kiên định sợ đến mức âm thầm bỏ trốn.
Nhưng Ngộ Sơn ở trên không lại vui mừng khôn xiết.
Hắn cố ý nói mấy lời nhảm nhí này cũng chỉ là vì muốn kéo thêm thù hận cho
Tàng Ách mà thôi.
Để chọc giận Lăng đang ở bên trong.
Cổ Thánh đại nhân tôn kính, ngươi có thấy hay không, đám kẻ địch này tàn sát
bừa bãi lắm đó.
Bọn họ không chỉ muốn giết Khương chưởng môn mà đến cả ngươi cũng sẽ
không bỏ qua đâu.
Thật đúng là không thèm xem ngươi ra gì mà.
Vậy mà vẫn nhịn được sao?
Chỉ cần Cổ Thánh ra tay, mười sáu tên Thánh Chủ ở trước mặt này còn không
phải chỉ như lá rụng mùa thu bị gió thổi bay thôi sao?
“Ha, lẽ nào các ngươi chưa nghe qua câu, núi này cao còn có núi khác cao hơn
à?”
Ngộ Sơn nói làm như có thật khiến cho mười sáu Thánh Chủ do Tàng Ách dẫn
đầu cũng bị dọa một phen.
“Người giỏi vẫn có người giỏi hơn?”
“Người ngươi nói đến là Khương Thành à?”
Ngộ Sơn cười híp mắt lắc lắc ngón tay.
“Không không không, người ta nói tới không phải là sư tôn.”
“Mà là người còn mạnh hơn cả hắn!”
Hắn vừa dứt lời, khóe mắt của Thành ca đã giật liên hồi.
Trong lòng cực kỳ không vui.
Bà mẹ nó, cái tên “đệ tử rẻ tiền” này hôm nay ngông quá vậy!
Đến cả mình mà cũng không thèm xem ra gì cơ à?
Ca đây đang muốn tự mình ra trận, làm một lượt các trình tự bị giết, mở bug rồi
làm màu, ngươi tự nhiên chui ra muốn thể hiện thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn
hạ thấp ta nữa chứ.
Sao lại ngang ngược quá vậy hả!
Ngộ Sơn vẫn không hề biết bản thân đã đắc tội Thành ca, hắn vẫn tràn đầy tự tin
ngoái đầu nhìn về Lăng đang ở trong đám người.
Sau đó, chỉ thấy vẻ mặt Lăng bình thường như không có gì.
Khi cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng thậm chí còn tặng cho hắn một ánh
mắt chế giễu.
Ngộ Sơn lòng đánh cái bịch, mồ hôi lạnh túa ra.
Không phải đó chứ, nàng lại không muốn ra tay sao?
Bà cô của tôi ơi, bây giờ không phải là lúc đùa giỡn đâu, mạng người quan
trọng đó!
Hắn vội vàng truyền âm xúi giục nàng.
“Bọn họ lại dám nảy sát tâm với một Cổ Thánh như ngươi đây, thật là khiến trời
đất phẫn nộ, tội đáng muôn chết!”
“Dù cho ngươi có thể nhịn, nhưng một kẻ trung thành tận tâm với ngươi là ta thì
lại không thể chấp nhận được, đúng là nhục nhã đáng xấu hổ mà!”
Lăng không tỏ thái độ gì mà chỉ cười: “Ha, vậy đó à?”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ là một Thánh Chủ nhỏ nhoi mà cũng xứng hô đánh đòi
giết Cổ Thánh hả, quá là xem thường ngươi rồi!”
“Nếu bọn họ đã không xứng, mà ngươi cũng không chấp nhận nổi, vậy thì ta
cho phép ngươi thay ta tiêu diệt bọn họ đấy.”
Cái, cái gì chứ?
Ngộ Sơn suýt nữa rớt từ trên không xuống.
Hắn rất muốn chất vấn Lăng rằng, ngươi nói vậy là có ý gì hả?
Nếu ta có thể một chọi mười sáu thì còn trông mong vào ngươi làm gì chứ hẩ?
“Cái… cái này, hình như không hay cho lắm nhỉ?”
Ánh mắt của Lăng lạnh hẳn xuống: “Vừa nãy ngươi còn nói trung thành tận tâm
với ta kia mà, lẽ nào chỉ là đang đùa ta thôi hả?”
Đùa cái gì vậy, nàng vốn đã không muốn lộ rõ thực lực ở trước mặt Khương
Thành rồi, huống hồ kế khích tướng này của Ngộ Sơn cũng quá rõ ràng, thật là
sỉ nhục trí thông minh của nàng.
Nàng không quay ngược lại bóp chết Ngộ Sơn đã là rất khoan dung rồi đấy.
Bị nữ nhân đầy bụng mưu kế đen tối này uy hiếp, Ngộ Sơn chỉ đành đâm lao thì
phải theo lao.
Nếu như không ra tay, nữ nhân tính tình thất thường này sẽ giết bản thân hắn
trước.
Còn nếu như ra tay, một chọi mười sáu vẫn chỉ có mỗi con đường chết.
Hắn chỉ có thể khổ sở van xin: “Ta, ta đánh không lại bọn họ, ngươi tội nghiệp
cho ta chút đi…”
Lăng không chút biểu cảm: “Sau khi ngươi chết rồi ta sẽ báo thù giúp ngươi.”
Lời nói ấm áp nhưng lại khiến Ngộ Sơn muốn buông xuôi tại chỗ.
Còn về Tàng Ách ở đối diện, sau khi hắn tỉ mỉ rà soát một trận khắp nơi, quả
thật không nhìn thấy bất cứ cao nhân đang ẩn giấu nào.
Thế là hắn chắc chắn rằng Ngộ Sơn chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.
“Cái thứ chỉ biết cố tỏ ra vẻ huyền bí, làm cái đếch gì có cao nhân nào chứ,
ngươi tưởng chỉ một chút thủ đoạn như vậy đã có thể dọa được bọn ta hả?”
Bị trở thành một con vịt treo lên giá, Ngộ Sơn tay vung phất trần, chỉ có thể cố
gắng căng da đầu thúc đẩy thánh giới, gầm lên đánh về phía Tàng Ách.
“Cao nhân đó chính là ta, ông nội của ngươi đây!”
Phụt!
Khương Thành và đám Trường Dương, Trường Linh ở phía dưới đều đồng loạt
bị sặc nước bọt.
Chuyện gì đây hả?
Hôm nay lão già này uống nhầm thuốc hay gì?
Với cái dáng gầy yếu mỏng mảnh đó của hắn, nói mấy lời khiêu khích rồi làm
màu ra vẻ thì cũng thôi đi, lại còn muốn làm thật nữa à, anh dũng quá trớn rồi
nhỉ?
Một trận đại chiến cứ thế bùng nổ.
Chỉ sau ba phút ngắn ngủi, thánh giới của Ngộ Sơn theo lẽ hiển nhiên đã bị áp
chế hoàn toàn.
Hết cách rồi, mười sáu vị Thánh Chủ, không có một ai là yếu hơn hắn cả.
Thực lực của hai bên chênh lệch nhau quá nhiều.
Thậm chí hắn còn chẳng thể thi triển được nguyên thuật của bản thân, bởi vì
dưới sự áp chế của mười sáu tòa thánh giới, hắn hoàn toàn không thể điều động
năng lực của căn nguyên một cách mượt mà.
Chiến đấu kịch liệt như vậy cũng khiến hắn không có chỗ để mà làm tinh vi
thêm động tác của bản thân.
Chuyện đến nước này, hắn chỉ có thể trông mong vào cọng rơm cứu mạng cuối
cùng ở đây – Khương Thành.
“Sư tôn, cứu ta với!”
Mắt thấy thánh giới của Ngộ Sơn sắp sửa bị đè sập, Thành ca vừa thấy tức lại
vừa thấy buồn cười.
“Ban nãy không phải ngươi nói núi cao còn có núi cao hơn sao?”
“Không phải ngươi nói có người còn mạnh hơn ta hay sao?”
“Ngươi gọi người đó ra đi chứ! Ta chờ mong lắm đấy!”
Đối mặt với sự vây công, thánh giới của Ngộ Sơn xuất hiện một vết rạn nứt, bất
cứ lúc nào cũng có thể thua cuộc và bị tiêu diệt.
“Không không không, ngươi hiểu sai ý của đồ nhi rồi.”
Dưới tình huống cấp bách, lão gài này đã mặc kệ tất cả, gào rú thảm thiết vang
vọng cả trời xanh.
“Sư tôn siêu phàm thoát tục, độc nhất vô nhị, đã không còn gì có thể so sánh
được với ngươi nữa rồi. Cái gì mà núi cao còn có núi cao hơn, hoàn toàn không
xứng để đánh đồng với ngươi!”
Hắn vừa dứt lời, Lăng đã nhịn không được híp mắt lại.
Còn Khương Thành thì cuối cùng đã vui vẻ trở lại.
“Biết sai mà sửa, xem như vẫn còn cứu được.”
Ngay sau đó, hắn giơ trường kiếm, bung toàn bộ thực lực.
Tuy đạo hải ở tầm cỡ ở trung giai nhưng lại có cấp bậc đạt đến cao giai, nó cuồn
cuộn hùng hổ, dưới sự bao phủ của mười sáu tòa thánh giới mà vẫn có thể
cưỡng chế mở ra.
Phạm vi trời đất ở xung quanh “Thái thượng hóa đạo” bành trướng từ một trăm
hai mươi triệu dặm lên đến hai trăm triệu dặm.
Bởi vì khoảng thời gian này ngày nào cũng uống đế đan cửu phẩm nên tu vi linh
ý của hắn cũng theo đó tăng lên không ít.
Không đợi mười sáu Thánh Chủ ở đối diện đánh nát màn chắn ngăn cách của
Thái thượng hóa đạo thì nguyên thuật bách nhị thập trọng đã nặng nề giáng
xuống!
Trong chớp mắt, thánh giới của Tàng Ách Thánh Chủ xuất hiện một lỗ hổng
cực kỳ lớn.
Cùng lúc này, lực thiên cũng ngăn cách lỗ hổng đó với xung quanh, ngăn cản
Tàng Ách tu sửa vết thương của thánh giới.
Lực trọc men theo lằn nứt ở xung quanh lỗ hổng để tiếp tục công phá hoành
hành!
Chỉ với một cú như thế, đệ nhất cao thủ Tàng Ách của Bách Tộc suýt nữa đã bị
hắn đánh cho mất hết sức chiến đấu.
Cảnh tượng này khiến đám người Đoan Phong và Đoan Dịch ở bên dưới há
mồm trợn mắt, kinh ngạc vô cùng.
“Hắn mạnh như vậy hả?”
“Thủ đoạn gì thế này!”
“Không đủ, như vậy vẫn chưa đủ…”
Khương Thành cũng biết như thế là còn lâu mới đủ.
Nếu như kẻ địch chỉ có hai ba người thì hắn còn có tự tin nắm chắc phần thắng.
Nhưng bây giờ đối mặt với mười sáu Thánh Chủ, nếu chỉ áp chế mỗi một Tàng
Ách thì hoàn toàn không đủ để xoay chuyển được kết cuộc thất bại.
Tuy nhiên, một cú này của hắn cũng đã gây nên chấn động mãnh liệt đối với
mười sáu lớp thánh giới này, giúp Ngộ Sơn mở một con đường sống.
“Trở về đây!”
Thánh giới đã nát tan, Ngộ Sơn sắc mặt vàng khè bị một đạo tiên lực của
Khương Thành cách không đẩy một cái, chui ra từ trong vết nứt của mười sáu
lớp thánh giới, cũng xem như đã tạm thời thoát chết.
Tiếp theo đó chính là một mình Thành ca đối mặt với mười sáu vị Thánh Chủ.
Khương Thành biết rất rõ ràng, điều này đối với thực lực trước mắt của bản
thân hắn là quá sức một cách nghiêm trọng.
Nhưng trước khi bị giết thì vẫn phải dốc hết toàn lực trước đã.
Ngay lúc ngưng tụ nhát búa thứ hai thì hắn cũng thúc đẩy đạo hải, lần đầu tiên
thi triển ra “đạo quy tắc” của bản thân.