Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương đều mang vẻ mặt hoài nghi.
Nghĩ đến chuyện như thế vậy Khương Thành lúc đó phải có thực lực mạnh đến
đâu chứ?
Chi ít cũng phải là Cổ Thánh rồi.
Một mình mình cũng có thể dễ dàng san bằng cả kỷ nguyên đầu tiên rồi.
Hơn nữa…
“Nếu như thật sự mạnh đến vậy, vậy lúc đó căn bản ngươi sẽ không thể đến
được kỷ nguyên thứ hai, sau đó cũng sẽ không đến được kỷ nguyên thứ ba.”
“Tại sao chứ?”
Tư Ngộ Vương chầm chậm nói: “Thực lực cao quá giới hạn vị diện, Thiên Đạo
sẽ tự động bài xích việc tiến nhập của ngươi.”
Câu nói này của hắn lại giải thích được cho một nghi hoặc khác của Khương
Thành.
Vốn dĩ hắn còn đang lấy làm lạ, Thiên tộc lại có thể sống đến kỷ nguyên thứ ba,
vậy khi kỷ nguyên mới được mở ra thì những sự tồn tại “cường đại” như Thiên
giai thập nhất thập nhị trọng này can dự vào chẳng phải như dùng quyền đấm
trẻ con sao?
Những sinh linh nhỏ bé yếu ớt khác mới sinh ra ở vị diện nào có cơ hội phát
triển bình thường được?
Hóa ra giới hạn trên của vị diện lúc đó thấp, những người này chỉ có thể sống ở
Khư giới, căn bản không thể ra ngoài Nguyên Tiên giới được.
Trận trước U tộc ngầm đến Thương Môn cung cũng là do giới hạn trên của vị
diện Nguyên tiên giới đủ cao rồi, đến cả Chính Thần cũng có luôn rồi nên bọn
họ mới ra ngoài một cách thuận lợi được.
Hắn chỉ có thể nói qua loa: “Ta tự có cách của mình, vừa rồi chẳng phải nói ròi
sao, khí chất của ca khác với người khác.”
“Được rồi được rồi, các ngươi tiếp tục đi.”
Tông Phiêu Vương cũng nghe ra có vài bí mật hắn không muốn nói nên có truy
hỏi cũng vô dụng.
“Bọn ta cắm rễ ở Khư giới không lâu thì phát hiện ra ba mạch suối nguồn.”
Nguyên Chân ở một bên kinh ngạc nói: “Không phải tổng cộng có sáu mạch
suối nguồn à, sao chỉ có ba?”
Tông Phiêu Vương hờ hững nói: “Ba cái còn lại đến lúc kỷ nguyên thứ hai bị
diệt mới xuất hiện.”
Thành ca cười nói: “Sau đó ba vương triều Nhật, Nguyệt, Tinh của các ngươi
mỗi vương triều chiếm một cái?”
“Không sai.”
Tư Ngộ Vương cảm thán nhẹ một tiếng: “Lúc mới bắt đầu ba tộc Nhật, Nguyệt,
Tinh bọn ta quả thực đã phân tán ở ba suối nguồn, nhưng cuối cùng người thành
công chiếm được suối nguồn chỉ có Nguyệt Ảnh Hoàng.”
“Hắn trở thành chúa tể của suối nguồn thứ ba.”
“Vương Triều Tinh U bọn ta không tranh được suối nguồn đầu tiên.”
“Còn vương triều Nhật Diệu tiến đến suối nguồn thứ hai, do không có Nhật
Thực Hoàng và quốc sư dẫn dắt nên suýt chút toàn quân đều bị diệt, những
người còn sót lại chỉ có thể phân tán nương nhờ bọn ta và vương triều Nhật
Hoàn.”
“Lại có thể như vậy sao?”
Khương Thành có phần kinh ngạc: “Lẽ nào bốn Thánh Chủ của Tiên tộc cũng
ẩn nấp qua được trện diệt thế và tiến vào Khư giới rồi?”
Hắn còn nhớ Tiên tộc của kỷ nguyên đầu tiên khi đó có bốn Thánh Chủ, bốn
người này ngang ngửa với ba đế hoàng.
“Bốn người đó chết rồi, ngươi không biết sao?”
“Toàn bộ bọn họ đều chết rồi?”
Lần ddaaud tiên Khương Thành cũng trực tiếp kinh hô lên.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy lần tranh đoạt thần vị khi đó của bản thân chỉ là một
cơn mơ có liên quan đến kỷ nguyên thứ nhất thôi, không giống với tuyến lịch sử
thật sự.
Bây giờ xem ra hình như lại chẳng phải là chuyện thế nữa rồi.
Bởi vì trong chuyến “trải nghiệm” đó, Nhật Thực Hoàng và bốn Thánh Chủ
cũng đều chết cả.
Hắn liền sốt ruột hỏi: “Vậy ba quốc sư toàn bộ cũng chết luôn?”
“Đúng vậy.”
Hai vị thân vương gật đầu, tuy thời gian cách biệt nhiều năm nhưng khi nhớ lại
chuyện này, tâm trạng của bọn họ vẫn có phần nặng nề.
“Bọn họ cũng không còn nữa rồi.”
Trong lòng Khương Thành phức tạp ngổn ngang.
Hắn vẫn còn nhớ cuối chuyến “trải nghiệm” kia, các cao thủ Thiên giai thập nhị
trọng và Thánh Chủ kia cũng chỉ còn lại Nhật Ảnh Hoàng và Tinh Diệu Hoàng.
Không phải là một giấc mộng sao, sao lại đi đúng hướng của lịch sử thật sự như
vậy chứ?
Vậy Chỉ Dư và Thánh Hoàng…
Hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh.
“Nếu bốn Thánh Chủ kia đã không còn, vậy ở Khư giới còn có ai có thể chống
lại được Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng chứ, không phải các ngươi
nên tự tung tự tác được à?”
Hai vị thân vương chán nản lắc đầu: “Bởi vì vị trí chúa tể của suối nguồn thứ
hai đã bị người của Tiên tộc chiếm lĩnh trước đó rồi.”
“Không chế được suối nguồn thì không gì là không thể, bọn ta ngay cả việc tiếp
cận cũng không làm được.”
“Được thôi, sau đó thì sao?”
“Sau đó thì kỷ nguyên thứ hai được sinh ra.”
Tông Phiêu Vương tiếp tục nói: “Lúc vừa bắt đầu, đẳng cấp vị diện quá thấp,
bọn ta cũng không sang được, thế là chỉ có thể nghĩ cách.”
“Cách gì?”
“Sáng tạo ra một tộc quần mới, để bọn họ đến kỷ nguyên thứ hai…”
Hắn nói có phần qua loa.
Mục đích đến kỷ nguyên thứ hai e là chỉ có bản thân đám cấp cao của Thiên tộc
tự mình biết.
Không ngoài dự liệu thì có lẽ là để đối địch với Thiên Đạo.
Suy cho cùng thì năm đó Thiên tộc cũng bị Thiên Đạo nhằm vào rất thảm mà.
“Sáng tạo ra một tộc quần hoàn toàn mới.”
Đám người Nguyên Chân và Minh Đồng ở một bên đều không thể nhịn được
thốt lên.
“Các ngươi lại có thể làm được chuyện như vậy ư?”
“Bọn ta làm không được, nhưng Nguyệt Ảnh Hoàng đã trở thành chúa tể của
suối nguồn thứ ba thì có thể làm được, suối nguồn có đủ các năng lực không thể
tưởng tượng được.”
Tư Ngộ Vương chậm rãi nói: “Khi đó hắn sáng tạo ra một tộc quần có được đặc
điểm của Tiên tộc và Thiên tộc.”
“Tộc quần này vừa có thể thi triển linh kỹ lại có thể tu luyện tiên thuật.”
“Do linh ý của bọn ta và thần hồn của Tiên tộc đều không có phòng tuyến đủ ổn
định, nên Nguyệt Ảnh Hoàng đã tập hợp hết toàn bộ hồn hải, biến ý thức, khí
hải của bọn họ lại với nhau…”
Hắn nói đến đây, tất cả mọi người có mặt trong điện đều đoán ra được tộc quần
đó là ai rồi.
Nguyên Chân nói lắp ba lắp bắp: “Hóa ra U tộc lại là do các ngươi sáng tạo ra?”
“Không sai, không chỉ có U tộc hình người, bọn ta còn đặc biệt sáng tạo ra Kim
Giác Sư có hình thái yêu thú nữa.”
“Hóa thân bọn ta là bọn họ đến kỷ nguyên thứ hai… rèn luyện.”
“Thành ca bĩu môi: “Rèm luyện? Đi giành vị đại ca chứ gì?”
“Khụ.”
Tông Phiêu Vương chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, nói một cách mập mờ:
“Sự phát triển sau này của U tộc vốn không như dự kiến của bọn ta.”
“Vừa có được đặc điểm thiên phú của Tiên tộc và Thiên tộc, ngược lại lại giúp
hai tộc U tộc và Kim Giác Sư cứ bình thường, không thể nào đến được đỉnh
cao.”
“Cuối cùng, bọn họ không thể tranh được hơn những tộc quần khác ở kỷ
nguyên thứ hai.”
Phụt!
Thành ca suýt chút phụt nước bọt ngay tại chỗ.
“Hóa ra hai hậu hoạn này là do các ngươi tạo ra?”
“Chậc, các ngươi cũng không chuyên quá.”
“Thế mà còn không biết xấu hỗ nói có chút gốc gác với Vu tộc? Gốc gác thù
hận chăng?”
Toàn bộ những tế tư của Vu tộc ở trong điện đều lộ vẻ địch ý.
“Hóa ra Quan Tinh tộc là cùng một bọn với U tộc.”
“Ta đã bảo mà, bọn họ tự tung tự tác ở suối nguồn đầu tiên các ngươi cũng
không quản.”
“Ồn ào lâu thế hóa ra là chó các ngươi thả ra.”
Bí mật cỡ này nếu không phải vì do Thiên tộc có ý định muốn hợp tác với
Khương Thành thì e mãi mãi sẽ chìm vào yên lặng rồi.
Ai mà ngờ được U tộc và Kim Giác Sư lại không phải là tộc quần do thiên địa
kỷ nguyên thứ hai sinh ra mà là do con người tạo ra chứ.
Đối diện với sự chỉ trích của bọn họ, Tông Phiêu Vương và Tư Ngộ Vương vốn
không phủ nhận.
“Không sai, hai tộc quần này quả thực là quần tộc phụ thuộc Thiên tộc bọn ta.”
“Nhưng mà nhiều năm nay, sự vụ giữa Vu tộc và bọn họ bọn ta cũng chưa từng
nhúng tay vào chứ đừng nói gì đến giúp bọn họ.”
“Các ngươi bị U tộc bắt nạt là do các ngươi sánh không lại bọn họ, không thể
trách bọn ta được.”
“Lúc mới bắt đầu, các ngươi không nên bị Liêm Thiên dụ dỗ đến suối nguồn
thứ nhất.”
“Nếu ở những suối nguồn không có thiên địch khác thì địa vị của các ngươi
chắc có lẽ sẽ cao hơn.”