Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Thiên Lư cung tự xưng là “cung” nhưng phạm vi địa giới còn bao la

hơn cả Tiên Võ châu.

Chỉ là phần lớn địa vực đều thuộc vệ phân bộ cấp dưới, còn tổng bộ thực sự của

Thiên Lư cung lại tọa lạc ở chủ tinh trung tâm.

Phi thuyền đáp xuống chủ tinh, Vân Hồng lập tức dẫn ba người kia tiến vào một

lâm viên to quá đáng.

Tại đây, Thành ca đã gặp mặt sáu “tuyển thủ” còn lại.

“Vân Hồng, Nam Khâu, các ngươi đưa những người được chọn của Tiên Võ

châu đến rồi à?”

“Người đã đến đông đủ, có thể xuất phát rồi.”

Có hai người bay tới trước mặt họ, thanh niên bên trái mặc cẩm bào cực kỳ loè

loẹt, thoạt nhìn có vẻ khá buồn cười.

Người đàn ông trung niên ở bên phải mặc y phục may từ vải gai và đội mão

cao, thần sắc có phần nghiêm túc.

“Tiểu Đế có tới không?”

“Nghe nói đó là người từng được liệt vào hàng Thiên Đế với Cung chủ của bọn

ta, ta thực sự rất hiếu kỳ đấy.”

“Tông Quần, Sở Đình, khiến các ngươi thất vọng rồi.”

Vân Hồng hất mặt sang bên cạnh, chép miệng: “Hai người này là do Hám Thiên

cung phái tới.”

Người mặc cẩm bào sặc sỡ chính là Tông Quần, hắn đánh giá Khương Thành và

Đông Phàm một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng còn chẳng kiêng nể ai mà

dùng thần niệm cảm nhận một chút, sau đó mới vung vẩy hai cánh tay một cách

cường điệu rồi rít lên.

“Ôi trời ơi, bọn họ chỉ cử ra một Thánh Chủ bình thường và một Thánh Chủ

đỉnh phong tới đây?”

“Hám Thiên cung đang đùa à?”

Giọng nói của hắn cực kỳ chói tai, có vẻ là vì vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn

để lộ nguyên hình của Yêu tộc, hoá ra là một Yêu Bằng sặc sỡ.

Sở Đình đứng cạnh hắn cũng không khỏi nhíu mày.

“Tại sao lại phái hai người như vậy tới đây?”

Tiếng nói của Tông Quần lập tức làm kinh động đến bốn người còn lại.

Sau khi thấy Khương Thành và Đông Phàm, bốn người nọ cũng sửng sốt không

thôi.

Bọn họ vốn không có thiện cảm với Hám Thiên cung, bèn móc mỉa một cách

trắng trợn.

“Hám Thiên cung muốn làm gì đây?”

“Bọn họ không muốn nghiêm túc ngăn chặn Thứ Tiên giới phải không?”

“Cùng lắm thì ta biết Đông Phàm Thánh Chủ, còn tên Khương Thành kia chui

ra từ đâu vậy?”

“Quả là khó hiểu quá!”

Vân Hồng đã tới đứng cùng bọn họ, nghe vậy không khỏi phì cười.

“Lai lịch của Khương Thành không đơn giản đâu.”

Đối mặt với ánh mắt tò mò của sáu người kia, nàng cố ý nói bằng giọng quái

gở: “Người ta là con của Hám Thiên Cổ Thánh mà, thân phận cao quý làm sao,

được đặc cách tuyển chọn là bình thường thôi.”

Ngay sau câu nói này, sắc mặt sáu người kia càng trở nên vi diệu.

Song họ chưa kịp bày tỏ quan điểm thì đã bị chọc tức bởi điệu cười ha hả của

Khương Thành.

“Lão tử chẳng có tí quan hệ nào với nàng, ngươi mới là con trai nàng, cả nhà

ngươi đều là con của nàng!”

Rõ ràng Vân Hồng không ngờ hắn dám chửi mình, nhất thời nổi giận.

“Ngươi nói gì?”

“Ngươi tưởng đây là Tiên Võ châu chắc? Tưởng là ta sẽ nhường nhịn ngươi?”

Nàng lập tức rút đế khí ngay tại chỗ, phóng ra uy áp của một Thiên Thần.

“Khương Thành phải không?”

Trong đám người, một nam tử mặc đồ trắng khoảng 25, 26 tuổi từ tốn giơ tay

phải lên, ngăn cản Vân Hồng đang định nổi điên.

“Ta không quan tâm ngươi được chọn kiểu gì, nhưng với hành động sau đây, tốt

hơn hết là ngươi nên đàng hoàng cho ta.”

“Ta biết những tên con ông cháu cha như ngươi xưa nay luôn ương ngạnh thành

thói, nhưng ở đây không có ai dung túng ngươi đâu!”

“Sâm Tề đạo hữu nói đúng đấy, bọn ta sẽ không dung túng cho ngươi.”

“Nếu ngươi dám làm càn, sau này ngươi sẽ được đẹp mặt đấy!”

Thấy bầu không khí căng như dây đàn, Đông Phàm Thánh Chủ vội vã tiến lên

hoà giải.

“Chư vị, tiếp sau đây chúng ta còn phải hợp tác chân thành mà, cùng là đồng

đội, cần gì hung hăng với nhau như thế…”

Chưa nói dứt lời thì đã bị người ta vùi dập.

“Ai là đồng đội của các ngươi?”

“Ngươi chỉ là Thánh Chủ đỉnh phong thôi, ngươi chức không cho rằng mình

được ngồi ngang hàng với những Thiên Thần bọn ta đâu nhỉ? Không phải chứ?”

“Ở đây có phần cho ngươi lên tiếng à?”

“Chẳng qua cho hai ngươi đi theo là để đủ số thôi, biết điều một chút, hiểu

chưa?”

“Vậy các ngươi có thể không cần để ý đến sự sống chết của bọn ta.”

Vẻ mặt Khương Thành đã lấy lại sự bình tĩnh.

Đối mặt với đám Thiên Thần trước mắt, hắn khẽ nhếch mép.

“Ta cũng không định hợp tác với các ngươi, sau khi đến hiện trường sẽ tách ra

ngay, đỡ phải bị bọn ngươi kéo chân.”

Câu nói này làm tất cả mọi người đùng đùng nổi giận.

“Ngươi nói gì?”

“Bọn ta kéo chân ngươi?”

“Ai cho ngươi lá gan ấy?”

Sắc mặt của thanh niên áo trắng trầm xuống, hắn chậm rãi bay tới trước mặt

Khương Thành, nhìn chòng chọc vào ánh mắt đối phương.

Dường như hắn đang cố làm đối phương sốc bởi thần sắc không phẫn nộ nhưng

vẫn có uy và ánh mắt mang tính áp bức kia.

“Ở đây nói chuyện bằng thực lực, hình như ngươi đã quên đính chính thân phận

của mình.”

“Ha? Nếu không thì ngươi đính chính giúp ta nhé?”

Thành ca không ra tay ngay, chỉ là vì trước khi đi Lăng đã đặc biệt đưa ra yêu

cầu.

Sau khi cùng nhau vào hiện trường, việc lập đội hoặc đánh lẻ tuỳ ý của hắn.

Nhưng có một điều là tuyệt đối không được xử lý các “đội viên” khác.

Bằng không sẽ bị coi là quấy nhiễu và chèn ép đối thủ cạnh tranh. Nếu hành

động thất bại, hắn cũng không nhận được phần thưởng là Hỗn Độn Kim Ngọc

Tuỷ.

“Nếu đối phương là kẻ đầu têu ra tay với ta, ta phản công đánh hắn tàn phế thì

có bị coi là phạm quy không?”

Ý nghĩ này chạy qua đầu Khương Thành, quả nhiên thanh niên áo trắng phía đối

diện đã không nhịn nổi nữa.

Ngay sau khi tới đây, hắn đã muốn trở thành thủ lĩnh của đội ngũ.

Chỉ là các Thiên Thần còn lại cũng cực kỳ kiêu ngạo, không phải người chịu

khuất phục dưới chân kẻ khác một cách dễ dàng.

Vất vả mấy ngày, hắn cũng chỉ thu phục được hai người bằng lòng lập đội với

hắn.

Thấy Khương Thành và Đông Phàm xuất hiện, hắn vô thức nảy ra suy nghĩ

tranh thủ cơ hội này để tạo uy thế.

“Đây là do ngươi tự chuốc lấy!”

Nhưng hắn không thể thuận lợi ra tay.

Vì một khắc sau, toàn bộ mọi người đều bị bao phủ bởi thần uy cuồn cuộn.

Thần uy kia hư ảo mà phiêu dật, ẩn chứa vận số khó lường, dường như chỉ tuỳ ý

đung đưa một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh nửa đời sau.

“Mệnh Nguyên Chính Thần!”

“Sư tôn!”

“Bái kiến cung chủ Thiên Lư cung!”

Đột nhiên, một lão giả tiên phong đạo cốt, tóc trắng bạc phơ giáng xuống hiện

trường.

Nguyên Đế chính là một trong Thập Thiên Đế của thiên Cung năm đó.

“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy bây giờ có thể…”

Hắn mới nói được nửa câu thì nhìn thấy một người không thể ngờ tới.

Sau đó, vị Chính Thần vừa xuất hiện mọi người choáng ngợp bỗng từ từ há hốc

miệng thành hình chữ O.

“Ô, hoá ra đây là địa bàn của ngươi à.”

Trước kia Thành ca từng gặp đối phương, vậy nên hắn mỉm cười, giơ tay lên ra

dấu chào hỏi.

“Khương, Khương Thành!”

Con ngươi của Nguyên Đế gần như lồi ra ngoài.

“Sao ngươi lại chạy tới đây?”

Hắn lập tức đề cao cảnh giác, vội vàng cảm nhận xung quanh một lượt, như thể

đề phòng ăn cướp vậy.

“Ngươi muốn làm gì đây? Định làm loạn ư, ta cảnh cáo ngươi…”

“Này này, thái độ của ngươi là sao?”

Khương Thành vô cùng bất mãn, bèn cắt lời hắn.

“Vì muốn cứu Nguyên Tiên giới đang nước sôi lửa bỏng, ca đã tới tham gia

hành động lần này với một trái tim sục sôi nhiệt huyết.”

“Nếu ngươi không chịu chuẩn bị nghi thức đón tiếp long trọng thì đã chr sao

rồi.”

“Lại còn nói ta làm loạn, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Tám Thiên Thần đang có mặt trừng mắt há hốc mồm, tên này điên rồi à?

Dám nói năng như vậy với Mệnh Nguyên Chính Thần, lại còn tự xưng ca trước

mặt đối phương.

Muốn chết hả?

Chương 2137: Bất ngờ chưa

Cảnh tượng Nguyên Đế nổi giận trong tư tưởng mọi người không hề xuất hiện.

Người đường đường là Chính Thần, ngược lại lại lộ ra biểu cảm kinh sợ.

“Cái gì? Ngươi cũng tới tham gia hành động lần này ư?”

“Đúng rồi.”

Khương Thành cười tươi rói gật đầu.

“Nghe nói các ngươi muốn giải cứu Nguyên Tiên giới, ta đặc biệt chạy tới đây

giúp các ngươi nè, bất ngờ chưa, cảm động chưa?”

Nguyên Đế biết Khương Thành rất thần kỳ.

Có người này tham gia, hành động tiến về Thứ Tiên giới lần này cũng có thể

yên tâm hơn nhiều, là một việc tốt có lợi cho cả Nguyên Tiên giới.

Nhưng hắn lúc này thật sự không cảm động nổi.

Bởi vì hắn ý thức được một chuyện càng nghiêm trọng hơn.

“Đợi đã, ngươi là cái người được Chiến Đế chọn trúng kia đó hả?”

“Đính chính một chút.”

Khương Thành lắc ngón tay: “Không phải nàng ta chọn trúng ta, mà là ta cho

nàng một cơ hội hợp tác.”

“Thật sự là ngươi á!”

Nguyên Đế cuối cùng đã hiểu vì sao Lăng lại dám đề xuất vụ cá cược kia, hóa

ra là vì nàng có được sự trợ giúp của Khương Thành.

Nếu đổi lại là bản thân hắn có được tấm vương bài này thì cũng sẽ dám làm thế

thôi.

Bây giờ trong đầu hắn chỉ còn lại mỗi bốn chữ - ta bị hố rồi.

Cái loại cảm giác bị mắc lừa này khiến cho tâm lý hắn muốn sụp đổ.

“Đang yên đang lành ngươi đến đây làm gì?”

Nhìn thấy hắn đột nhiên gào lên, mọi người còn tưởng hắn cũng ghét bỏ

Khương Thành quá yếu.

Thế là lại quái gở hùa theo.

“Đúng đó, ngươi đến đây làm cái gì?”

“Chỉ là một nhị thế tổ nhỏ nhoi, không lo ở yên trong Hám Thiên cung đi, cần

gì cứ phải chạy tới đây làm mất mặt như thế?”

“Lần hành đông này thuộc về Thiên Thần, dù có kém cỡ nào thì ít ra cũng phải

là một Thánh Chủ đỉnh phong chứ.”

“Ta thấy á, ngươi vẫn nên quay trở về đi, để Hám Thiên Cổ Thánh đổi một cao

thủ chân chính đến đây thì hơn.”

“Câm miệng hết đi!”

Chẳng cần Thành ca chửi lại, Nguyên Đế đã tự mình phát cáu cắt đứt lời của

bọn họ.

“Cái lũ vô tri ngu dốt như các ngươi thì biết cái gì chứ hả?”

“Lần này đến Thứ Tiên giới sẽ kéo dài lại sau, các ngươi đợi sắp xếp mới đi.”

Sau đó, hắn lại truyền vào truyền âm, cảnh cáo tám Thiên Thần kia một lượt.

“Khoảng thời gian này các ngươi cố gắng tránh đắc tội với Khương Thành.”

“Bất cứ ai cũng không được xảy ra xung đột với hắn, kẻ trái lệnh, hậu quả tự

chịu!”

Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi nơi này.

Tám Thiên Thần đứng ở chỗ cũ đều đã hoàn toàn chết lặng.

Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được dụng ý của Nguyên Đế.

“Có chuyện gì thế, đột nhiên lại muốn kéo dài, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

“Còn nữa, vì sao không thể đắc tội với Khương Thành?”

“Dựa vào cái gì phải bảo vệ hắn, chỉ bởi vì hắn là con trai của Cổ Thánh thôi

hả?”

“Đúng là hoang đường, đường đường Chính Thần lại sợ một Cổ Thánh sao?”

Ngay lúc bọn họ bàn tán xôn xao, Nguyên Đế đã gấp như lửa đốt học theo động

tác lần trước của Lăng, triệu hồi đầu ảnh của bảy Chính Thần khác đến Thiên

Lư cung.

“Đại sự không xong rồi!”

Bảy Chính Thần cũng kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, Nguyên Đế là một

người khá điềm tĩnh trong số Thập Thiên Đế.

Là chuyện gì có thể khiến hắn lộ ra phản ứng như thế?

“Các ngươi có biết người đại diện Hám Thiên cung xuất chiến là ai không?”

“Là ai?”

“Ngươi nói như thế làm ta cũng tò mò thật.”

“Lần trước lúc nàng ta cá cược tự tin như thế, lẽ nào là tìm được thiên tài Thánh

Tôn sao?”

“Không!”

Nguyên Đế lắc đầu: “Người nàng ta chọn không phải Thánh Tôn, mà là một

Thánh Chủ, một Thánh Chủ bình thường!”

“Thánh Chủ bình thường á?”

Bảy người hai mắt nhìn nhau, lập tức từng người lắc đầu bật cười.

“Tiêu Hoài, có phải ngươi nhìn nhầm hay không hả?”

“Lẽ nào là Lăng cố ý tặng Tiên Võ châu cho chúng ta?”

“Nếu thật sự là như thế, vậy thì phải cảm ơn tấm lòng này của nàng rồi.”

Nguyên Đế Tiêu Hoài bổ sung một câu: “Thánh Chủ mà nàng ta chọn là

Khương Thành.”

Cả bảy Chính Thần vốn còn đang nói cười vui vẻ, khuôn mặt tươi cười phút

chốc đông cứng lại.

“Ngươi nói cái gì?”

Huyết Đế là người đầu tiên kêu lên.

“Khương Thành lại xuất hiện nữa rồi á?”

Trên mặt Tu Đế chớp mắt đã phủ kín sát ý thâm trầm.

“Là Khương Thành nào?”

Nguyên Đế Tiêu Hoài nói: “Là cái tên Khương Thành mà bây giờ các ngươi

đang nghĩ đến đấy.”

“Hắn lập tức sẽ phải chết rồi.”

Để lại câu này xong, đầu ảnh của Tu Đế vặn vẹo một trận, hắn muốn rời khỏi

nơi này, đến giết chết Khương Thành.

Thù oán giữa hắn và Thành ca, đó là bắt đầu từ thời kỳ Thiên cung.

Những năm trở thành Chính Thần này, hắn còn từng hối tiếc vì tên tiểu tử kia

không ở đây, dẫn đến việc bản thân không có cách nào báo thù được.

Hiện giờ lại nghe thấy cái tên quen thuộc nọ, làm sao hắn có thể nhẫn nhịn được

nữa?

“Đợi đã!”

“Tiết Dương, dừng lại đã!”

Nhóm người Nguyên Đế và Lẫm Đế vội vàng ngăn cản hắn lại.

Hồn Đế thì trực tiếp phong ấn hư không, cắt đứt đường trở về của đầu ảnh bên

Tu Đế.

Đầu ảnh là cái thứ khác với thần niệm.

Chỉ cần đầu ảnh không về được, bản thể ở nơi xa xôi của Tu Đế cũng sẽ không

biết ở bên đây đã xảy ra chuyện gì.

“Bây giờ không thể giết Khương Thành!”

Nhìn mọi người đang vây bản thân mình lại, mặt của Tu Đế sa sầm: “Cho ta

một cái lý do không thể giết hắn.”

“Bởi vì vụ cá cược kia của Lăng.”

Không sai, trước khi lần hành động ở Thứ Tiên giới phân thắng bại, tất cả mọi

người không được phép làm hại tuyển thủ tham chiến.

Nếu không sẽ trực tiếp phán bị thua vụ cá cược.

Bọn họ thậm chí còn phải tránh việc Khương Thành xảy ra chuyện ở Thiên Lư

cung nữa.

Bởi vì nơi này là địa bàn của bọn họ, bọn họ có nghĩa vụ phải bảo vệ các tuyển

thủ.

Điều này khiến người khác rất bực bội.

Đặc biệt là Tu Đế, bây giờ hắn cảm thấy giống như vô cùng xúi quẩy, cực kỳ

khó chịu.

Trừ khi hắn tính một mình bỏ ra bồi thường là bốn phần Hỗn Độn Kim Ngọc

Tủy, bằng không chỉ đành phải nhẫn nhịn.

“Đáng chết!”

“Chúng ta bị nữ nhân kia tính kế rồi!”

Năm đó hắn chậm chạp không cách nào trực tiếp ra tay với Khương Thành là

bởi vì trận cá cược với Tà Tiên giới.

Thật không ngờ, lần này lại bị vụ cá cược mới bắt chẹt.

Đúng là giống một vòng luân hồi.

Mắt thấy “chứng điên cuồng” của hắn đã tốt hơn, mọi người mới hóa giải phong

tỏa.

“Điều quan trọng bây giờ là làm sao để đối phó với Khương Thành.”

“Đúng đó, có hắn ở đây, lần này không hay rồi.”

“Vụ cá cược kia, sợ là sẽ thua thật mất.”

“Sao Lăng lại ở cùng phe với hắn rồi?”

“Giữa hai người này chắc chắn có điều gì đó!”

“Đáng ghét, nàng ta cố ý đào cái hố để chúng ta nhảy vào…”

Hồn Đế và Huyền Đế chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Khương Thành, ngược lại

không cho là như thế.

“Người này năm đó quả thực mang trên người khí vận tuyệt vời, nhưng trước

mắt cũng chỉ là một Thánh Chủ bình thường thôi.”

“Các ngươi không cần phải đề cao hắn như thế chứ?”

“Đừng có quên, lần này những người chúng ta chọn đều là Thiên Thần, mạnh

hơn hắn nhiều.”

“Cái tên nghiệt chướng đó không thể xem thường được!”

Mặc dù rất thống hận Khương Thành, nhưng Tu Đế cũng không hề xem thường

hắn.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Năm đó ở đại hội Thông Thần, ta cũng xem như đã được chứng kiến năng lực

sáng tạo kỳ tích của tên này, bắt buộc phải thật thận trọng mới được.”

Huyết Đế chậm rãi gật đầu: “Đúng đó, cái tên Khương Thành không thể chỉ

dùng cảnh giới tu vi bên ngoài để đánh giá được đâu.”

Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Khương Thành quạt một quạt thổi bay đạo của

Cô Thần Yến Khai.

Loại chuyện này, chỉ khi hắn trở thành Chính Thần mới có thể làm được với

những thuộc hạ là Thiên Thần, Giới Thần của mình.

Còn Khương Thành lúc đó chỉ mới là Đạo Thánh mà thôi.

“Đừng nói bây giờ hắn trở thành Thánh Chủ, dù cho hắn vẫn là Đạo Thần, ta

cũng tin chắc hắn có thể thắng, dù nghe thì có vẻ rất hoang đường đó.”

“Lăng có tự tin cá cược với chúng ta, vậy tức là nói nàng ta có nắm chắc phần

thắng.”

Trong mắt Tâm Đế lóe qua một tia sáng khôn ngoan.

“Mưu kế trước mắt chỉ có thể đổi người thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK