Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Khương Thành nhanh chóng đến Vũ Đường cốc thì nơi đây đã máu chảy

thành sông.

Từ số lượng hơn tám mươi ngàn người của hơn ba mươi tông môn lớn nhỏ đến

từ Tịnh Trúc Tiên phủ, Kỳ La tông, Thông Nguyên thế gia, giờ bị giết chỉ còn

lại có hơn ba ngươi ngàn người.

Mười lăm Đạo Thánh cùng đến đây mà giờ chết chỉ còn có sáu người.

Mà bốn Đạo Thánh của Tiên phủ lúc này cũng chỉ còn Mông Đoan và Mông

Việt còn sống.

Dù lúc này trận chiến đột nhiên dừng lại, trận doanh Tiên phủ đã không thể

dùng từ nguyên khí tổn thương để hình dung nữa rồi.

Càng huống hồ gì số lượng người chết ở đây vẫn không ngừng tăng cao.

Mông Đoan sớm đã bị thương, cả người máu me bê bết, mồ hôi sớm đã chảy

vào làm hỏng đạo giáp.

Bởi vì đột nhiên đốt cháy quá mức lực huyết mạch, thậm chí đến cả hai mắt

cũng biến sang màu nâu, giống như một con thú bị mắc bẫy chứ không còn là

dáng vẻ oai phong nắm cán của Khiế Mang vực trước kia nữa.

Hắn thế xem như đã tốt rồi.

Rất nhiều người khi chiến đấu đã thân tán ma dại, thậm chí sắp mất đi khả năng

suy nghĩ.

Trước đó trên đường, họ còn mắng đám Thiên Vi Quân, Thiên Thí Quân yếu ớt,

vô năng.

Nói say mê lắm.

Bây giờ người ta cuối cùng cũng phản kháng rồi, bọn họ lại tỏ ra chịu không

nỗi.

Chỉ tiếc là Sát Vương và Cảnh Vương không hề có ý định sẽ nương tay.

Đối phương vốn là kẻ địch không chết không ngừng, làm gì có khả năng nhẹ tay

chứ!

Đánh đến giờ, Thiên Cung bên này cũng thương vong hơn năm mươi ngàn

người.

Hơn nữa càng đánh về sau thì Tiên ohur bên này càng yếu đi, khuynh hướng

chiến thắng áp đảo của Thiên Cung lại càng lớn hơn.

“Bên trong đang làm gì vậy?”

“Đánh náo nhiệt vậy ư?”

Nhìn vào lớp sương mù ngưng kết rợp trời, rồi lại nhìn vào kết giới ngăn cách

chấn động như nước kia, Khương Thành thật ra cũng đoán ra được đã xảy ra

chuyện gì rồi.

Vốn là một trận chiến thuộc về mình mà giờ đã bị Mông Đoan Đạo Thánh giành

lấy.

Thế này khiến hắn khó chịu vô cùng.

Hắn dứt khoát dừng lại bên ngoài kết giới, cũng chẳng định sẽ vào trong.

Mà đằng sau hắn lại bùng nổ.

“Ôi vãi cả chưởng, bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Sao bên trong lại đánh nhau kịch liệt đến thế?”

“Ta vừa mới nhìn thấy Thanh Tịch Đạo Thánh bị giết, có phải nhầm rồi

không?”

“Mông Đoan Đạo Thánh! Ta thấy rồi, hắn đang bị ba Đạo Thánh vây công kìa!”

“Trời đất ơi!”

Mọi người trước đó còn tức giận chuyện Tiên phủ tranh công, giờ đây ngoài kết

giới nhìn thấy cảnh tượng bên trong nên tâm trạng thật sự rất phức tạp.

“Khong phải đến cướp công sao, ta thấy đây là đến nạp mạng thì đúng hơn.”

“Thảm!”

“Thảm khốc quá!”

Đừng nói là những thiên quân ẩn nấp, những thiên quân đang chiến đấu thôi

cũng đã hơn ba trăm ngàn rồi.

Cho dù ở vị trí nào thì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của những Thần Quân

và Đạo Thánh của Thiên cung.

Suy cho cùng thì mấy đồ đằng kia quá bắt mắt, phải nói là ai nấy thần thông bất

phàm, gây cho người ta một sự đả kích khá nặng.

Nếu không phải Phi Tiên môn đứng ở trước nhất thì rất nhiều người thậm chí có

thể bị dọa chạy ngay tại chỗ.

“Khương Thành!”

Mông Ung Đạo Thánh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Khương Thành, nhưng

tâm trạng của bản thân lúc này lại không hề đặc sắc.

Tứ Thánh xuất chinh lần này mà giờ hắn qua kết giới chỉ còn nhìn thấy Mông

Ung và Mông Việt đang trong tình trạng khó khăn.

Hai người còn lại… không cần nghĩ cũng biết sao rồi.

Tận mắt nhìn thấy cảnh này khiến cho vị đường đường là Đạo Thánh này lại có

phần xót xa.

Hắn thình lình quay đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Khương

chưởng môn.

Hét thật lớn: “Tại sao ở đây lại có nhiều thiên quân đến thế?”

“Tại sao lại có nhiều Thần Quân và Đạo Thánh của Thiên Cung đến vậy?”

Câu hỏi này vừa đặt ra, những người khác cuối cùng mới ý thức được vấn đề

nằm ở đâu.

Sở dĩ Mông Đoan dám tung tăng chạy đến Vũ Đường cốc cướp công là vì theo

như dự định thì sẽ không có chuyện có kẻ địch.

Bởi vì kẻ địch có lẽ đã bị Phi Tiên môn “diệt sạch” rồi.

Trong tưởng tượng của mọi người, Phi Tiên môn một đường phá bỏ nhiều cứ

điểm như vậy thì bên Thiên Cung chắc chắn đã thương vong nghiêm trọng.

Hai nhánh Thiên Quân có lẽ còn lại không đến một phần, Thần Quân Đạo

Thánh cùng lắm còn ba đến năm là không tệ rồi.

Mông Đoan mang theo mười lăm Đạo Thánh sang đây còn có thể bị quật à?

Kết quả lại thấy thế này, căn bản không phải chuyện như trên nữa.

Đội hình của Thiên Cung chỉnh tề vô cùng, tám Thần Quân và hai mươi hai Đạo

Thánh vẫn còn ở hiện trường.

Khôi Tàng Đạo Thánh lạnh lùng hét lên chất vấn: “Phải đó, tại sao ở đây lại có

nhiều kẻ địch đến vậy?”

Trong lòng hắn thật sự lại vui trên nỗi đau của người khác.

Hắn hận Phi Tiên môn, lại càng hận Tịnh Trúc Tiên phủ hơn, suy cho cùng thì

nhiệm vụ lần trước phải thủ ở Ma Hành Tinh Hà là do Tiên phủ cường hành sắp

xếp.

Nhìn thấy bên Tiên phủ thương vong thảm hại như vậy, hắn hận không thể làm

cái tiệc ăn uống nhảy nhót để ăn mừng.

Nhưng mà bên ngoài vẫn phải nghiêm túc.

“Phi Tiên môn các ngươi phải đưa ra một lời giải thích hợp lí.”

Thành ca suýt chút bị chọc cười.

“Muốn giải thích cũng được thôi, các ngươi đi hỏi bên kia đi. Kẻ địch cũng có

phải ta chỉ huy đâu, liên quan quái gì đến ta?”

Hắn còn nhường đường lên phía trước, làm động tác mời cho mọi người.

“Đáng chết!”

Mông Ung tức đến toàn thân phát run.

“Bây giờ kẻ địch ở trước mắt mà ngươi không cùng ta đến giải cứu sao?”

Trong lúc nói, hắn đã cùng hai Đạo Thánh khác của Tiên phủ xông đến phá kết

giới.

Ầm! Ầm! Ầm!

Kết giới chấn động bốn bề lấp lóe, phát ra tiếng vang chói tai.

Khôi Tàng Đạo Thánh mong đám Mông Đoan này chết sạch luôn cho rồi,

nhưng mà trước mặt Thiên Cung thì cũng phải tỏ vẻ một chút.

Thế là hắn cũng bắt đầu chạy đến kết giới làm ra vẻ.

Còn Khương Thành lại lui về sau một bước, thậm chí còn ngăn các đệ tử Phi

Tiên môn lại.

“Chúng ta không cứu bọn họ sao?”

Lâm Ninh có chút không hiểu.

Bên trong là kẻ địch – Thiên Cung, không phải đây là mục tiêu nhiệm vụ lần

này sao?

Hơn nữa bên trong đánh đến long trời lở đất, đây chính là thời cơ xông vào

chiến trường.

Thành ca khoanh tay trước ngực, không nghĩ thế.

“Cứu gì chứ? Ngươi không xem Mông Đoan Đạo Thánh ra gì sao?”

“Người ta đang cao hứng mà mình xỏ tay vào làm gì, há chẳng phải là cướp

công sao?”

Hắn híp mắt cười: “Phi Tiên môn chúng ta là danh môn đại phái, làm việc phải

có nguyên tắc.”

Lần này đến cả Hư thầm ẩn trong tối cũng nhịn không được bóc phốt.

“Hóa ra tâm ngươi còn đen hơn cả Hồn tộc bọn ta.”

Lâm Ninh như hiểu như không cất kiếm lại, những đệ tử khác cũng tỏ vẻ đã học

được.

“Tốt!”

“Phi Tiên môn các ngươi tốt lắm!”

Mông Ung đang đánh kết giới mà suýt chút bị Khương Thành chọc cho tẩu hỏa

nhập ma.

Hắn khi đang rơi vào sự tức giận cùng cực đã hét lên.

“Ta nhìn ra rồi, Phi Tiên môn các ngươi chính là gian tế.”

“Các ngươi phối hợp với Thiên Cung diễn kịch, cố ý hãm hại bọn ta, bây giờ

các ngươi đã như ý nguyện rồi…”

Đối với việc giận quá hóa ngu này, Thành ca chả thèm quan tâm.

Bây giờ hắn đang bận lên lớp cho các đệ tử.

Rồi thấy Khương Thành chỉ và bóng dáng Mông Đoan ở trong kết giới.

“Nhìn thấy chưa? Hắn vừa ra một chiêu rất tuyệt, nhưng mà thật ra hắn nên

dùng căn nguyên thủy để cản lại…”

“Thần Quân của Thiên Cung bên kia đánh bảo thủ quá.”

“Nếu vừa rồi hắn tiếp tục công kích thì có lẽ sẽ trực tiếp xử đẹp Mông Ung

luôn, có lẽ là sợ bị thương…”

Đám đệ tử Phi Tiên môn ban đầu còn dở khóc dở cười, trong lòng nói Khương

chưởng môn ngươi có thể đừng xát muối lên vết thương người ta nữa được

không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK