sinh ra sau đều hoàn toàn không thể hiểu được.
“Khương Thành là ai?”
“Nghe còn chưa nghe đến, có lẽ là một danh nhân nào đó ở thời đại Thượng Cổ
nhỉ?”
“Ta thấy hắn chỉ là một Đạo Thần trung giai thôi, có đáng phải phản ứng mạnh
vậy không?”
“Phải đó, người không biết còn tưởng đó là Thánh Tôn đến nữa.”
“Các ngươi hiểu cái rắm!”
Có một vài trưởng lão tông môn lớn tiếng chỉ trích.
“Đó là Khương Thành đó! Các ngươi chưa từng trải qua thời đại đó, căn bản
không biết được uy lực của hắn mạnh đến bao nhiêu.”
“Người này năm đó được gọi là vị diện chi tử, há có thể xem như là Đạo Thần
trung giai bình thường chứ?”
“Hắn lần này xuất sơn lần nữa, thế cục của Thương Lan đại lục sắp biến rồi!”
Sức kêu gọi của Khương Thành quả thực vô cùng kinh người.
Có một vào tiên nhân thế hệ trước thậm chí đã bay ra khỏi tông môn của mình.
“Cát trưởng lão, ngươi thế là muốn đi đâu?”
“Lẽ nào muốn phản lại rời khỏi Trảm Nghiệp tông chúng ta sao?”
“Tần hộ pháp hà tất đã biết rồi mà còn cố ý hỏi? Năm đó ngươi ở Khiếu Mang
vực, Khương Thành mạnh bao nhiêu chắc ngươi còn rõ hơn ta!”
“Bây giờ bọn họ chiêu mộ người ở bên ngoài, cơ hội này không được bỏ qua dễ
dàng.”
“Huống hồ gì tông môn ở Tiên Võ châu vốn không giống với bên ngoài, mọi
người đều vì ở cùng nhau nên việc ra ra vào vào cũng rất bình thường, cũng
chẳng có gì gọi là phản với không phản cả.”
Vị Đạo Thần cao giai Tần hộ pháp kia nghe thấy vậy liền chau mày.
“Các huynh, ta chỉ không muốn ngươi lầm đường lỡ bước.”
“Khương Thành năm đó quả thực rất mạnh, nhưng thời đại nay đã thay đổi rồi,
khi vận hắn mang trên mình là thứ một Đạo Thần trung giai có thể thuận lợi có
được không phải sao?”
“Chim khôn lựa cành mà đậu, hắn chẳng phải cành tốt gì…”
Cảnh tượng như vậy xảy ra ở rất nhiều nơi khác nhau.
Thâm chí có tông môn trung đẳng như Thanh Vụ tông cũng đã triệu tập tất cả
những môn đồ lại, dự định sẽ đầu quân hết cho Thành ca.
Nhưng mà cũng gặp pải sự phản đối kịch liệt y như vậy.
“Xung Vi chưởng môn, mong ngươi hãy suy nghĩ kĩ.”
“Người này chỉ là một Đạo Thần trung giai, tu vi còn không cao bằng ngươi,
không đáng đâu mà!”
“Cho dù năm đó hắn có oai phong đến đâu thì đã sao?”
“Thanh Vụ tông chúng ta trước mắt không có Thánh Chủ, vậy nên không quá
nổi, còn có thể yên ổn đứng ở Thương Lan đại lục mà. Nếu như gia nhập Phi
Tiên môn thì cây đại thụ cản gió Ngộ sơn kia chắc chắn sẽ thu hút sự tiến công
tiêu diệt của Trảm Nghiệp tông và Ma Diễm tông.”
“Mong chưởng môn thu hồi mệnh lệnh!”
Không những có lượng lớn môn đồ không quen biết Khương Thành, đến cả
những trưởng lão từng nghe đế uy danh của Khương Thành cũng bày tỏ thái độ
phản đối kịch liệt.
“Xung Vi đạo huynh, ta biết ngươi đánh giá rất cao Khương Thành, tin vào khí
vận ngút trời của hắn, hoặc có thể lại lần nữa uy phong.”
“Nhưng… phải chờ đến bao giờ chứ?”
“Ngươi có thể sống được đến ngày đó không?”
“Khi vận ngút trời của hắn chỉ là của mỗi hắn thôi, tu vi Đạo Thần trung giai kia
hiện giờ vốn không thể che chở được cho ngươi…”
Vì mấy lời tuyên cáo ngắn ngủn kia của Khương Thành mà vô số những tông
môn xung quanh đều loạn cả lên.
Đủ loại tranh cãi kịch liệt, có kích động, có cẩn thận, có xem trọng, có tiếc
thương…
Nhất thời, cái tên Khương Thành lại nhanh chóng khắc ghi lại trong lòng mỗi
người.
Còn ở ngoài sơn môn của Phi Tiên môn, Thành ca biến ra một cái ghế nằm nhàn
nhã chờ đợi.
“Xem đi, rất nhanh thôi sẽ có một làn sóng tiên nhân đến đây.”
Lăng ở một bên cười ha ha.
“Ta thấy là chờ không được rồi.”
Ngộ Sơn thì lại vô cùng có lòng tin với uy danh của Thành ca.
“Nha đầu Thiên Cung như ngươi thì hiểu cái gì chứ?”
Hắn còn bận rộn chỉ huy đám người Trường Dương và Trường Linh nữa.
“Lát nữa sẽ có rất nhiều cao thủ đến nương nhờ Phi Tiên môn, các ngươi sẽ vô
cùng bận rộn.”
“Toàn bộ đều tập trung tinh thần cho ta, tuyệt đối không được ghi chép sai đấy!”
“Chúng ta trở thành đệ nhất đại phái ở Thương Lan đại lục là chuyện trong tầm
tay!”
Trong lòng bốn đệ tử thầm mắng chửi.
Bóng người còn chưa thấy được ai, lại còn đệ nhất đại phái?
Bọn họ cũng không quá tin việc Khương Thành có thể thật sự dựa vào cái tên
để thu hút người khác đến gia nhập.
Mà ngay vào lúc mọi người nghĩ như thế thì phía trước đột nhiên có một bóng
dáng xuất hiện.
“Khương chưởng môn! Ta đến rồi.”
Nhìn gần một chút, đó là một nam tử trung niên mặc áo bào có tua đen.
Thật sự có người đến à?
Sau khi nhìn thấy người này là Đạo Thần cao giai, đám người Trường Dương và
Trường Linh cảm thấy thật không tưởng nỗi.
Một Đạo Thần cao giai đi nương nhờ Đạo Thần trung giai?
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng mấy người cũng vội lên đón, dù sao thì cấp
bậc cao thủ cũng không thể thờ ơ được.
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Không biết các hạ là…”
Nam tử áo bào xanh kia phớt lờ bọn họ, trực tiếp bay đến trước mặt Khương
Thành, khom lưng thật sâu.
“Khương chưởng môn, ta là Diệu Du ở Minh Tái vực năm đó, từng nhận được
đại ân của ngươi, chỉ là trước giờ chưa có cơ hội báo đáp.”
Đại ân gì?
Bản thân Thành ca cũng chẳng có ấn tượng gì cả.
Nghĩ kĩ lục tìm lại trong kí ức mới nhớ ra.
Năm đó Thiên Cung tiến công Minh Tái vực, bản thân sang đó đón đệ tử Phi
Tiên môn, tiện tay có xử lí một tốp đại địch Thiên Cung.
Còn tiêu hủy Minh Nhai Thiên mạnh nhất ở Minh Tái vực nữa.
Thực lực của những tiên nhân còn lại kia khá yếu, đối mặt với sự tấn công của
Thiên Cung tinh nhuệ đã định là sẽ thương vong rất thảm.
Bản thân nhìn chịu không được nên đã lộ diện bức ép đại quân Thiên Cung về.
Không ngờ rằng lần ra tay thuận tiện đó lại có người khắc ghi cho đến bây giờ.
Hắn đứng dậy chắp tay, cười ha ha.
“Chuyện trở tay năm đó mà thôi, ngươi nói nặng lời rồi, hoan nghênh hoan
nghênh!”
Diệu Du lại kích động vô cùng.
“Chuyện trở tay của ngươi lại là ân tái sinh với ta.”
“Tuy ta không thể mang những đệ tử của ta đến, tông môn bên đó cũng nói đầu
quân cho ngươi là chuyện không sáng suốt, nhưng ta không lo nhiều như vậy.”
“Khương chưởng môn, từ nay ta sẽ theo ngươi!”
Lời này nói khiến cho lòng Thành ca nóng lên.
Hắn nói một cách quyết đoán: “Yên tâm đi, ngươi sẽ không phải hối hận vì
quyết định ngày hôm nay đâu!”
“Dọa ta một trận rồi, còn tưởng mị lực của ngươi thật sự mạnh đến vậy, hóa ra
chỉ là một người đến báo ân!”
Tiếng cười của Lăng vang vọng đến.
“Không phải nói là một triệu người sao?”
“Đây chỉ mới có một, vẫn còn chín trăm chín mười chín ngàn chín trăm chín
mươi chín người nữa đi đâu tìm?”
“Có người thứ nhất tự nhiên sẽ có sau nữa mà!”
Thành ca cũng không gấp.
Mà cũng vào lúc đám người Trường Dương bắt đầu đăng kí cho Diệu Du, phía
xa cuối cùng cũng có bóng dáng của người khác đến.
Có đám ba đến năm người, có người đến một mình, còn có người còn mang
theo hàng trăm người đồng đội đến nữa.
Trong những người này có Đạo Thần cao giai, cũng có Đạo Tôn mà hiện giờ chỉ
có thể coi như là tầng đáy.
“Khương chưởng môn, không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại lão nhân gia
ngươi!”
“Một lời kêu gọi của ngươi, ta há có thể không đến?”
“Năm đó ở Khiếu Mang vực không thể gia nhập Phi Tiên môn vẫn luôn thấy
tiếc, không ngờ lần này đã có cơ hội rồi.”
“Khương chưởng môn, Minh Đồng ta sớm đã chờ được đầu quân cho ngươi
rồi…”
Chỉ một khắc ngắn ngủi, tiên nhân bốn phương tám hướng đã vây chặt lấy
Khương Thành như nêm.
Đám người Trường Dương và Trường Linh nhìn thấy cũng ngây ra.
Một tông môn muốn chiêu mộ một Đạo Thần vốn chẳng dễ dàng gì.
Nhưng bây giờ chỉ với mấy câu ngắn ngủn của Khương Thành, trước mắt đã
xuất hiện hơn trăm Đạo Thần rồi.
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là một chuyện đi ngược với lẽ thường.
Đến cả Lăng ở một bên, trong mắt cũng lộ những ý đặc sắc.