Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với sự chỉ trích của hai người, Khương Thành làm ra vẻ như nghe

không hiểu.

Hắn vác bộ mặt vô tôi xua tay về phía mọi người.

“Các ngươi ăn nói gì kì vậy?”

“Vừa rồi ta có làm gì đâu?”

“Kiểu ám toàn này nói từ đâu hả?”

Hắn nói vậy, những người khác thật sự cũng không biết nói gì.

Nghĩ kĩ lại thì vừa rồi quả thực Khương Thành “không làm gì cả”.

Không rút kiếm, cũng không điều động căn nguyên pháp cảnh, thậm chí còn

không thúc động tiên lực nữa.

Nếu nói hắn ám toán, vậy đúng là hàm oan người khác rồi.

Đó là sự công kích của Đạo Thánh, dù có là Đạo Thần cũng đâu thể không làm

gì như vậy đã trực tiếp phản đòn về được.

Nếu như đây là Thiên giới, vậy tự nhiên mọi người đều có thể đoán được là do

linh ý.

Nhưng ở Nguyên Tiên giới, căn bản chẳng ai từng nghe đến sự tồn tại của linh ý

cả.

Theo như bọn họ thấy, cách giải thích hợp lí nhất chính là học nghệ của hai đệ

tử kia không tinh, khống chế không nỗi công kích của bản thân nên mới ngộ

thương bản thân.

Không phải chứ, đây đường đường là đệ tử của thánh địa đấy, lại có thể phạm

sai lầm cấp thấp vậy luôn hả?

Nhìn thấy ảnh mắt vi diệu của mười bốn Đạo Thánh xung quanh, hai đệ tử

thánh địa đó cũng chịu không nỗi nữa rồi.

“Chính là hắn!”

“Nhất định là hắn đã dùng bảo vật đặc biệt nào đó.”

“Sao bọn ta có thể không khống chế được công kích của bản thân chứ, ngươi

tưởng bọn ta là ai hả…”

“Hửm? Vậy sao?”

Thành ca cười như không cười nhìn về năm Đạo Thần phía sau hai người.

“Hai người bọn họ nói có thể điều khiển được công kích của bản thân.”

“Xem ra, ta phải mời các cao nhân của các đại tông môn giám định một chút

rồi.”

Hai đệ tử đang bị thương vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Mời thì mời.”

“Ai sợ ai chứ, ở đây là Thanh Tiêu thánh địa của bọn ta…”

“Hai đồ ngu xuẩn, còn không mau câm mồm.:

Nhìn thấy sắc mặt toàn bộ năm Đạo Thần cạnh bên hai người đều đã tái mét.

Toàn bộ quá trình hai người bọn họ ám toán Khương Thành, bọn họ đã nhìn

thấy hết.

Tuy cũng không hiểu công kích đó sao lại bị lệch hướng, đánh sang bản thân,

nhưng chuyện này chẳng chiếm được lí chút nào.

Nếu ngươi không thừa nhận bản thấn ai sót, vậy sao có thể giải thích công kích

ban đầu hướng về phía Khươn Thành được?

Ý là lúc đó cố ý chứ gì?

Đó là đệ tử thánh địa có ý mưu hại tuyển thủ thi đấu đó!

Hôm nay là ngày quyết đấu đấu pháp bắt đầu, không những có các cấp cao của

Thường Lục châu mà cả hai Giới Thần của Thương Môn cũng cũng đến nữa

đấy.

Nếu thật sự đòi ra ngoài coi ai đúng ai sai, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thánh

địa mang tiếng xấu.

Năm người tuy ngứa mắt với Khương Thành, nhưng vẫn chủ động bước lên

trước gượng cười chắp tay với Khương Thành.

“Học nghệ của hai người bọn họ không tinh, ra tay sai sót khiến các hạ chê cười

rồi.”

“Các hạ tuy không bị ngộ thương, nhưng chung quy cũng bị kinh sợ, bọn ta tỏ

lòng xin lỗi.”

“Chút bồi thường này coi như là chút thành ý của thánh địa bọn ta.”

Nói xong, Đạo Thần trung giai dẫn đầu còn biết điều đưa cho Khương Thành

một nhẫn trữ vật.

Thành ca khẽ cảm nhận một chút, tài nguyên bên trong tu thua xa ba mươi ngàn

bình đế đan bát phẩm, nhưng mà đồ hời không không dâng đến làm gì có lí nào

không nhận.

“Không hổ là thánh địa, làm việc cũng chuyên nghiệp lắm, ta cũng chả nhớ vừa

rồi đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Tâm trạng không thèm tính toán nữa này của hắn khiến mấy Đạo Thần thầm thở

phào nhẹ nhõng.

Hai đệ tử vừa nãy thì hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Bên mình không những không giúp mình xả giận mà người lại còn mềm mỏng

với Khương Thành?

Chuyện này hoàn toàn không nằm trong kịch bản của bọn họ.

Không ngờ bọn ta làm “môn vệ” uổng công ba ngày, người thì chưa sỉ nhục

được, thể diện cũng chưa lượm lên, cuối cùng còn mặt mày bị thương nhem

nhuốc mà quay về á hả?

“Dựa vào đâu mà phải xin lỗi hắn?”

Hai người chỉ vào Khương Thành mắng nhiếc.

“Hắn là cái thá gì chứ, cho dù vừa rồi là bọn ta cố ý thì đã sao chứ…”

Bốp!

Bốp!

Hai cái bạt tai giòn giã vang trên mặt hai người.

Người ra tay vẫn là Đạo Thần trung giai đó.

Chỉ thấy hắn từ từ thu tay về, chẳng thèm nhìn hai người này lấy một cái.

“Ta đã thông báo với bên Lạc Tiên đường rồi.”

“Quay về bảo Thanh Cơ trưởng lão đến nhận người đi.”

Lời này vừa nói ra, hai đệ tử vừa rồi còn gào rống ầm ĩ như bị dội gáo nước

lạnh, nhanh chóng trở nên sợ hãi.

Lạc Tiên đường ở Thanh Tiêu thánh địa giống như Chấp Luật Tư của Thiên

Cung năm ấy vậy, là bộ môn mà mỗi một đệ tử khi nhắc đến đều phải biến sắc.

Một khi nơi này can dự vào thì hậu quả nhẹ một chút là nỗi đau xác thịt, nặng

một chút thì rất có khả năng sẽ bị phế tu vi, bị đuổi khỏi tông môn.

“Không, không được mà.”

“Tha mạng, bọn ta không dám nữa, tha mạng đi…”

Hai người liên tục quỳ rạp xuống đất dập đầu lia lịa, nhưng nước mắt nước mũi

của bọn họ vốn chả thể lay động được mấy Đạo Thần.

Đối với bọn họ mà nói, hai đệ tử Đạo Thánh này chả là cái thá gì cả.

Điều trong lòng bọn họ hận cũng không phải hai người này ám toán Khương

Thành.

Mà là hai người này lại ám toán thất bại.

Thất bại rồi cũng thôi đi, sau đó còn không biết che đậy.

Đám người vừa vô năng lại vô tri đến thế cũng đáng ở lại tiếp trong thánh địa

chăng?

Trưởng lão Lạc Tiên đường rất nhanh đã đến nơi, cho hai người đó một cái

gông tiên rồi đưa đi khỏi.

Còn mười bốn Đạo Thánh đứng ở bên quan sát toàn bộ quá trình thì mang sắc

mặt không được tự nhiên lắm.

Mục tiêu mà bọn họ dốc sức dốc lòng đi lôi kéo bợ đỡ ba ngày nay cứ vậy mà

mất rồi?

Nghĩ lại thì đúng là một trò cười.

Còn Khương Thành ngược lại lại có được lời xin lỗi và bồi thường từ Đạo Thần

của thánh địa, chuyện này gọi là sao ta?

Nhưng mà trước mắt, việc quan trọng vẫn là tham gia thi đấu đấu pháp.

Dưới sự dẫn đầu của Đạo Thần trung giai kia, mười lăm Đạo Thánh bay một

mạch ra ngoài.

Nơi đại hội diễn ra là phía bên ngoài thánh địa.

Lúc này, nơi đây đã xây dựng một hội trường lâm thời.

Người bên ngoài trường đông nghìn nghịt như kiến, nhìn không thấy bờ.

Cũng may đều là tiên nhân, có thể dựa vào thần niệm mà cảm nhận được tình

huống trong trường, nếu không thì mấy người ở sau căn bản sẽ chẳng thấy được

quái gì cả.

Là một người tham dự đối kháng đấu pháp, khi đám người Khương Thành vào

khu chuẩn bị cũng chẳng có gì dấy động cả.

Rất nhiều người thậm chí còn không biết đám người này là “tuyển thủ thi đấu”

nữa.

Bởi vì Thanh Tiêu thánh địa phụ trách chủ trì khi đưa bọn họ vào trường đấu

cũng rất khiêm nhường.

Tổ này thất bại không nghi ngờ gì, căn bản không cần phải giới thiệu cho long

trọng.

Chỉ có một vài tiên nhân đoán ra được thân phận của bọn họ thì đang nhỏ tiếng

bàn luận.

“Đó chắc là tổ Đạo Thánh ha?”

“Không sai, chính là bọn họ.”

“Hầy, hi vọng bọn họ có thua cũng đừng để cho người ta mất mặt quá.”

“Phải đó, đừng để đến sau cùng thành ra khó coi.”

“Yên tâm đi, bọn họ chưa chắc có được cơ hội ra thi đấu nữa.”

“Trình tự của lần đối kháng đấu pháp lần này vừa rồi mới bốc thăm với người

bên Thương Môn cung đến, Thánh Chủ và tổ Đạo Thần thi đấu trước.”

“Chỉ cần hai trận trước bọn họ giành chiến thắng thì dù bọn họ có thắng trước

cũng không cần đến tổ Đạo Thánh lên làm trò hề đâu.”

“Nhưng mong là vậy.”

Lời bàn tán của bọn họ truyền đến bên tai mười lắm Đạo Thánh tham gia thi

đấu một cách rất tự nhiên.

Giống như nghe được một tin tức tốt lớn lao, mười bốn người kia đều mừng rỡ

lên.

“Quá tốt rồi!”

“Có lẽ chúng ta không cần phải thi đấu.”

“Không sai, Thánh Chỉ và Đạo Thần nhất định sẽ thắng hai trận trước, không

cần chúng ta phí công.”

Có người thậm chí còn bắt đầu nhắm mắt lại cầu nguyện.

“Không thi đấu thì sẽ không có chuyện gì, hi vọng trời cao có mắt…”

Ngược với sự vui vẻ của bọn họ, lòng Thành ca rất khó chịu.

Bản thân chuẩn bị lâu như vậy lại có thể không thi đấu sao?

Thế sao được?

Thân là nhân vật chính sao lại không có đất diễn được?

Hắn thậm chí đã bắt đầu tính toán, lát nữa có nên thầm giúp đỡ Thương Môn

cung không rồi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK