ngựa quen đường đi rồi.
Sau đó quả nhiên hắn đã gặp phải khảo nghiệm phù văn và trận pháp.
Đối mặt với phù văn màu vàng kim và trận bàn màu hạt dẻ ẩn ẩn hiện hiện, hắn
cũng đưa thẳng tay đến cầm như thế.
Và ngay tích tắc sau đó, hệ thống ra mặt hồi sinh.
Phương án chiến thắng vẫn cứ là để hắn tự dưng luyện hóa được phù văn và
trận bàn.
Thế là sau khi hồi sinh rồi sống lại, hắn thuận lợi có được toàn bộ kiến thức của
đế phù cửu cấp và đạo trận cửu phẩm.
Thuật chế phù và thuật trúc trận của hệ thống cũng tăng lên gần đến cực điểm
của thập tam cấp, cách thập tứ cấp chỉ kém có một bước.
Chỉ còn đợi cảm ngộ mà hắn có được thấm nhuần nữa thì sẽ chính thức được hệ
thống công nhận là tông sư đỉnh cấp nhất của bốn hệ này.
Mà ở Luyện Tâm đ*o bên này, hắn cũng coi như toàn bộ đã đạt đến tầng lớp
cửu phẩm.
Cũng vì vậy mà chiến lực của hắn bức phá đến bốn mươi ngàn.
Đây chính là con số chiến lực mà truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ khiến người ta
khó có thể tin được, suy cho cùng thì tông sư bát phẩm luôn chỉ có chiến lực
bốn ngàn năm trăm mà thôi.
Chuyện này trong mắt rất nhiều người đã là chiến lực cấp bậc thiên hoa bản ở
Luyện Tâm đ*o rồi.
Chiến lực bốn mươi ngàn, căn bản chẳng ai dám nghĩ đến.
Sau khi thuận lợi chinh phục bốn môn rồi, Khương Thành lập tức phát hiện tất
cả có gì đó không giống nữa.
Hắn giống như đột nhiên bị tách ra từ trong núi Phạm Họa Sơn, ra đến thế giới
bên ngoài.
Ngay giây đầu tiên, hắn đã nhìn thấy Liên Tiêu Chí Tôn với một chiếc áo bào
mới đang phẫn nộ gào thét dưới chân núi.
Sư đệ sư muội của hắn cũng giận không nén nỗi như vậy, thẳng tay động tay
động chân.
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung trước mặt dạ dạ vâng vâng, liên tục xin lỗi
nhưng không thể đổi lại được sự tha thứ.
Hiệu quả tước đoạt đã mất đi, Liên Tiêu Chí Tôn đã khôi phục lại được chiến
lực.
Nghĩ đến sự cư xử trước đó đã nhận được, vị thiên tài đế phù sư thất phẩm này
hận không thể hủy diệt cả thế giới một lần.
Một cái bạt tai tát thẳng vào tên đệ tử Tử U Cung trước mặt làm hắn ngã ngay
xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thành ca cảm thấy bản thân phải làm hắn bình tĩnh
lại một chút để tránh bệnh chó điên bị truyền nhiễm đi.
Thế là trong một cái huơ tay của hắn, ba người lại bị tước đoạt.
Hành sự nghĩa hiệp rồi cũng không để lại tên.
Thế là ba người lại một lần nữa trở nên vô dụng, bây giờ ở hiện trường tạo
thành một hiệu quả kì quặc, còn sau này sau khi hồi phục lại lần nữa sẽ tức giận
đến mức nào thì lại không phải chuyện mà hắn phải nghĩ.
Ánh mắt của hắn rất nhanh đã để ý đến xung quanh núi Phạm Họa Sơn, không
ngừng mở rộng và kéo dài, nhìn thấy vô số những tiên nhân.
Hơn nữa những người này còn không biết là hắn dọ thám.
Đây vốn không phải là nhìn bằng thần niệm.
Mà bởi vì Khương Thành luyện hóa được bốn hạch tâm của Luyện Tâm đ*o,
trở thành chúa tể đằng sau của đạo này.
Trong cả phạm vi của Luyện Tâm đ*o, chuyện lớn hay nhỏ, toàn bộn đều nằm
trong tầm mắt của hắn.
Hắn nhanh chóng thu hồi góc nhìn, vụt qua chỗ đám người Phạm Lôi và Yên Dĩ
đang ngồi xem, trở lại bên trong núi Phạm Họa Sơn.
Lúc này hắn muốn vào trong hội trường thì cũng chỉ là chuyện một suy nghĩ mà
thôi.
Nhưng trước khi xuất phát hắn lại dừng lại.
Hắn cảm thấy bây giờ bản thân mình tự nhiên lên đài cũng không có hiệu quả
kinh ngạc gì mấy, không chừng sẽ bị một đống người chất vấn thân phận.
Rồi lại nghĩ đến mấy đệ tử đang tham gia cuộc thi đấu Ngọc Hà đó, khóe môi
Thành ca dần nhếch lên.
Vừa định hành động, hắn đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó.
Tam Nhãn Hổ vẫn chưa được hồi sinh.
Hắn liền lấy ra mấy cọng lông hổ, coi như làm bộ hồi sinh cho Hổ yêu.
Tốn một trăm triệu điểm tiên nguyên, Tam Nhãn Hổ sống lại.
Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, thiên địa quy tắc của Luyện Tâm đ*o lại
lần nữa công kích, tiêu diệt tên có chiến lực bằng không này một lần nữa.
Thành ca ruột đau như cắt nhếch môi lên.
“Tên này chả được ích lợi gì cả, hại ta lãng phí mất một lần hồi sinh.”
“Trong Phạm Họa Sơn này ngươi vốn ở không được.”
Tuy rằng hắn đã trở thành chúa tể đằng sau của Phạm Họa Sơn nhưng cũng chỉ
là một nửa chủ nhân mà thôi.
Chủ nhân thật sự có lẽ là tứ đại căn nguyên đan khí phù trận, và một lực lượng
thần bí nào đó khác.
Bây giờ Thành ca có thể làm được rất nhiều chuyện, hơn nữa còn có thể cường
hành thay đổi thiên địa quy tắc ở đây, biến đây trở thành một nơi an toàn.
Hắn nghĩ sẽ rời khỏi nơi đây trước rồi mới hồi sinh lại cho Tam Nhãn Hổ.
Nhưng nghĩ lại Hổ yêu này là người duy nhất cùng hắn vào trong, cứ vứt ở
ngoài như vậy cũng không ra gì.
Thế là hắn huơ tay, bốn tinh hoa của đan khí phù trận lúc trước lại hiện ra trước
mặt.
Chuyển động xung quanh hắn cứ như những vệ tinh.
Dựa theo thiên địa quy tắc của Luyện Tâm đ*o này, hắn có thể chọn một sứ giả
cho bốn tinh hoa này.
Một khi đã trở thành sứ giả, vậy tự nhiên cũng sẽ không chịu sự công kích của
thiên địa quy tắc ở đây.
Thành ca cảm thấy lợi ích thì không được cho người ngoài, để cho partner làm
màu của mình cần thiết hơn.
Thế là hắn chạm vào viên đan dược màu đỏ, cuối cùng quyết định sẽ để Tam
Nhãn Hổ làm sứ giả đan.
Khoảnh khắc khi hồi sinh Tam Nhãn Hổ lần nữa, hắn khua tay, viên đan dược
đó chiếu một luồng ánh sáng vào Tam Nhãn Hổ.
Sau mười lăm phút, toàn thân Hổ yêu được mạ một lớp hào quang màu đỏ rực
như lửa, những sự công kích trước đó bị chặn ở bên ngoài.
Hào quang đó ngấm dần từng chút một, cuối cùng thấm vào trong dưới lớp lông
của hắn.
Còn Tam Nhãn Hổ cuối cùng cũng mở hai mắt ra.
“Ta biết ngay ca ngươi không phải thấy chết không cứu mà…”
Lời của hắn còn chưa nói xong, hắn đột nhiên hét lên.
“Ôi vãi, vãi chưởng.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao trong đầu ta lại có nhiều kiến thức về luyện đan thế này?”
Hổ yêu này khua tay múa chân, nhảy lên giữa trời.
Vung vuốt về bốn phía xung quanh, nhất thời mây gió xung quanh dậy sóng, khí
thế kinh người.
Hắn lúc này chiến lực đã không phải bằng không nữa rồi.
“Ta thành luyện đan sư rồi?”
Hắn thậm chí cũng chẳng màn phải điên cuồng cười to mà ngơ ngác nhìn sang
Thành ca.
Hắn cũng không ngốc.
Bản thân trước đây đã chết rồi, tỉnh dậy thì biến thành luyện đan sư, rõ ràng
không phải tự mình làm được.
Mà là Khương Thành đã làm giúp hắn.
Nói thật lòng thì Thành ca cũng có chút trở tay không kịp.
Hắn không ngờ được rằng sứ giả do bản thân mình “sắc phong” cũng tự động
có được cảm ngộ luyện đan nhiều đến như vậy.
Nghĩ lại tên Tam Nhãn Hổ ngu ngốc ngoài ngành loại cực phẩm như thế này,
đột nhiên lại biến thành một đế đan sư, khó tránh cũng thật ngược đời rồi nhỉ?
“Khụ, ngươi trở thành đế đan sư cửu phẩm rồi sao?”
Khương Thành nhìn hai vuốt hắn vung bừa khi nảy có vẻ uy lực cũng không
phải đơn giản.
“Ơ chuyện này, ta cũng không biết, nhưng hình như cứ cho ta một đan lô, ta sẽ
có thể luyện ra đế đan bát phẩm rồi…”
Tam Nhãn Hổ đầu tiên có sự mù tịt không biết gì, cuối cùng hắn lại theo đó
cười điên cuồng lên.
“Ha ha ha ha, đúng thật đó, ta rất nắm chắc việc có thể luyện ra được.”
“Lẽ nào ta thực sự trở thành đế đan sư bát phẩm rồi sao?”
“Ha ha ha ha, lần này xem thử ai dám bảo Hổ gia ta có chiến lực bằng không
nữa.”
Hắn hưng phấn đến nổi ngoe nguẩy như con ấu trùng ở trên không.
Khương Thành thì ngây ra đó nhìn dáng vẻ điên dại của hắn.
“Ôi trời ơi…”
Hắn thật sự dở khóc dở cười.
Thăng cấp cho Tam Nhãn Hổ thành đế đan sư bát phẩm khó tránh cũng thật
hoang đường, cũng khá hơi vô lí.
Nghĩ đến cảnh tượng sau này Hổ yêu này bắt đầu mở lò luyện đan, sau đó được
một đám người vây quanh tôn xưng là tông sư, hắn có phần khinh bỉ.
“Ta như đã làm sai một chuyện rồi sao?”
Thành ca tự lẩm bẩm trong miệng, bản thân không phân biệt nổi đây là chuyện
tốt hay xấu.