“Được rồi được rồi, ngươi mau rút lại thần thông đi.”
Hắn thở dài một hơi.
“Ta cũng nên xuất phát rồi.”
Cung Tình nhìn hắn chậm rãi bay lên, trong lòng khẽ động, cũng tự giác đi theo.
“Kế tiếp ngươi định đi đâu vậy?”
Hiện tại nàng muốn đi theo vị cao nhân tiền bối này.
Vị tiền bối này thực lực hùng mạnh, lại không hề kiêu căng tự cao tự đại, đối
với nàng vẫn luôn là thái độ bình đẳng.
Hơn nữa hắn tiêu diệt Đồ Hưng và Triều gia, coi như là vì Cung Thị tộc năm đó
báo thù.
Mặc dù, ý định của hắn dường như chỉ để cướp một cái gì đó.
Nhưng Cung Tình cảm thấy bản thân nên báo đáp hắn.
Hơn nữa vị tiền bối này, đầu óc dường như không được thông minh linh hoạt
cho lắm, cần một người như mình ở bên cạnh để phụ tá, trợ giúp.
Mạch suy nghĩ của nàng đột ngột dừng lại vào giây phút tiếp theo.
“Ta định đi tìm lãnh chúa gì gì kia, hỏi hắn là chuyện gì đang xảy ra, ta đã đợi
nhiều ngày như vậy, hắn có phải không coi trọng ta hay không?” Thành Ca nói.
Hắn cũng không muốn từ bỏ những chiến lợi phẩm kia.
Nếu đối phương không đến, vậy bản thân chủ động đi là được rồi.
Cung Tình cảm thấy mình cần đánh giá lại vị Khương tiền bối này một chút.
Hắn đây đã không phải là đầu óc không được thông minh, mà hắn là hết thuốc
chữa, không thể cứu được nữa rồi.
“Tuyệt đối không được kích động, Cận Sùng không dễ đụng đâu, thực lực của
hắn là Đế Cảnh tứ trọng trung kỳ, so với ba vị Cảnh chủ tuyệt đối không cùng
một cấp độ…”
Thành Ca vô cùng nhức đầu.
Tại sao em gái này từ sáng đến đêm cứ cản trở mình vậy hả?
“Đúng vậy, ta chính là đi tìm chỗ chết đó, ngươi tuyệt đối đừng đi theo ta.”
Hắn lại ở trong Nhẫn Không Gian mò một hồi, lấy ra một ít bảo vật.
Có Ngân Nguyệt Băng Phách, đan dược và tiên khí.
“Ngươi đi theo ta mấy ngày liền, ta cũng không thể không quan tâm, này cầm
đi, chúng ta dễ hợp dễ tan.”
So với phong cách trước kia của Thành Ca, đãi ngộ này cho Cung Tình cũng coi
như là bằng đệ tử Phi Tiên Môn.
Nói xong, hắn lại hướng Băng nhãn bên kia mà bĩu môi.
“Nếu muốn làm Cảnh chủ cũng có thể, cái kí hiệu kia hẳn vẫn còn ở đó.”
Điều này…
Cung Tình thật sự không nói lên lời, cạn lời.
Người này thế mà lại điên cuồng muốn khiêu chiến với lãnh chúa.
Chưa nói đến bản thân lãnh chúa mạnh đến nhường nào, chỉ riêng bên cạnh hắn
cao thủ như mây, Đế Cảnh tứ trọng cũng không chỉ có một người.
Đây hoàn toàn là xông vào chỗ chết.
Cuối cùng, nàng vẫn là lắc lắc đầu.
“Ngươi giúp ta báo thù, ta thề với các tiền bối dù có chết cũng phải báo đáp, đền
ơn ngươi!”
Thành Ca nóng nảy, đây là ý muốn đi bên mình mà.
“Ta không cần ngươi báo đáp, ta từ trước đến nay ban ơn đều không mong đợi
gì!”
Cung Tình nghiêm mặt nói thẳng: “Ngươi không cần, nhưng ta không thể
không tuân theo nguyên tắc, về sau tiền bối nhất định sẽ phát hiện ra giá trị của
ta!”
Thành Ca nghẹn ngào không nói lên lời.
Em gái ơi, ta sớm phát hiện ra giá trị của ngươi rồi.
Thật đấy.
Ngươi dù đi theo kẻ nào khác, đều có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Bất luận là những lão đại trình độ cao, hay là Vị Diện Chi Tử nào có được
ngươi, đều như hổ mọc thêm cánh.
Có người như ngươi phụ tá, bọn họ có thể ít đi đường vòng, sớm tránh được
nguy hiểm, đối với thế cục xung quanh nắm trong lòng bàn tay, còn có thể có
được phương án ứng phó hoàn mỹ nhất.
Bọn họ nên chủ động đến mời ngươi, giống như Lưu Bị ba lần bảy lượt đích
thân đến nhờ Gia Cát Lượng giúp đỡ.
Nhưng vấn đề là… phong cách của ta không giống như bọn họ!
“Ngươi thật sự muốn làm quân sư của ta à? Sao có thể nghĩ không thông vậy, ta
thật sự có thể chết bất cứ lúc nào đó!”
Cung Tình nhìn hắn phản ứng như vậy, ngược lại còn cười phá lên.
“Chủ công nếu chết, vậy ta chôn cùng, chết theo thì cũng có sao?”
Em gái trực tiếp gọi tiếng chủ công, Thành Ca còn có thể nói cái gì?
“Hầy, vậy ngươi cứ đi theo đi.”
Sau khi hai người xuất phát, những tu sĩ địa phương xung quanh mới dám bước
ra.
Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất, mọi người đều cảm thấy khó tin.
Vừa rồi hai người này nói chuyện không chút giấu giếm.
“Bọn họ dám đi tìm Cận Sùng lãnh chúa?”
“Bị điên rồi hả?”
“Không những không chủ động chạy trốn, đằng này còn chủ động tìm tới cửa,
đây là lo cái chết đến không đủ nhanh sao?”
“Hầy, không biết tự lượng sức mình…”
Bọn họ cũng không biết, trung tâm Thiên Hồng Lĩnh lúc này đang đắm chìm
trong không khí gươm súng sẵn sàng, trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Cao thủ của Thiên Hồng Lĩnh, ngoại trừ mười chín vị Đế Cảnh tam trọng hậu
kỳ Cảnh chủ ra, còn có bốn vị phó lãnh chúa Đế Cảnh tứ trọng.
Nếu như coi Thiên Hồng Lĩnh là một đế quốc, Cảnh chủ kia xem như là tướng
soái hay quan lớn, mà phó lãnh chúa và các trưởng lão trung tâm cũng được
xem như là đại quan trong triều.
Họ là những lực lượng trung kiên bên cạnh lãnh chúa.
Mà bây giờ, vẻ mặt của bốn vị phó lãnh chúa này đều là bi thảm.
Cận Sùng lãnh chúa đã chết.
Tin tức này quả thực là sét đánh giữa trời quang, nổ tung khiến đầu óc mọi
người ong ong, choáng váng.
“Cận Sùng lãnh chúa hắn làm sao có thể chết? Với thực lực của hắn, làm sao có
thể bị giết?”
“Bây giờ việc cấp bách không phải là chuyện này, mà là rốt cuộc ai đã làm
chuyện này.”
“Đúng vậy, thân phận của kẻ này thần thần bí bí, hơn nữa sau khi giết lãnh chúa
lại không có chút động tĩnh gì.”
“Ấn ký lãnh chúa không còn rồi, phải làm sao đây?”
“Các lãnh chúa xung quanh nhất định sẽ cướp đoạt Băng nhãn căn nguyên của
chúng ta…”
Bốn vị phó lãnh chúa bọn họ cũng không phải vì Cận Sùng mà báo thù.
Mà là, hiện tại Băng nhãn của Thiên Hồng Lĩnh đang ở trạng thái vô chủ.
Đó là một tình cảnh không tốt.
Không ai tọa trấn Băng nhãn, không chỉ bên trong căn nguyên không cách nào
kích hoạt, đồng thời còn bị các lãnh chúa khác thèm khát.
Băng nhãn vô chủ, căn nguyên này không có người dẫn đường, cũng chẳng
khác nào mất đi người canh giữ.
Những lãnh chúa xung quanh một khi phát hiện, có thể lợi dụng Băng nhãn bên
kia, từ xa “mượn” khí tức căn nguyên của Băng nhãn bên này.
Giống như cửa nhà không khoá, bất cứ ai cũng có thể đến kiếm chát được.
Điều này sẽ dẫn đến khí tức của Thiên Hồng Lĩnh bị giảm xuống.
Nếu như càng nhiều người ham muốn, thời gian dài, thậm chí có thể khiến
Thiên Hồng Lĩnh biến thành căn nguyên hoang tàn.
Đối mặt với tình huống này, bọn họ không thể làm được gì.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể giữ tin tức Cận Sùng bị giết tránh truyền đến các khu
vực khác.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị
truyền ra.
“Việc cấp bách lúc này là phải tìm được người!”
“Không sai, nhất định phải tìm lại được ký hiệu, Băng nhãn của chúng ta hiện
tại đang ở trong trạng thái không phòng bị, chuyện này quá nguy hiểm.”
“Còn chuyện ba vị Cảnh chủ Đồ Hưng, Phí Ngạo, Vũ Thường bị giết.”
“Hiện tại nào có thời gian đi quản chuyện sống chết của mấy tên Cảnh chủ
kia?”
Trong mắt bốn người bọn họ, những Cảnh chủ này hoàn toàn không đáng giá.
Để Cảnh tam trọng hậu kỳ, so với Đế Cảnh tứ trọng sơ kỳ của bọn họ, hoàn toàn
là người ở hai cấp độ khác nhau.
Việc cấp bách bây giờ là vị trí lãnh chúa không thể một ngày không có người.
“Thật sự là thời buổi loạn lạc rối ren mà.”
Cũng vào ngày này, Khương Thành và Cùng Tinh cũng đến tiên thành trung
tâm của Phi Hồng Lĩnh.
So với thành trì được tạo bởi vô số khối băng, nơi này hiển nhiên là cao cấp hơn
rất nhiều.
Từng toà thành cao được điêu khắc chạm trổ đầy màu sắc lung linh, tản ra ánh
sáng kì ảo, làm cho người ta cảm giác giống như là đi vào khung cảnh của
chuyện cổ tích.
Không giống như Tiên Giới bên kia, tiên thành của nơi này không hề có người
canh gác cửa thành.
Hai người rất thuận lợi tiến vào bên trong Tiên thành.