làm bọn họ phải nhảy cẫng lên.
“Ngươi nói cái gì?”
“Bọn ta ếch ngồi đáy giếng?”
“Ăn nói bậy bạ, đúng là buồn cười!”
Phi Khâm lại chế giễu ngược lại Khương Thành.
“Ý thức của ngươi chẳng qua cũng như vậy, Thiên giai thập nhị trọng còn chưa
đến, căn bản không đáng để xem là linh ý chân chính.”
nếu hắn không nhảy ra thì Khương Thành suýt chút quên mất bản thân vừa rồi
mới bị tên này đánh lén.
“À đúng đúng đúng, linh ý của ta là giả.”
“Vậy để ta xem thử thế nào gọi là linh ý chân chính của các ngươi đi.”
“Ha, ngươi thế mà lại dám chủ động khiêu chiến ta à?”
Đám người Phi Khâm và Tinh Nhu đều cảm thấy không thể tin được.
“Đây là do tự ngươi chuốc lấy phiền phức đấy, thế đừng trách bọn ta cho ngươi
một bài học khó quên.”
“Khoan đã!”
Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương liền chặn giữa hai bên.
“Còn không mau dừng tay lại!”
Bọn họ không muốn nhìn thấy Khương Thành khai chiến với thiên tài của tộc
mình.
Tên này không những đã chinh phục U tộc mà còn giết được đám cao thủ U
Giới, U Hoàn…
Chuyện này người bình thường dù có thực lực đó cũng chưa chắc đã bất chấp
đến vậy.
Người này rõ ràng không phải là loại từ bi mềm lòng, vô cùng nguy hiểm.
Trước mặt hắn, đám hậu bối trưởng thành trong căn phòng ấm này giống như
đám chim non ở học đường gia tộc.
Một khu khai chiến, hậu quả đúng khó tưởng tượng.
Nhưng chút khổ tâm này của bọn họ, đám người Phi Khâm và Tinh Nhu lại
không cần.
“Hai vị tộc lão, các ngươi rõ ràng nhìn thấy rồi, là hắn chủ động khiêu chiến
bọn ta đó!”
“Lẽ nào người ta đã khiêu chiến rồi, bọn ta còn phải nhịn sao, vậy mặt mũi của
Thiên tộc còn gì nữa đâu?”
“Nể mặt thân phận khách, bọn ta khoing giết hắn là được rồi!”
Nhất thời Tông Phiêu Vượng và Tư Ngộ Vương phải dở khóc dở cười.
Bọn ta không lo lắng các ngươi giết chết Khương Thành, chỉ sợ các ngươi sẽ bị
giết thôi được không?
“Không được!”
“Lui hết xuống cả đi!”
Thành ca lại chẳng muốn cứ thế bỏ qua.
Lẽ nào bản thân phải chịu thiệt không không một lần như thế?
“Ngươi thấy mọi người đều hăng hái như vậy sao có thể đả kích sự tích cực của
mọi người được?”
“Mọi người đều đánh mới quen, bằng hữu phải cọ xát mà!”
Nhìn vẻ mặt cười hi hi đó của hắn, hai thân vương lại càng không yên tâm.
Mẹ nó, ngươi tưởng bọn ta là tấm chiếu mới ngày đầu trải đời sao?
Miệng thì nói bằng hữu cọ xát, thực tế sao tránh khỏi việc chảy máu ha, tưởng
rằng bọn ta nhìn không ra chắc?
“Không không không, ngươi là khách quý, đánh đánh giết giết không tốt biết
nhường nào?”
“Phải đó, bọn ta đâu thể không tôn trọng khách được, đó không phù hợp với đạo
tiếp khách của Thiên tộc bọn ta.”
Khương Thành thầm mắng trong lòng, đạo tiếp khách của các ngươi năm đó ta
đã nhìn thấy rồi.
“Trận cọ xát này không tiến hành thì ta sẽ rất tiếc.”
“Ta mà tiếc rồi thì đầu óc sẽ không thông suốt, chỉ có thể trở về Tiên U trì bế
quan một trận thôi.”
Nói xong hắn xoay người, làm tư thế chuẩn bị rời đi.
Hai thân vương suýt chút chửi thề thành tiếng ngay tại chỗ, tên này lại dùng
việc hợp tác ra để ép mình ư?
Chuyện này nên làm sao mới được đây?
Mà một mặt khác, đám người Phi Khâm và Tinh Nhu cũng hừng hực chiến ý,
mong chờ để cho Khương Thành một bài học.
Dù cho lần này bị ngăn cản, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ có rắc rối.
Đầu óc hai người đau từng cơn, Tư Ngộ Vương bỗng có một sáng kiến.
“Có rồi!”
“Trực tiếp cọ xát khó tránh sẽ tổn thương hoà khí, chi bằng mở Tinh Linh diệu
cảnh ra, tỉ thí ở bên trong là được rồi.”
Khi vừa bắt đầu nghe thấy việc cọ xát trực tiếp bị bác bỏ, đám người Phi Khâm
còn vô cùng tiếc nuối.
Đợi đến khi nghe thấy bốn chữ Tinh Linh diệu cảnh, cho dù là bọn họ hay mấy
ngàn thanh niên nam nữ khác ở hiện trường, toàn bộ đều lộ ra tinh thần mong
ngóng.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, chuyện này xem như là một chuyện trọng đại
trong những ngày tháng bình thường dài dằng dẵng.
Thiên tộc ở vị trí thượng du nhất của suối nguồn đầu tiên, lên nữa chính là suối
nguồn rồi.
Cửu bảo tiên sa ở đây sản sinh ra không phải một hạt, mà là từng miếng nhỏ.
Đến cảnh giới này như Tinh Diệu Hoàng sẽ trực tiếp luyện hoá từng miếng,
hòng tham ngộ nguyên linh ý, bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Nhưng đối với những Thiên tộc hậu bối mà nói, việc luyện hoá mảnh vụn căn
bản không đủ sức.
Hơn nữa cho dù mất đi mấy trăm triệu năm luyện hoá thành công một mảnh thì
cũng không thể cảm ngộ ra nguyên linh ý, khó tránh quá lãng phí.
Thế là cuối cùng Tinh Diệu nhờ vào suối nguồn, sáng tạo ra một bí cảnh để rèn
luyện đặc biệt ở gần đó.
Trong Tinh Linh diệu cảnh sẽ tùy cơ xuất hiện những tinh linh châu.
Linh ý của Thiên tộc vôn không có bất cứ đan dược tài liệu nào có thể bổ trợ gia
tăng, chỉ có thể dựa vào việc bản thân không ngừng từ từ tu luyện.
Duy nhất người đi bằng đường tắc chính là Khương Thành, hắn từng lợi dụng
Toái linh phiến để thăng cấp linh ý.
Mà bấy giờ nhờ có suối nguồn thần kì, lại nhờ lời dụng các mảnh cửu bảo tiên
sa làm nhiên liệu cho bí cảnh, sau khi trải qua chuyển hoá, cuối cùng sẽ tạo nên
tinh linh châu phá vỡ lẽ thường.
Luyện hoá tinh linh châu có thể gia tăng tu vi linh ý mức độ cao.
Chỉ có điều về bản chất thì tinh linh châu là cửu bảo tiên sa chuyển hoá thành
nên cực kì quý hiếm khó có được.
Vậy nên cứ cả chục tỷ năm mới mở Tinh Linh diệu cảnh ra một lần.
Cửu bảo tiên sa tích lũy cả chục tỷ năm đa phần đều ở đây.
Đây đương nhiên là một chuyện trọng đại không nghi ngờ gì cả.
Hai vị thân vương tính thử, cách lần sau tuy gần bốn trăm triệu năm nữa, nhưng
mà chọn ngày chi bằng đúng ngày.
Nguyên Tiên giới bên kia hiện giờ ohast triển ngày một, vượt xa kỷ nguyên thứ
nhất thứ hai kia.
Vẫn nên để các hậu bối gia tăn thực lực chỉnh thể một lần, để chuẩn bị cho
những biến cố có thể xuất hiện.
Còn về việc cọ xát với Khương Thành, ngược lại chỉ là một tiểu tiết nhỏ theo
kèm mà thôi.
“Tinh Linh diệu cảnh? Đó là gì?”
Thành ca mù tịt với chuyện này.
Còn Tông Phiêu Vương cũng không cho hắn hiểu thêm bao nhiêu, chỉ nói qua
loa: “Hậu bối đạt đến Thiên giai thập nhị trọng và thập tam trọng của tộc ta đều
có thể tiến vào diệu cảnh.”
Trong diệu cảnh sẽ có tinh linh châu xuất hiện tùy cơ, trận tỷ thí sẽ so về việc ai
có số lượng tinh linh châu nhiều hơn thì sẽ chiến thắng.
“Thế nào?”
Thành ca lúc này vốn không biết tinh linh châu là cái quái gì.
Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt vừa kích động vừa hăm hở của đám hậu bối Thiên
tộc này, hắn đã biết có tiềm năng thế nào rồi.
“Được, vậy thì so thôi.”
“Đúng rồi, trận tỷ thí này bên chiến thắng có được lợi ích gì không?”
Tông Phiêu Vương cuối cùng cũng không nhịn được ý muốn bóc phốt.
Ôi mẹ ngươi, để cho ngươi thoải mái vào một lần, tặng cho chút tinh linh châu
mà ngươi còn thấy chưa đủ?
“Không có gì tốt cả, nếu ngươi không muốn so thì có thể không vào.”
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Thành ca càng thêm chắc chắn về suy đoán của
bản thân - lần tỷ thí này có ý nghĩa.
Còn đám người Phi Khâm thì lại nhảy ra, thỏa mãn nguyện vọng về “lợi ích”
của hắn.
“Nếu đã là tỷ thí thì đương nhiên phải có lợi lộc rồi.”
“Nếu như bọn ta thua thì lúc gặp người sẽ hành lễ như cấp dưới với ngươi.”
“Nếu ngươi thua rồi thì sau này gặp bọn ta phải hành lễ gọi một tiếng tôn
thượng, ngươi có dám không?”
Lợi ích đưa đến tận cửa, Khương Thành đương nhiên không có lí do để từ chối
rồi.
Ca này vui vẻ làm thế tay OK.
“Không thành vấn đề.”
Nhìn thấy hắn đồng ý, đám người Phi Khâm và Tinh Nhu đều lộ ra vẻ đắc ý.
Bọn họ thậm chí đã quyết định rồi, tương lai có chuyện hay không cũng đến Phi
Tiên môn kiếm chuyện, dằn mặt Khương Thành