“Bọn ta thật sự sai rồi!”
Nhìn hai người bọn họ dập đầu bộp bộp bộp, kích động tự đánh mình mặt mũi
bầm dập, đến Mộc Nguyệt cũng bất lực bóc phốt.
Da mặt phải dày đến mức nào mới không biết ngại mà cầu xin tha thứ chứ?
Khương Thành lạnh nhạt nói: “Ý của các ngươi là trước đây đều là giả sai?”
“Không phải không phải!”
Hai người bọn họ lắc đầu lia lịa, trên thực tế lần này chính bọn họ cũng không
nắm chắc.
Hoán đổi vị trí, bọn họ cảm thấy nếu như bọn họ là Khương Thành thì lần đầu
tiên gặp đã dứt khoát giết luôn rồi.
Làm gì giữ bọn họ đến bây giờ chứ?
“Không phải lúc nãy hai người các ngươi bảo ta ngu xuẩn à, không phải nói lần
này nhất định phải báo thù à?”
“Bọn ta…”
Hai người bọn họ mặt mày méo xệch, điên cuồng tìm lý do.
“Sao ngươi lại ngu xuẩn được chứ? Ngươi anh minh thần vũ nhất!”
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Thành ca tràn ngập ý trêu đùa, nhếch khóe miệng.
“Nhưng các ngươi triệu tập nhiều kẻ địch đến như thế, không phải còn nói ta
trúng kế rồi sao?”
Lần này chính hắn cũng rất tò mò xem hai người này vòng lại kiểu gì.
“Bọn ta đâu có nói thế.”
“Bọn ta nào dám hại ngươi chứ?”
Hai người bọn họ vắt óc suy nghĩ, liều mạng tìm lý do.
Mắt nhìn thấy sát khí trong mắt Khương Thành càng ngày càng nặng, vị sứ thần
trung niên đột nhiên lóe lên một suy nghĩ,
“Là như thế này, lúc nãy là bọn ta cố tình diễn kịch cho bọn họ xem.”
“Diễn kịch?”
Khương Thành hơi ngẩn ra, “diễn kịch gì?”
Vị sứ thần trung niên kia bắt đầu tán tụng Thành ca.
“Bọn ta đã nhìn ra ngươi có sức mạnh thông thiên, bất khả chiến bại, mấy kẻ
xấu xa này hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi.”
Vị sứ thần trẻ tuổi cũng phản ứng lại.
“Đúng đúng đúng, Bá Vũ Cung đứng trước mặt ngươi thì chẳng qua cũng chỉ là
đám lông gà vỏ tỏi mà thôi, tiêu diệt trong nháy mắt.”
Nếu được nịnh hót thì Thành ca vẫn rất hài lòng.
“Cho nên?”
“Cho nên bọn ra cố tình gọi bọn họ đến để cho ngươi tiêu diệt.”
“Chỉ là để tránh bọn họ lâm trận bỏ trốn, nên ban nãy hai người bọn ta mới giả
vờ đoạn tuyệt với ngươi, nói ngươi trúng kế rồi.”
Hai người bọn họ, mặt không đỏ, không thở gấp, khuôn mặt không biết đã sưng
thành quả bóng lần thứ mấy nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười vui vẻ.
“Nhìn thấy ngươi tiêu diệt bọn họ như vậy, ngươi không biết bọn ta vui đến thế
nào đâu.”
“Quả nhiên, Khương Chủ thượng lại giết chết cả đám giặc, hả lòng hả dạ, tạo
phúc cho Cô Thần giới!”
“Khương Chủ thượng thần thông cái thế, khiến người khác bái phục!”
Khương Thành không biết nên nói gì nữa.
Các ngươi tốt xấu gì cũng là thuộc hạ của Bá Vũ Cung, những lời như hả lòng
hả dạ mà các ngươi cũng nói ra được thì ở một mức độ nào đó cũng được coi là
vô địch rồi.
Giết chết hai người này rất dễ dàng.
Tấn công bằng một đạo thần hồn là giải quyết xong.
Nhưng nghĩ đến chuyện giết chết hai người này thì Tiên xa không còn tọa kỵ
nữa thì cũng phiền phức lắm.
Thế là hắn thuận nước đẩy thuyền, gạt bỏ ý định giết bọn họ.
“Ha ha, hóa ra các ngươi suy nghĩ nhiều đến thế à?”
Hai người nhìn thấy bộ dạng như thế của hắn, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng thế, đúng thế, bọn ta làm tất cả đều là vì ngươi.”
“Đây đều là những chuyện mà bọn ta nên làm.”
Trong lòng hai người bọn họ cũng âm thầm hoang mang.
Như thế đã có thể lừa được hắn rồi à?
Thế này cũng kỳ lạ quá rồi đúng không?
Nhìn phong cách tiêu diệt toàn quân lúc chiến đấu của người này cũng không
phải người mềm lòng nhân hậu đâu nhỉ.
Mặc dù trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, nhưng động tác cũng không dám sơ
suất.
Rất biết điều đeo hàm thiếc và dây cương của mình lên, bộ dạng giống y như
tọa kỵ kéo Tiên xa.
“Không biết lần trước Khương Chủ thượng dự định đi đâu vậy?”
“Tùy các ngươi?”
Lại tùy ý nữa?
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều hơi hoài nghi có phải hắn cố ý không.
Hai bọn họ đương nhiên sẽ không một lòng một dạ với Khương Thành thật.
Trong lòng vẫn kìm nén suy nghĩ mạnh mẽ muốn gài bẫy chết Thành ca, báo
thù lại hẳn hoi.
Chỉ có điều đối mặt với một Đạo Thánh có thể đè bẹp Đạo Tôn, dọc đường tìm
Chí Tôn của mấy Thần đàn thì cũng là tặng không cho hắn thôi.
Muốn giết chết Khương Thành, xem ra chỉ có thể đến chỗ tổng bộ của Bá Vũ
Cung.
Hai ngươi quyết tâm, đang định xuất phát thì giọng nói của Khương Thành
truyền đến từ phía sau.
“Đúng rồi, tại sao Chí Tôn và Đạo Tôn ở chỗ các ngươi lúc chiến đấu đều
không dùng căn nguyên vậy?”
“Căn nguyên?”
Khuôn mặt của hai vị tôn giả này đều mờ mịt ngơ ngác, không hiểu gì.
“Căn nguyên gì cơ?”
Khương Thành nhìn vẻ mặt hai người bọn họ không giống như đang giả vờ,
không khỏi vô cùng kinh ngạc.
“Đến cả căn nguyên quy tắc mà các ngươi cũng không biết à?”
Ở Nguyên Tiên giới, những Tôn giả sắp tấn nhập vào Thiên Tôn, cả ngày đều
nghĩ các làm thế nào để mượn được một đạo căn nguyên đó.
Thế mà các ngươi lại không biết?
“Quy tắc?”
“Cái mà ngươi nói là mười năm quy tắc Thiên Đạo à?”
“Mười năm quy tắc?”
Khương Thành lại bất ngờ lần nữa.
Không phải là ba nghìn quy tắc à?
Hơn nữa, ở chỗ các ngươi có Thiên Đạo hả?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hắn phát hiện quả thực thế giới này thiếu hầu hết quy tắc.
Cho nên mới xuất hiện nhiều sơn mạch kỳ lạ, nhiều làng mạc kỳ quái như thế.
Còn quy tắc mà những Chí Tôn và Đạo Tôn vừa giao thủ với hắn khi nãy phần
lớn đều giống nhau.
Chỉ trong phạm vi mười mấy loại như thế mà thôi.
Sau khi trở lại bên trong xe, hắn rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Thế giới này rốt cuộc là thế giới như thế nào?
Hệ thống nói thế giới này không update và không có giá trị thích ứng, thậm chí
còn không thu hồi Tiên thảo và trang bị của nơi này.
Rốt cuộc như thế có nghĩa là gì?
Hắn nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định quẳng suy nghĩ này đi.
Lo chuyện này làm gì chứ, dù sao thì trang bị ở đâu mà chả là trang bị?
Sau đó, ca này vô cùng hào hứng kiểm kê thu hoạch vừa nhận được.
Lần này hắn tiêu diệt hơn tám trăm người, toàn thể cao hơn lần trước một đại
cảnh giới.
Tiên thảo mà hắn nhận được đương nhiên cũng phong phú hơn lần trước rất
nhiều.
Tiên thảo lục đẳng cũng có tận hơn ba nghìn cây, Tiên thảo ngũ đẳng thì có hơn
bốn trăm cây.
Trong đó phần lớn đều đến từ vị Mông Cư Đạo Tôn kia.
Hắn còn cung cấp cho Thành ca hai mươi cây Tiên thảo tứ đẳng.
Đã đến nước này thì Khương Thành cũng chẳng coi trọng Tiên thảo thất đẳng
nữa rồi.
Dược lực quá yếu, hiệu quả chẳng ra làm sao hơn nữa ăn còn tốn công tốn sức
nữa, không phải sao?
Cùng với việc Tiên xa bay xuống bên dưới, hắn lại bắt đầu con đường tu luyện
đặc biệt là ăn Tiên thảo.
Mà vào lúc hắn đang chăm chỉ “khổ luyện”, chiến tích của hắn cũng nhanh
chóng truyền ra bên ngoài.
Cao thủ chủ lực phá hủy hơn ba mươi Thần đàn, còn giết chết Mông Cư Đạo
Tôn - cao thủ nổi tiếng của Bá Vũ Cung, chuyện lớn này cũng đủ để chọc thủng
trời ở Cô Thần giới rồi.
Nhất là ở phạm vi quản lý của Bá Vũ Cung lại càng tạo nên những con sóng
khổng lồ cuồn cuộn ngất trời.
Cái tên Khương Thành cuối cùng cũng được vô số Tiên nhân bản địa ở đây biết
đến rồi.
“Có một vị Đạo Thánh tên là Khương Thành từ Nguyên Tiên giới đã đến đây!”
“Ngươi đã từng nghe nói đến người này chưa?”
Ở trong Cô Thần giới có không ít người lưu lạc của Nguyên Tiên giới.
Chỉ có điều lúc bọn họ lưu lạc ở đây thì Khương Thành vẫn còn ở trong không
gian Thiên Đạo.
“Chưa từng nghe thấy.”
“Hoàn toàn không biết có một vị Đạo Thánh tên là Khương Thành, thậm chí
Đạo Tôn cũng không có.”
“Thế thì đúng là rất kỳ lạ.”
“Người này vừa mới đến đã khiêu chiến với một Bá Vũ Cung đồ sộ to lớn, có
vẻ hơi thiếu khôn ngoan.”
“Chuyện nó là đương nhiên, của Đạo Thánh từ bên ngoài đến không tu luyện tốt
lực giới nguyên vốn đã chịu thiệt rồi.”
“Bá Vũ Cung cũng có Đạo Thánh tọa trấn.”
“Theo ta thấy, không bao lâu sau nữa Bá Vũ Cung sẽ huy động toàn bộ lực
lượng đi tiêu diệt người này.”
Trong những tiếng nghị luận bàn tán rối rắm phức tạp này, Tiên xa của Khương
Thành cuối cùng cũng được kéo từ trên bầu trời cao xuống dưới mặt đất ở nơi
thấp nhất.
Coi như là lần đầu tiên làm đến nơi đến chốn.
Mà quần thể kiến trúc khổng lồ xuất hiện ở trong cái hố lớn bên dưới hắn, chính
là Bá Vũ Cung