Sau đó ngồi xuống.
Trong lúc ánh mắt hoảng hốt của mọi người đang nhìn một cách chăm chú, toàn
thân bị chấn động một cái, từ từ phun ra một ngụm máu.
Ở trong thời gian quy định hắn không đồng ý chiến đấu, đã vượt qua thời gian
rồi.
Trận chiến vừa rồi coi như là hắn thua cuộc, thế nên phải nhận lấy sự trừng phạt
của Quy Tắc Thiên Địa.
Hắn lấy chiếc khăn lụa ra lau khóe miệng, sau đó lại móc ra một đống đan dược
hồi máu lại cho mình, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt như tờ giấy của Chí Diên Đạo
Tôn đã dần dần trở nên hồng hào.
Những thao tác này đã làm cho tất cả mọi người rơi vào trạng thái ngây ra như
phỗng.
Ngay cả người trong Vô Định Cung của hắn ở phía sau cũng không biết nên
đánh giá như thế nào về loại hành động này.
Chưởng môn chủ động trốn tránh chiến đấu, không chiến đấu mà thất bại, có thể
nói là vô cùng mất mặt.
Nhưng suy nghĩ lại một cách cẩn thận, nếu như hắn đồng ý chiến đấu, vậy thì
bây giờ Vô Định Cung có lẽ đã không còn chưởng môn nữa rồi.
Mặc dù nội thương không thể nào hồi phục nhanh như vậy được, nhưng dù thế
nào thì hắn vẫn còn giữ được tính mạng.
Nhìn như vậy nhưng thực ra lại là quyết định sáng suốt nhất.
Thành Ca phát hiện mình không có được một chút lợi ích nào trong đợt sóng
này cả.
Đối thủ trực tiếp bị phán thua cuộc, cũng không phải là bị hắn giết chết, vậy nên
cũng không có được cảm ngộ quy tắc, Huyền Văn cũng không có được một
chút thay đổi nào.
Điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng.
Nhưng mà cũng vào lúc này, bỗng nhiên có một bóng người bay tới từ phía xa
xa ở trên bầu trời cao.
Thành Ca còn tưởng rằng là cái tên Nguyên Kha Đạo Thánh gì đó tới, nhưng
sau khi cảm nhận lại một chút thì phát hiện cảnh giới của đối phương không có
cấp bậc Đạo Thánh, có lẽ là một Đạo Tôn.
Khi tên Đạo Tôn này vừa đến nơi, Hạo Vân Đạo Tôn còn chưa từng xuất đầu lộ
diện trong toàn bộ hành trình trước đó và cả bốn tên Đạo Tôn đến đây trợ giúp
trận chiến, tất cả đều nở nụ cười chào đón.
“Đến rồi!”
“Cuối cùng cũng đã tới!”
“Ha ha ha, cũng làm cho chúng ta sắp bị kìm nén đến chết mất rồi.”
“Lần này thì tốt rồi, có thể hung hăng đánh trả lại rồi!”
Cùng với việc tên Đạo Tôn kia hạ xuống mặt đất, Lục Văn Đạo Tôn ở bên này
cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Thanh Lư Đạo Tôn, không phải hắn là người của Đoạn Thiên Minh sao? Sao
lại có thể quen thuộc với đám người Hạo Vân như vậy được chứ?”
Lâm Tịnh Đạo Tôn lạnh lùng cười một tiếng: “Vẫn còn chưa nhìn ra sao, tất cả
sáu người bọn họ đều đến từ Đoạn Thiên Minh!”
Nghe được ba chữ Đoạn Thiên Minh đó, rất nhiều trưởng lão theo bản năng của
Ma Ngộ tông đều nhíu lông mày lại với vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Nhưng ngay sau đó chính là cảm giác kiêng dè và sợ hãi.
Bởi vì ba chữ đó mang hàm ý là chúa tể của Đoạn Dương Đạo.
Mà vẻ mặt của những đệ tử bình thường kia cùng đều đang vô cùng hoài nghi.
“Đoạn Thiên Minh gì chứ?”
“Tại sao ta lại chưa từng được nghe qua vậy?”
“Hạo Vân Đạo Tôn không phải là thái thượng trưởng lão của Thông Vân phái
sao? Làm sao lại trở thành người của Đoạn Thiên Minh rồi?”
“Đúng vậy, hơn nữa tất cả mấy vị Đạo Tôn kia cũng đều có môn phái, gia nhập
Đoạn Thiên Minh từ lúc nào chứ?”
Nghe thấy những thắc mắc này của bọn họ thì Lục Văn Đạo Tôn thở dài một
hơi.
Vừ rồi Khương Thành liên tiếp giành được chiến thắng, hắn cũng không hề lo
lắng Ma Ngộ tông có thể bị tiêu diệt, trên gương mặt chỉ có sắc thái vui mừng
và khâm phục.
Mà bây giờ, với sự xuất hiện của Thanh Lư Đạo Tôn, với việc Đoạn Thiên
Minh nổi lên trên mặt nước, một lần nữa hắn lại trở nên vô cùng tuyệt vọng.
“Haiz, các ngươi không biết cũng là chuyện bình thường.”
“Đoạn Thiên Minh được mệnh danh là có thể cân nhắc và quyết định vận mệnh
của tất cả các môn phái, là lực lượng thống trị trong góc tối của Đoạn Dương
Đạo.”
“Ở trước mặt bọn họ, sự tồn tại như của Nguyên Kha Đạo Thánh cũng phải
kiêng nể vài ba phần!”
Lời vừa mới nói ra, lúc này mọi người mới ý thức được mức độ mạnh của Đoạn
Thiên Minh.
“Vẫn còn có một môn phái như vậy sao?”
“Rõ ràng chúng ta chưa từng được nghe nói qua.”
“Bọn họ cũng có sự tồn tại của Đạo Thánh sao?”
“Chẳng lẽ Thanh Lư Đạo Tôn kia cũng yêu nghiệt giống như Khương chưởng
môn, có thể khiêu chiến được với cảnh giới lớn hơn, làm rung chuyển Đạo
Thánh sao?”
Lục Văn Đạo Tôn lắc đầu.
“Đoạn Thiên Minh không phải là môn phái mà chỉ là Liên Minh phân tán ở
trong bóng tối.”
“Ngoại trừ mấy người sáng lập ra thì các thành viên khác cũng là các vị Đạo
Tôn đứng đầu của mười mấy môn phái, nhưng mà có lẽ là không có Đạo
Thánh.”
“Còn về thực lực của Thanh Lư Đạo Tôn, cũng không mạnh hơn so với đám
người Hạo Vân và Ngân Thuyên.”
“Sở dĩ bọn họ hùng mạnh là bởi vì bọn họ nắm giữ một bảo vật vô cùng đáng
sợ.”
Thành Ca đang ở trong sân nghe thấy những lời “bảo vật vô cùng đáng sợ” này
thì lỗ tai cũng không kiềm chế được dựng thẳng lên.
Nhưng mà đáng tiếc, tiếp theo Lục Văn Đạo Tôn lại chú trọng giới thiệu về
Đoạn Thiên Minh kia.
“Dựa vào món bảo vật đó, bọn họ đang âm thầm liên tục tham gia vào những
môn phái khác.”
“Nếu như các ngươi quan sát kỹ càng một chút thì sẽ phát hiện ra, kể cả bên
trong nơi ở của Hạo Vân Đạo Tôn của Thông Vân phái, trong vòng ba mươi tỷ
năm gần đây có mười lăm môn phái hàng đầu đều chưa từng bị khiêu chiến một
lần nào cả.”
“Nhưng mà ngoại trừ mười lăm môn phái đó, những môn phái khác hoặc là bị
tiêu diệt, hoặc là đã trải qua rất nhiều lần khiêu chiến, càng ngày càng suy
yếu…”
Không riêng gì Ma Ngộ tông mà ngay cả môn nhân của Vô Định Cung ở phía
đối diện, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng phát hiện quả thật đúng là như
thế.
“Tại sao có thể như vậy chứ?”
“Ta vẫn luôn cho rằng bọn họ quá hùng mạnh, không có ai dám khiêu chiến
đấy!”
“Lại có thể là vì Đoạn Thiên Minh sao?”
“Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Lần này Đoạn Thiên Minh đứng sang một bên với chúng ta, chẳng phải có
nghĩa là Vô Định Cung cũng đã gia nhập vào bọn họ rồi hay sao?”
Chí Diên Đạo Tôn vừa rồi mới bị thương vô cùng nặng liên tục ho mấy cái, lúc
này mới lắc đầu bất lực.
“Các ngươi đều đã đoán sai rồi, Vô Định Cung không phải là thành viên của
Đoạn Thiên Minh.”
“Nhưng mà Đoạn Thiên Minh đã tìm đến, yêu cầu bọn ta khiêu chiến Ma Ngộ
tông.”
“Sau khi chuyện này thành công, bọn ta sẽ nhận được sơn môn và tinh anh của
Ma Ngộ tông, tất cả thiên tài địa bảo, sách cổ công pháp và tài nguyên tu luyện
đều phải giao lại toàn bộ cho Đoạn Thiên Minh…”
“Vốn dĩ ta không thể nào từ chối được.”
“Nếu như không đồng ý, vậy thì bọn họ sẽ tham gia vào Ma Ngộ tông ở bên kia,
quay ngược lại tấn công Vô Định Cung của ta.”
“Đến lúc đó chắc chắn bọn ta sẽ không thể nào ngăn cản được.”
Lời vừa nói ra đã khiến cho tất cả môn đồ của hai bên đều nổ tung rồi.
“Cái gì?”
“Vậy mà lại còn có chuyện như vậy sao?”
“Thì ra Vô Định Cung chúng ta chẳng qua cũng chỉ là quân cờ thôi sao?”
“Vậy nên chẳng qua hai phái của chúng ta cũng chỉ tiến hành một trận đấu đã
được sắp xếp từ trước dưới sự kiểm soát của bọn họ sao?”
“Tại sao lại có thể như vậy chứ…”
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Thành Ca cũng cảm thấy mình được mở rộng
tầm mắt rồi.
Cái Đoạn Thiên Minh này đúng thật là biết chơi, làm cứ như thể là lính đánh
thuê vậy.
À không, cái này có thể còn lợi hại hơn khi so sánh với lính đánh thuê.
Đây là vua ở trong bóng tối, năng lượng to lớn đến khác thường.
Muốn để cho ai khiêu chiến thì sẽ làm cho người đó khiêu chiến được, quả thực
chính là coi những môn phái khác thành con rối để chơi đùa rồi.
Nhìn như vậy, quả thật Đoạn Dương Đạo đã có thể nắm giữ được vận mệnh của
những môn phái khác.
Nhưng mà lại có một vấn đề mới nổi lên.
Cái Đoạn Thiên Minh này làm thế nào có thể âm thầm hợp lại được nhiều Đạo
Tôn như vậy chứ?
Chẳng lẽ cũng là vì món “bảo vật thần bí” đó sao?