“Bách Dịch Chuẩn Đế, Phong Mộng Chuẩn Đế, Lam Lâm Chuẩn Đế, xin ba vị
hãy dẫn người đi một chuyến!”
Mà một câu trả lời khó hiểu cũng được truyền từ nơi khác tới.
“Nghe nói bên kia chỉ có mười mấy người, liệu phái ba vị Chuẩn Đế có phô
trương quá không?”
“Đối phó với dư nghiệt của Phi Tiên môn thì không được phép xem nhẹ, đừng
quên năm đó bọn họ đã gây ra bao nhiêu thiệt hại cho tiên giới!”
“Cũng phải!”
Đúng lúc vị Chuẩn Đế của Vô Cực Động Thiên xuất quan, ai nấy đều ra lệ cho
hai mươi lăm Tiên Vương, chuẩn bị xông tới bên đó thì Thành ca đã tới trước
một bước.
Hiện ra trước mặt họ là một quả hồ lô được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp dây
leo.
Nghe có vẻ buồn cười, nhưng người trong cuộc lại không thể cười nổi nữa, chỉ
có thể cảm nhận được một thế giới mênh mông.
Không biết hồ lô kia rộng lớn biết bao dặm, từng đám mây lượn lờ xung quanh
nó.
Mà lại còn có thể nhìn thấy mấy tiên nhân đang bận rộn phi hành phía bên trên
dây leo.
Sâu bên trong dây leo còn có một động thiên khác, dường như mỗi một lối vào
đều dẫn đến một tiểu thế giới.
Càng tới gần nhìn nó thì càng cảm nhận được áp lực nguy hiểm.
Đó là bởi vì bọn họ không phải là người của Vô Cực Động Thiên, đương nhiên
sẽ phải chịu trấn áp rồi.
“Đúng là nơi này rồi.”
Vô Quyết Tiên Vương đang dẫn đường ở phía trước bỗng dừng lại.
“Khương chưởng môn, bây giờ chúng ta mà quay về thì có khi vẫn kịp đấy…”
Hắn còn chưa nói xong thì một đường kiếm đã chém ra rồi.
Bùm!
Ầm ầm ầm!
Đám dây leo dày đặc ở trước mặt bị chém đứt thành một vết nứt dài vô tận.
Mà ở xung quanh vết nứt kia, vô số ngọn lửa đen kịt đang không ngừng lan ra.
Rất nhiều tiên nhân phía trên dây leo bị ảnh hưởng, sau đó thì kêu gào thảm
thiết rồi bị tiêu diệt.
Đến cả hồ lô kia cũng hơi bị chấn động.
Đáng lẽ đám người Tiêu Hỗn Tịch Vân Minh Trì còn đang định khuyên bảo hắn
lần nữa, cơ mà bây giờ nuốt thẳng lời xuống bụng luôn rồi.
Xong, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Nghĩ kỹ lại thì, mặc dù nhìn có vẻ bình thường Khương chưởng môn không
thích nói mấy lời tốt đẹp, cũng chẳng buồn đông chinh bắc chiến.
Cơ mà nếu thật sự bị hắn coi là kẻ thù, vậy thì hắn sẽ điên cuồng hơn bất cứ kẻ
nào.
Nhớ đến năm đó vẫn còn ở trong bảo bình giả tiên giới, chẳng phải mấy tên
Chân Tiên kia cũng bị hắn giết nhanh như là rơm rạ hay sao, lúc đó ai nấy đều
không thể ngăn nổi hắn cơ mà.
Nhưng vấn đề là, cho dù tấn công thì liệu có thể nói phương pháp hay chiến
thuật gì không?
Đây là lần đầu tiên tới đây đấy?
Hoàn toàn chẳng có chút hiểu biết gì về nơi này đâu?
Có thể do thám và điều tra trước không hả.
Nếu không được thì cũng phải thám thính tình huống thông thường cơ bản nhất
của nơi này đã chứ.
Chẳng thèm hỏi gì mà đã chém một kiếm luôn rồi?
Chỉ hy vọng là lần này hắn cũng có thể tạo ra kỳ tích.
Một đòn kia của Khương Thành là đòn dùng đến cả bạo kích gấp mười lần, dư
âm nhanh chóng lan rộng.
Không chỉ mỗi vết nứt dài kia mà dường như đám dây leo xung quanh đó cũng
bị phá hủy, bắt đầu nhanh chóng tan rã!
Cuối cùng chỉ còn sót lại tiểu thế giới đã biết thành nơi địa ngục liệt diễm.
Nhưng mà tiếp sau đó, những ánh sáng vàng dữ đội bắn ra từ lối vào những tiểu
thế giới khác phía bên trên hồ lô.
Những sức mạnh quy tắc uy nghiêm khác nhau hình thành lên từng luồng sáng
hủy diệt, xóa bỏ hết toàn bộ dư âm của một kiếm kia.
Sau đó, từng đám tiên nhân hùng hổ xông ra ngoài từ các tiểu thế giới.
Kẻ dẫn đầu chính là Bách Dịch Chuẩn Đế, Phong Mộng Chuẩn Đế và Lam Lâm
Chuẩn Đế.
Cũng may là đáng lẽ bọn họ cũng định ra ngoài tìm đám người Khương Thành,
nếu không thì phản ứng cũng chẳng nhanh như vậy đâu.
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm ở bên ngoài, mấy vị Chuẩn Đế vừa kinh ngạc và
tức giận.
Sức mạnh phải khủng bố đến mức nào mới có thể tạo thành sức công phá đáng
như này được chứ?
Cho dù liên thủ với mười ba Tiên Vương thì có khi cũng chẳng làm được đâu
nhỉ?
“Đạo chích ở phương nào, gan to bằng trời!”
Chẳng cần đến lượt Thành ca trở lời, một Tiên Vương cầm tinh bàn ở phía sau
Bách Dịch Chuẩn Đế đã cung kính nói: “Bẩm lão tổ, khí tức của mười ba người
này giống hệt với khí tức hiện hóa trong tinh bàn!”
“Cái gì cơ?”
“Bọn là chính là đám đồng đảng của Phi Tiên môn hả?”
Nói thật thì bọn họ cũng bị choáng ngợp trước hành động này của Thành ca.
Là một thế lực mạnh mẽ ở thượng tiên giới, cái tên Vô Cực Động Thiên gắn
liền với hai chữ “bá đạo”.
Chỉ còn bọn họ đánh người khác, người khác run rẩy được cái uy của bọn họ.
Kết quả lần này lại ngược lại.
Ngươi giết mấy Tiên Vương của bọn ta, tại sao vẫn có thể trưng cái bộ mặt trơ
trơ lôi kéo thù hận rồi chủ động đánh đến tận đây hả?
Còn nói lý không hả?
“Thật đúng là thiên đường có lối ngươi chẳng đi…”
Thành ca tốt bụng chêm nốt vế sau giúp Lam Lâm Chuẩn Đế: “Địa ngục không
cửa mà ta lại xông vào?”
Hắn cũng chẳng thèm quan tâm cảm xúc của đối phương, mở miệng hỏi thẳng
luôn.
“Này lão đầu, ta hỏi ngươi, ngươi có biết mấy người khác của Phi Tiên môn
đnang ở đâu không?”
Lam Lâm Chuẩn Đế đã sống cả hàng chục tỷ năm, hắn đã tâm lặng như nước từ
lâu rồi.
Nhưng bây giờ hắn lại muốn nói tục một cách không thể giải thích được.
Tại sao ngươi lại cho rằng bọn ta sẽ trả lời câu hỏi này của ngươi hả?
Tại sao ngươi tự cho mình là hay, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của
bọn ta hả?
“Ngươi muốn biết ư? Vậy thì ngươi xuống dưới làm bạn với bọn chúng luôn
đi!”
Vậy mà Thành ca lại hài lòng gật đầu: “Xem ra ngươi thật sự biết, vậy thì được
rồi…”
Dứt lời, hắn trực tiếp nhấn thăng cấp hệ thống.
Nguyên nhân rất đơn giản, cấp tiếp theo có Độc Tâm thuật.
Trước đó hắn vẫn còn sót lại một chút điểm công đức, mà lần này còn tiêu diệt
hai Tiên Vương và một đám Tiên Tôn, bây giờ hắn lại có hai trăm vạn công đức
rồi.
Lâu lắm rồi không thăng cấp hệ thống, hắn bỏ ra 100 vạn công đức xong thì hệ
thống đạt tới cấp 13.
Cấp: 13
Công đức: 0/100000000
Công đức khả dụng: 1286653
Kỹ năng hiện tại: Ký chủ có thể tiêu hao điểm công sức để nhìn thấu suy nghĩ
nội tâm thật sự của mục tiêu, không cần cooldown.
Chú ý: Thực lực của mục tiêu càng mạnh, điểm công đức cần tiêu hao càng
nhiều.
Kỹ năng cấp tiếp theo: Ký chủ có thể tiêu hao điểm công đức để khiến một năng
lực của bất kỳ mục tiêu nào biến mất, không cần cooldown.
Chú ý: Thực lực của mục tiêu càng mạnh, điểm công đức cần tiêu hao càng
nhiều.
Làm năng lực của đối phương biến mất ư?
Nghĩa là chỉ xóa bỏ chứ bản thông cũng không đạt được năng lực đó hả?
Dường như cũng chẳng có ích lợi gì với bản thân thì phải/
Điểm khác của cái này với kỹ năng mượn là sau khi mượn kỹ năng kia thì bản
thân có thể có được, cơ mà bên đối phương vẫn còn.
Nếu là xóa bỏ, vậy thì đối phương không còn kỹ năng đó, mà bản thân cũng
chẳng có.
Đúng kiểu hại người mà cũng bất lợi cho mình.
Nhưng mà bây giờ đang bận rộn, hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa.
Việc thăng cấp xong rồi có được kỹ năng kia thì tốn vỏn vẹn có mười mấy giây.
Mắt thấy đối phương sát khí đằm đằm, có ý lập tức ra tay, hắn nhắm thẳng vào
Lam Lâm Chuẩn Đế, nhấn Độc Tâm thuật.
Xoẹt! 120 vạn điểm công đức bay cái vèo.
Nguyên nhân rất đơn giản, mục tiêu là Chuẩn Đế, cảnh giới quá cao.
Việc đọc được suy nghĩ của Chuẩn Đế đã là một chuyện trái với ý trời rồi.
“Rốt cuộc kẻ này là ai?”
“Một đòn vừa nãy là do hắn ra tay sao?”
“Hắn lấy đâu ra sự tự tin ấy vậy?”
“Hắn là ai trong đám dư nghiệt kia vậy? Lẽ nào cũng là phi thăng giả đến từ hạ
giới ư?”
“Sao mà phía sau hắn còn có cả Ma tu và người của tử giới thế?”
“Liệu ta có thể kết liễu hắn bằng một đòn khi sử dụng tiên bảo thượng phẩm
Huyễn Sắc Châm không?”
Tất cả mấy cái ý nghĩ vớ vẩn này đều bị nhìn thấu không sót chút gì.
Nhưng mà với Thành ca mà nói, nó chẳng hề có chút giá trị gì.
Hắn lại hỏi một câu: “Ngươi thật sự không biết tung tích của đám người Phi
Tiên môn còn lại sao?”
Dưới ánh mắt của những người khác, đây quả thật là một câu dư thừa.
Sao hắn có thể trả lời ngươi cơ chứ?