đều không thể thay đổi được quyết định của Ngộ Sơn.
“Ý ta đã quyết!”
“Từ nay về sau, ta chính là đệ tử của Khương Thành!”
Thái độ của lão đầu này vô cùng kiên quyết.
Thậm chí còn khuyên ngược lại bốn đệ tử của mình.
“Luận về thứ hạng bối phận, hắn vốn còn cao hơn vi sư rất nhiều đấy.”
“Có thể trở thành đồ tôn của hắn chính là tạo hóa của các ngươi.”
Trước đó Ngộ Sơn nói bái Khương Thành làm sư chỉ là thuận mồm nói thôi.
Nhưng bây giờ sau khi biết được thân phận của hắn rồi, hắn cảm thấy đây vốn
chẳng có gì không thể chấp nhận được ả.
Nghĩ xa về năm ấy một mình Thành ca độc chiếm một vực, cự Thiên Cung,
đuổi Đạo Thần, hắn cũng từng là một trong trong hàng ngàn hàng vạn những
fan boy.
Mặc dù Khương Thành hiện nay vẫn là Đạo Thánh, nhìn có vẻ lạc hậu vô kể,
nhưng sự tự tin của hắn vẫn nguyên vẹn.
Người có thể quấy cho cả Nguyên Tiên giới này trở trời, chắc chắn sau lưng có
khí vận ngất trời, quật khởi trở lại chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ôm lấy cái chân này, đó là cơ duyên của bản thân đấy!
Gọi một tiếng sư phụ thì có là gì đâu chứ?
Chỉ là những suy nghĩ này của hắn bốn đệ tử kia của hắn không thể nào hiểu
được.
“Ngươi lại phát bệnh rồi.”
Trường Linh Đạo Thần cười không thôi: “Đường đường là Thánh Chủ, bái một
Đạo Thánh làm sư, truyền ra ngoài còn có thể thống gì nữa?”
“Ngoại trừ thần thuật kia, hắn còn có thể dạy ngươi những gì?”
“Liên lụy bọn ta cũng bị vô số người chê cười, tương lai còn làm người thế nào
nữa?”
Ba người Trường Dương lại không đến nỗi ra tay trực tiếp với sư tôn của mình
như nàng.
Nhưng gương mặt cũng không thể chấp nhận được.
“Sư tôn, mong ngươi nghĩ cho kĩ lại.”
“Vẫn mong ngươi thu hồi lại quyết định!”
“Nếu không thì bọn ta sẽ sao chứ?”
Đến cả bản thân Thành ca cũng kiên quyết không đồng ý.
“Đúng thế, bọn họ nói rất có lí.”
“Hơn nữa ta cũng không nói sẽ nhận ngươi làm đồ đệ mà…”
Lời còn chưa nói xong, cánh tay hắn đã bị Ngộ Sơn ôm lấy.
“Sư phụ, ngươi không thể bỏ rơi ta.”
“Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, chúng ta đã nói rồi.”
Khương Thành suýt chút bị chọc cho tức cười: “Chúng ta nói lúc nào vậy, sao ta
lại không nhớ?”
“Sư phụ lúc trước nói muốn nhận ta làm đồ đệ trong mơ, lẽ nào đều quên rồi
sao?”
Diễn xuất của Ngộ Sơn cũng uyên thâm quá, vào thẳng luôn ngay tiết tấu nước
mắt nước mũi tèm lem.
“Hôm nay gặp được ngươi, đồ nhi đã biết là vận mệnh chỉ dẫn, là thiên ý mà.”
“Thượng thiên đã định, chúng ta có một đoạn duyên sư đồ, thuận tiện thần kỹ
kia, sư tôn định khi nào sẽ truyền thụ cho đồ nhi…”
Thành ca không thể không chỉnh lại ấn tượng của mình về hắn trước kia.
Tên này vốn không phải là vua làm màu, chỉ đơn thuần là không biết mặt mũi.
“Dù sao thì mối quan hệ sư đồ này ta cũng sẽ không nhận đâu.”
“Cả đời của cả này chưa bao giờ nhận đồ đệ, sau này cũng không.”
Hắn vẫn luôn chê nhận đệ tử phiền phức, cũng không có thời gian đâu mà dạy.
Lâm Ninh năm ấy cứ muốn bái sư cũng bị hắn cự tuyệt, càng huống hồ là một
Ngộ Sơn mới quen?
Lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn có nhận đồ đệ thì cũng phải là tuyệt thế
thiên tài có ngoại hình xuất chúng chứ.
Ngoại hình già nua của lão đầu này thì mất thân phận quá.
Ngộ Sơn không những không thất vọng, ngược lại còn vui mừng khôn xiết.
Hắn trực tiếp bỏ lơ luôn lời phủ nhận của Thành ca, giống như chuyện sư đồ là
chuyện đã định rồi vậy.
“Ha ha! Hóa ra sư tôn chưa từng nhận đồ đệ à?”
“Nếu nói vậy thì ta chính là người độc nhất vô nhị trong đó rồi!”
Nhìn tư thế như ván đã đóng thành thuyền của hắn, Thành ca bị bỏ lơ ý kiến kia
cuối cùng cũng hiểu được Trường Linh Đạo Thần.
Hắn giờ đây cũng đã kích động muốn tẩn cho tên này một trận rồi.
Mấy người ồn ào tới lui, cuối cùng vẫn về đến Thê Vũ quán.
Bởi vì Ngộ Sơn nói ngọ phù ghi lại hai nguyên thuật trung giai kia đang để ở
trong quán.
Thê Vũ quán chỉ là một ngọn núi cô độc, trên núi có vài đạo quán, so với những
tông môn khác mà nói hiển nhiên lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng mà tiên mạch nơi đây lại vô cùng tràn trề, cũng xem như là một động
thiên phúc địa rồi.
Sau khi vào tông môn, Ngộ Sơn cẩn trọng móc ra hai ngọc phù.
“Đây là hai nguyên thuật trung cấp của tông môn, thụ thần và lược ảnh.”
Vì để cho thấy sự trân quý của nguyên thuật này, hắn còn đắc ý nhìn sang bốn
đô đệ của minhg một cái.
“Bốn đồ tôn rèn sắt không thành thép này của ngươi chỉ mới học có tụ thần,
lược ảnh ta vẫn chưa truyền cho bọn họ.”
Một câu nói làm đám người Trường Dương ủ rũ vô cùng, Trường Linh lại lần
nữa bùng nổ.
“Ai là đồ tôn của hắn chứ?”
“Nếu ngươi muốn làm thì tự mình làm đi, ta chẳng lại góp vui đâu.”
Tiếp theo đó, đến cả một người vô tội như Khương Thành cũng bị liếc cho một
phát.
Nghi thức giao dịch của hai bên rất thuận lợi.
Khương Thành cũng móc ra ngọc phù, lặng lẽ viết nội dung “thái thượng hóa
đạo” phần sau lên ba trang đầu.
Nội dung phần sau chính là thao túng lực thiên địa và căn nguyên.
“Chỉ có ba trang đầu thôi sao?”
Ngộ Sơn cầm lấy ngọc phù, trên mặt có chút thất vọng.
“Tầm nhìn của sư tôn ngươi có phải hơi nhỏ không?”
Thành ca cười: “Nếu như ngươi luyện biết được ba trang này rồi thì bất cứ lúc
nào cũng có thể tìm ta để lấy những phần sau, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ đưa
hết toàn bộ cho ngươi.”
Cũng không phải hắn muốn giữ riêng gì, mà là cả bộ “thái thượng hóa đạo” quá
dài.
Dù sao thì Ngộ Sơn cũng không thể học được, phần sau cả đời này hắn cũng
chẳng dùng được.
“Vậy sau khi ta học được rồi thì có thể truyền thụ lại cho bọn họ không?”
Ngộ Sơn vẫn rất chiếu cố cho bốn đệ tử của mình.
Thành ca nhún vai: “Tùy ý người.”
Có được sự đồng ý của hắn, năm người ngay lập tức ngồi xếp bằng lại, không
thể chờ đợi được mà kích hoạt ngọc phù, đọc “thái thượng hóa đạo”.
Mới nhìn có mấy giây, mấy người đã nhìn Khương Thành cầu cứu với vẻ mặt
hoang mang.
“Linh ý này là gì?”
“Ồ, chính là luyện cho ý thức của bản thân thành hình.”
Thành ca không tiết lộ chuyện Thiên tộc và kỷ nguyên đầu tiên, nhưng cũng
không lừa bọn họ.
“Hả? Ý thức cũng có thể luyện sao?”
“Sao ta lại chưa từng nghe nhỉ?”
Nếu không phải cái tên “thái thượng hóa đạo” tốt đẹp như vậy, vừa nhìn đã thấy
cao thâm ảo diệu chí lí, bọn họ cũng sắp nghi ngờ liệu có phải Khương Thành
tiện tay viết nên một võ kỹ vô dụng rồi không.
“Đúng vậy.”
Thành ca nhún vai: “Vậy nên ta mới nói chỉ có ta mới có thể tu luyện đấy, bởi vì
thiên phú của ta dị bẩm.”
Năm người đương nhiên không tin vào chuyện này ròi.
Ngươi có thể luyện được vậy dựa vào đâu mà bọn ta lại không?
Nhìn thấy bọn họ đang bận bịu, Thành ca cũng tìm một bồ đoàn ngồi xuống,
sau đó kích hoạt ngọc phù nguyên thuật “tụ thần”.
Hắn lập tức nhìn thấy “phương pháp kết hợp” chằng chịt.
Nguyên thuật này thiết lập được đến 25 loại căn nguyên.
Tỉ lệ mỗi một loại căn nguyên dùng có tỉ lệ khác nhau, hơn nữa còn có đội hình
tổ hợp đặc biệt.
Nếu đổi thành người bình thường mà thấy thì đó đương nhiên phức tạp vô cùng.
Nhưng đối với Khương Thành mà nói thì cũng chẳng có gì khó cả.
“Nguyên thuật đơn giản như vậy sao?”
“Chỉ cần kết hợp theo công thức này là có thể thi triển ra rồi?”
Nhìn qua một lần, hắn đã nhớ kĩ “công thức” này.
Sau đó hắn bắt tay vào luyện.
Bất kì nguyên thuật nào cũng cần thử thách sự thao túng thành thạo căn nguyên,
đối với Đạo Thánh bình thường, bước này chắc chắn phải trải qua trăm ngàn lần
luyện tập mới có thể nắm vững.
Nhưng Khương Thành đã là tay lành nghề trong căn nguyên rồi.
Chỉ sau ba lần, hắn đã thành công kết hợp ra được tổ hợp nguyên thuật này như
vẽ hồ lô vậy.
Nhưng mà, ngoại trừ 25 căn nguyên độc lập khác nhau ở hiện trường ra thì
chẳng có dị tượng nào xảy đến cả.