Thành ca vẫy tay về phía những người của các tông môn.
Tam Nhãn Hổ cũng đá lông nheo.
“Vừa rồi đánh tàn nhẫn như thế các ngươi có hài lòng không?”
“Không cần cảm ơn bọn ta đâu, loại bỏ các ngươi cũng là chuyện bọn ta nên
làm mà.”
Thành ca cười tươi như hoa, cũng chẳng sợ chọc giận ai cả.
“Tuy có hơi phiền phức một chút nhưng mà bọn ta trước giờ đều phục vụ rất
chu đáo.”
Cuộc đối thoại làm như xung quanh không có ai của bọn họ khiến tất cả mọi
người đều mông lung.
Tiết tấu này không đúng!
Hắn là người giả trong Ngọc Hà mà!
Người giả biết nói chuyện luôn hử?
Hơn nữa lại còn là giọng điệu chọc tức chết người không đền mạng nữa?
Trình độ trí nào của hai người này cũng quá mức rồi chăng?
Mọi người đều cảm thấy bản thân mình đã hiểu lầm ở đâu đó rồi.
“Lẽ nào bọn họ căn bản không phải là sự khảo nghiệm của Ngọc Hà?”
Thừa Sơn Đạo Tôn là người đầu tiên phản ứng lại.
Lệ Dương Đạo Tôn cũng một vẻ hoài nghi.
“Ta thấy không giống vậy.”
Những trưởng lão của các tông môn còn lại vội vây lấy.
“Các ngươi là ai?”
“Đáng chết, bọn ta cho các ngươi là người giả bên trong Ngọc Hà, làm loạn cả
nửa ngày là do hai người các ngươi trà trộn vào gây rối.”
“Há lại có cái lí này!”
“Gô cổ bọn họ lại!”
“Không được…”
Bọn người Thừa Sơn và Lệ Dương đưa tay lên cản lại.
Đùa à, chiến lực hơn chín ngàn của bọn họ khi nảy còn bị đánh bay ra ngoài,
càng huống hồ gì mấy trưởng lão chiến lực có ba bốn ngàn bọn họ?
Quả nhiên, Thành ca không hề khách sáo.
Trực tiếp vung một tay cái, một làn sóng xung kích tản khắp bốn hướng xung
quanh.
Gần cả trăm trưởng lão phía trước giống như đồng thời bay vèo lên, sau đó ngã
một cách nặng nề dưới đất.
Thành ca cũng coi như là đã lưu tình rồi.
Chủ yếu là lần này đối mặt với nhiều luyện đan sư như vậy, hơn nữa lại chẳng
có thù hận gì, hắn tạm thời không gây nên án mạng.
Mà một cái vung này của hắn hiệu quả cũng rất rõ.
Những khán giả bên kia vốn đang xem rất yên tĩnh, lúc này cả đại sảnh đều
nháo nhào cả lên.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trời ơi, chiến lực thế này là đẳng cấp nào đây?”
“Người đó là ai?”
“Thật không thể nghĩ nỗi.”
“Hóa ra lúc trước bọn họ ở Ngọc Hà đã gặp phải sự tồn tại mạnh mẽ đến vậy
sao?”
Đám người Phạm Lôi Đạo Tôn và Yên Dĩ lại càng khó tin hơn.
Bọn họ biết Khương Thành là đế đan sư, nhưng có nằm mơ cũng không thể ngờ
rằng hắn lại mạnh đến thế kia.
Người có thể vào trong hội trường nếu không phải là những đệ tử thiên tài của
các tông môn thì cũng là trưởng lão và chưởng giáo.
Chiến lực của những người này thấp nhất cũng là hai ngàn, bình quân cũng đã
ba ngàn rồi nhỉ?
Kết quả lại bị mỗi một mình Khương Thành xử đẹp gần cả trăm người trong
tích tắc?
Thế này có còn là người nữa không?
Chuyện này làm sao có thể được chứ?
Sự thật thì cũng không chỉ mỗi bọn họ, ngay cả đám người Thiên Lâm, Hà Bắc
và Kim Phi, Chính Hư của Thiên Đan Tư cũng bị dọa cho một phen.
Khương Thủ Tọa mạnh đến thế sao?
Cho dù hắn là đế đan sư bát phẩm được căn nguyên đan thừa nhận, nhưng chiến
lực nhiều nhất cũng chỉ hơn năm ngàn thôi chứ nhỉ?
Mà chiến lực ban nãy hắn thi triển ra ít nhất cũng đã hơn ba mươi ngàn rồi.
Chuyện này sao có thể làm được chứ?
Mấy trưởng lão ban nãy vừa gào thét đòi tóm đầu Khương Thành lại bây giờ lại
cảm thấy ớn lạnh.
Giờ một chữ cũng không dám thốt ra.
Đối mặt với người này cứ như đối diện với một sự tồn tại cao hơn bọn họ cả
một vị diện vậy.
Còn những đệ tử vốn không phục vì bị loại, đến giờ ai ai cũng câm như hến.
Hiệu quả như vậy làm Thành ca rất hài lòng.
Hắn từ từ bay đến trước mặt mọi người, từ trên cao nhìn xuống toàn trường.
“Ta quả thực không phải là người giả gì đó do Ngọc Hà huyễn hóa thành.”
Lời này vừa bói ra, ai nấy đều nhăn mặt.
Lẽ nào thật sự là vào đó làm loạn chăng?
Nhưng mà thực lực gây rối mạnh đến được bước này cũng thật khó tưởng tượng
được nhỉ?
Thử tính toán, bốn môn đan khí phù trận của người này có hai cái đạt đến trình
độ cửu giai trở lên, hai cái còn lại cũng không dưới bát giai.
Nếu không thì chiến lực cũng không thể nào cao đến nỗi như vậy được.
Người nhưu thế này sớm nên nổi danh chấn động khắp Nguyên Tiên giới, người
người đều hay đều biết rồi.
Sao lại lạ mặt đến thế được?
Nhưng mà ngay câu sau, Thành ca đã phủ định những suy nghĩ linh tinh của
bọn họ.
“Ta chính là hóa thân của thế giới Luyện Tâm đ*o.”
“Người giả của Ngọc Hà là cái thá gì chứ?”
“Không đáng được nhắc đến chung với ta.”
Phẹt! Phẹt! Phẹt!
Phạm Lôi, Yên Dĩ và Minh già phía bên khán giả này như đồng thời nhổ nước
bọt.
Bọn họ cả chặn đường theo Khương Thành đến đây, đương nhiên biết được thân
phận của hắn.
Trong đầu ba người nhiệt tình vạch tội, ngươi đúng thật biết bịa chuyện.
Mới lần đầu tiên đến Luyện Tâm đ*o, thậm chí đến cả quy tắc chiến lực ở đây
hôm nay mới biết, thế mà lại dám tự xưng mình là hóa thân của thế giới, sao
ngươi không lên trời luôn đi?
Coi người ta là kẻ ngốc hết hử?
Mấy chư vị Thiên Lâm, Hà Bắc của Thiên Đan Tư cũng cùng lúc nhếch môi, dở
khóc dở cười.
Ngươi rõ ràng là Thủ Tọa của Thiên Đan Tư, đâu ra là hóa thân của thế giới
vậy?
Nhưng mà mọi chuyện phát triển không giống như những gì họ nghĩ.
Nghe nói Khương Thành là hóa thân của thế giới Luyện Tâm đ*o, các chưởng
giáo và trưởng lão, đệ tử của các tông môn trong Đạo Tuyệt Chi Địa toàn bộ
đều biến sắc vô cùng.
Sau khi trải qua sự kinh hãi ngắn ngủi, Thừa Sơn Đạo Tôn của Cửu Chuyển
Đan tôn dẫn đầu đi về phía trước.
Cung kính khom lưng cúi đầu, gập một cái rất sâu với Khương Thành.
Sau đó lại dùng một giọng điệu vô cùng thành kính mà cũng vô cùng vang dội,
run rẩy hô to lên.
“Tham kiến… hóa thân của Luyện Tâm đ*o.”
Lệ Dương Đạo Tôn – chưởng giáo của Tử U Cung cũng không chịu bị bỏ lại
sau.
Hắn cũng khom lưng một cái sát đất như thế.
“Bái kiến hóa thân của thế giới, ta là chưởng môn của Tử U Cung, mong hóa
thân của thế giới hạ giáo dụ.”
Hai người bọn họ dẫn đầu nên mấy người khác cũng chẳng hề do dự.
Các trưởng lão và đệ tử của khắp các tông môn trong Đạo Tuyệt Chi Địa đều lũ
lượt đi về trước bái kiến hóa thân của thế giới.
Bọn họ tỏ ra kích động đến điên cuồng, thậm chí còn có đệ tử bắt đầu run lên
bần bật.
Nhìn thấy cảnh tượng này khiến cho mấy người biết được chân tướng sự việc
như Phạm Lôi và Yên Dĩ đều phải ngây ra.
Tên tiểu tử đó vốn chẳng phải là hóa thân thế giới của Luyện Tâm đ*o, hắn chỉ
đang giả thần lộng quỷ mà thôi!
Lẽ nào tất cả mọi người ở hiện trường đều trúng tà rồi chăng?
Thật sự thì bọn họ nghĩ như vậy cũng kém quá.
Bọn họ quen biết Khương Thành trước, đương nhiên cảm thấy cái gọi là thân
phận hóa thân của thế giới quá sức hoang đường.
Nhưng những người khác vốn không quen biết Khương Thành.
Theo như bọn họ thấy, một sự tồn tại có chiến lực ít nhất cxng phải trên ba
mươi ngàn sao có thể là người thật được?
Để bọn họ tin rằng trên thế giới có một tông sư mà toàn bộ bốn môn đan khí
phù trận đều trên bát giai, bọn họ lại cảm thấy đó là đang sỉ nhục chỉ số thông
minh của bọn họ.
Người có một môn có thể đạt trên bát phẩm đã là một tông sư ghê gớm lắm rồi,
lại còn phân tâm luyện mấy môn khác, toàn bộ đều bát giai trở lên, thậm chí là
cửu giai ư?
Đó không phải là điều mà sức người có thể làm được.
Vậy nên bọn họ thà tin Khương Thành chính là hóa thân của thế giới Luyện
Tâm đ*o.
Bởi vì xem ra thân phận này có phần hợp tình hợp lí hơn.
Chiến lực mạnh như vậy thì chỉ có thân phận hóa thân của Luyện Tâm đ*o mới
có thể giải thích được.
Người giả của Ngọc Hà chả đủ đẳng cấp.
Mà gặp phải một sự tồn tại mà đan khí phù trận môn nào cũng ở đỉnh cao như
thế, giống như thần như thế, bọn họ tỏ ra tôn kính cũng không có gì là lạ.
Gặp được “hóa thân của thế giới” trong mắt bọn họ mà nói chính là một cơ
duyên lớn.
Nào có thể không kích động chứ?
“Vẫn mong hóa thân của Luyện Tâm đ*o hạ giáo dụ, chỉ bảo cho những con
người đan lầm đường lạc lối…”