những Đạo Tôn khác có mặt ở đó.
Quả thực có rất nhiều Tiên nhân đi ra từ Cổ Tiên giới có thể sở hữu Pháp cảnh
trước thời hạn.
Điều này khiến bọn họ trong lúc chiến đấu cùng với Tiên nhân cùng cấp khác,
thường có bộc phát lực chiến đấu mạnh khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng chung quy thì loại Pháp cảnh này vẫn không đủ bối cảnh, lai lịch.
Không có Tu vi Tiên lực của cấp Đạo Tôn làm căn cơ, không có căn nguyên đủ
cường đại để chống đỡ, suy cho cùng cũng chỉ là lâu đài xây trên cát mà thôi.
Đụng độ với Đạo Tôn chân chính, sụp đổ một cách dễ dàng là chuyện không thể
tránh khỏi.
Nhưng lần này, kết cục lại hơi sai lệch với những gì mà bọn họ nghĩ.
Ngạo Kiêu Đạo Tôn vừa dứt lời, kết quả của cuộc so tài giữa hai Pháp cảnh đã
xuất hiện.
Nhưng ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong sân đấu không ngừng rung rung, sự di
chuyển hỗn loạn của quy tắc bắn tung tóe tản ra khắp nơi, toàn bộ không gian
khiêu chiến tựa như đã trở thành một mặt hồ dập dờn gợn sóng lăn tăn.
Pháp cảnh của Khương Thành và Nhạc Gia Đạo Tôn không hề nghĩ ngợi mà lao
vào nhau.
Gần như trong khoảnh khắc đầu tiên, hai Pháp Tắc khác hẳn nhau đã lao vào
hỗn chiến với nhau.
Mà đây cũng chính là nội hàm mà các Đạo Tôn thường nói.
Tu vị Tiên lực của Khương Thành chỉ là cấp độ Thiên Tôn, cho dù vì tình huống
đặc biệt, trên thực tế thì Tiên lực của hắn không hề yếu hơn Chí Tôn, nhưng vẫn
không có khả năng so sánh với Đạo Tôn.
Ở phương diện này, hắn đã rơi vào thế hạ phong.
Mà Nhạc Gia Đạo Tôn có đến năm căn nguyên trụ cột của Pháp Tắc không
gian.
Sức chống đỡ của năm căn nguyên này đều đã đạt đến trình độ bình quân của
cấp độ Đạo Tôn rồi.
So với điều này thì phía Thành Ca cũng hơi mất mặt một chút.
Hiện tại căn nguyên mà hắn có thể sở hữu cũng chỉ có căn nguyên đan và căn
nguyên băng, bởi vì hai căn nguyên này đã hoàn toàn công nhận hắn.
Sau khi thăng lên cấp Thiên Tôn, thực ra hắn vẫn có thể mượn dùng một căn
nguyên nữa.
Ví dụ như căn nguyên kiếm, mặc dù căn nguyên này không công nhận hắn,
nhưng hắn vẫn có thể dựa vào cảm ngộ căn nguyên kiếm thập tam trọng và điều
động một sợi từ đó qua đây.
Nhưng ý nghĩa không lớn, bởi vì căn nguyên đó chưa luyện hóa nên không
thuộc về hắn.
Căn nguyên mượn tạm thời là căn nguyên không thể hòa quyện vào trong Pháp
Tắc không gian.
Theo lý mà nói, Pháp cảnh có căn cơ và trụ cột đều kém xa đối phương nên
Thành Ca chỉ có con đường thất bại, không có gì để nghi ngờ.
Nhưng khi hai Pháp cảnh va vào nhau, tình thế lại không trở nên thiên về một
bên như thế.
Hai Pháp cảnh cắn xé lẫn nhau, vậy mà lại không ai địch nổi ai.
Cảnh tượng này đừng nói là Nhạc Gia Đạo Tôn đang chiến đấu ở bên trọng, đến
cả đám người Ngân Thuyên Đạo Tôn và Phạm Lôi Đạo Tôn ở bên ngoài trên
mặt cũng đầy vẻ khó tin.
“Chuyện này không thể nào xảy ra được!”
“Tên tiểu tử đó có thể dùng được hai căn nguyên mạnh như thế, quả thực khiến
người khác rất ngạc nhiên, nhưng Tiên lực của hắn quả thực vẫn chưa đến cấp
Đạo Tôn.”
“Tiên lực và căn nguyên của hắn vẫn kém xa Nhạc Gia Đạo Tôn, nhưng tại sao
Pháp cảnh của hắn lại chưa bị sụp đổ?”
Nhất là Ngạo Kiêu Đạo Tôn, người không lâu trước đó đã đưa ra lời dự đoán,
bây giờ hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Nhạc Gia Đạo Tôn này đang làm cái quái gì vậy?”
“Tại sao lại vô dụng như thế?”
“Chẳng lẽ căn nguyên của hắn là cấp bậc yếu nhất trong Đạo Tôn à?”
“Sớm biết thế còn không bằng để bốn tọa ra trận cho rồi!”
Chí Diên Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn lại chẳng thèm để ý đến hắn, vì
bọn họ đã rơi vào trong sự trầm tư suy nghĩ.
“Trong tình huống Tiên lực và căn nguyên đều không bằng đối phương, muốn
Pháp cảnh không bị rạn nứt, trừ phi phẩm chất và cấp độ vượt xa đối phương!”
“Chẳng lẽ, phẩm chất Pháp Tắc không gian của tên tiểu tử này cực cao, cấp độ
cũng đã đạt đến Chân cảnh?”
Phẩm chất của Pháp Tắc không gian được quyết định bởi toàn bộ số quy tắc chủ
mà bản thân người đó sở hữu.
Suy cho cùng thì Pháp Tắc cũng chính là một loại quy tắc khác.
Lúc Pháp Tắc không gian của Khương Thành hình thành là lấy ba ngàn quy tắc
huyền văn làm thổ nhưỡng, cho nên phẩm chất đương nhiên là cao đến chọc
thủng cả chân trời rồi.
Lúc đó còn trực tiếp khiến cho Thiên Đạo phải cảm động vì điều này.
Chỉ đáng tiếc, phẩm chất này không thể nhìn thấy từ bên ngoài được.
“Cấp độ Chân cảnh?”
“Các ngươi đang đùa cái khỉ gì vậy?”
Ngạo Kiêu Đạo Tôn dùng một tràng cười chế nhạo lớn tiếng ngắt lời bọn họ.
“Các ngươi đừng có quên, có một vài Pháp Tắc không gian của Đạo Thánh
cũng chỉ là cấp độ Chân cảnh thôi, Đạo Tôn có thể đạt được đến cấp độ đó thì
chỉ vỏn vẹn đếm được trên đầu ngón tay.”
“Hắn chỉ là một Thiên Tôn, có thể sở hữu Pháp Tắc không gian và hai căn
nguyên đã là trời cao ưu ái hắn rồi.”
“Thế mà lại còn Chân cảnh? Ngươi đúng là dám nghĩ thật đấy!”
Phản ứng của hắn lớn đến như vậy, là bởi vì Pháp Tắc không gian của chính hắn
còn chưa đạt được đến cấp độ Chân cảnh.
Nếu như Pháp Tắc không gian của Khương Thành đúng là cấp độ Chân cảnh
thật, thế há chẳng phải nghĩa là một Đạo Tôn như hắn lại không bằng Thành Ca
sao?
Mà lúc này, trận đấu của hai người ở trong sân đã đến hồi gay cấn.
Sự giằng co của Pháp Tắc không gian đã chứng minh ai cũng không thể đè bẹp
được đối phương.
Cuối cùng, thứ mà bọn họ đấu với nhau vẫn là Tiên pháp, vũ khí và các Thần
thông khác.
Rất nhiều người ở đó đã nhịn không được, bắt đầu tán tụng.
“Thiên Tôn này có thể đánh với Đạo Tôn đến mức độ này, quả thực là nghịch
thiên quá mức rồi.”
“Thực sự đã tạo nên kỷ lục trong lịch sử khiêu chiến vượt cấp.”
Bên phía Ma Ngộ tông đã không cần Lâm Tịnh Đạo Tôn nhắc nhở nữa rồi, rất
nhiều trưởng lão và đệ tử đã tự động hóa thân thành đội cổ động viên.
“Khương Chưởng môn uy vũ!”
“Năng lực chiến đấu thế này quả thực quá khó tin rồi.”
“Mạnh quá, chẳng trách Lâm Tịnh Đạo Tôn lại coi trọng hắn như thế!”
“Đây chắc chắn là Thiên Tôn mạnh mẽ nhất rồi!”
“Chí Tôn mạnh nhất, hiểu không, chẳng nhẽ cấp độ Chí Tôn lại có người có thể
đánh với Đạo Tôn đến mức độ này à?”
Sắc mặt của đám người Vô Định Cung thì cực kỳ khó coi.
Đến bây giờ bên phía Ma Ngộ tông vẫn chưa có Đạo Tôn nào ra trận, mới chỉ
để cho một Thiên Tôn ra trận vậy mà lại đánh phe bọn họ thành ra thế này.
Biết giấu mặt mũi vào đâu?
“Hừ, thế mà các người vẫn còn nghĩ tên tiểu tử này có thể thắng tiếp được sao?”
Chưởng Môn Chí Diên Đạo Tôn của Vô Định Cung lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đúng là một đám đần độn!”
Ngạo Kiệu Đạo Tôn như thấy trước được kết cục, cực kỳ khinh thường đưa ra
kết luận.
“Lúc Pháp Tắc không giằng co được nữa, thì thứ đem ra để so đấu chính là sức
mạnh cứng.”
“Một Thiên Tôn lấy đầu ra để đấu với Đạo Tôn à?”
“Hắn có cái năng lực ấy hả?”
“Bất luận vũ khí hay là Tiên pháp, Thần thông, hay Hồn thuật, Thiên Tôn làm
gì có cái nào có thể coi là ngang hàng với Đạo Tôn chứ?”
“Trận chiến này, Nhạc Gia Đạo Tôn thắng là cái chắc!”
Những lời của hắn khiến các Đạo Tôn khác cũng không khỏi âm thầm gật đầu,
quả thực là đạo lý này.
Phạm Lôi Đạo Tôn ở bên này cũng dùng giọng điệu của một người sành sỏi
giống như Ngạo Kiêu Đạo Tôn, tiếp tục phổ cập khoa học cho đám trưởng lão
của Ma Ngộ tông.
“Cho nên ta nói rồi, đối thủ của cấp độ Đạo Tôn, người trẻ tuổi như hắn không
thể nắm chắc được.”
“Nội hàm chênh lệch quá nhiều, hiểu không hả?”
Hắn cũng chỉ thiếu trực tiếp nói luôn “chỉ có ta mới có thể nắm chắc được, các
ngươi nhanh nhanh cầu xin ta ra trận đi”.
Bị hắn nói như thế, các môn đồ của Ma Ngộ tông cũng từ sự phấn khởi ban nãy
mà chuyển thành bất an.
Cũng chính vào lúc này, Thành Ca rút ý cảnh kiếm đạo ra.
Lúc Phạm Lôi Đạo Tôn nhìn thấy ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng của Khương
Thành, tí nữa thì hắn muốn vả cho mình hai cái vào mặt.
Sai hắn lại quên mất con bài chưa lật này của Thành Ca chứ?
Năm xưa, lúc Thành Ca diễu võ dương oai ở Đế Kiếm Tinh, hắn rõ ràng cũng
có mặt ở đó.
Nhạc Gia Đạo Tôn đứng trước mặt Khương Thành vốn dĩ còn tưởng là đấu vũ
khí, Tiên pháp thì hắn có thể ung dung thoải mái dày vò một Thiên Tôn.
Lúc hắn bị thế giới kiếm đạo thập tam trọng đó bao phủ hoàn toàn, bị từng
luồng ánh sáng sặc sỡ có tính hủy diệt đó tấn công, săn đuổi đến mức thở không
ra hơi, trong lòng hắn đã sụp đổ rồi.
Thế giới kiếm đạo thập tam trọng đối, với biên độ tăng trưởng uy lực và sức
mạnh của kiếm thuật đã, đạt đến mức độ không tưởng tượng nổi rồi.
Hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi khả năng đối phó của hắn.