Thành.
Ngươi có nhiều Trọc Ma như vậy thì ngươi lấy ra sớm chứ!
Dù không đông thì ngươi cũng nên nhắc nhở sớm một chút.
Như vậy thì làm sao bọn ta dám giễu cợt ngươi, đã cúng ngươi lên làm tổ tông
từ lâu rồi.
“Việc khẩn cấp trước mắt là phải nghĩ cách ăn được đám hàng kia.”
Nguyệt Thường Đạo Thánh nặng nề gật đầu.
“Không sai, bây giờ không phải là lúc đùn đẩy chỉ trích lẫn nhau.”
“Nhưng mà Khương Thành không thể nào bán cho chúng ta.”
“Trừ khi hắn u mê…”
“Không thể nói như vậy được.”
Mậu Hoàng Đạo Thánh trước đó đã phát huy được sự quái gở đến đỉnh cao
khoát tay áo.
“Trong chuyện làm ăn từ trước tới nay không có kẻ thù mãi mãi.”
“Chỉ cần có thể có lợi, cho dù là kẻ thù cũng có thể hợp tác, điều này cực kỳ
bình thường.”
Một đám người lại âm mưu bí mật một hồi rồi lúc này mới dắt tay nhau đi tới
trước Hành cung của Thiên Khu các.
Nhìn thấy bọn họ chạy tới, sắc mặt của đám người Lung Lâm và Mạch Phong
lập tức trầm xuống.
“Các ngươi vẫn còn tới đây làm gì?”
Liệt Thái Đạo Thánh cười híp mắt chắp tay.
“Tới nói chuyện làm ăn.”
“Làm ăn?”
Giáng Hàn lãnh cười một tiếng: “Bọn ta chẳng có chuyện làm ăn tốt gì nói với
các ngươi.”
Những môn đồ khác của Thiên Khu các cũng lớn tiếng quát tháo.
“Đúng rồi! Bọn ta không hoan nghênh các ngươi!”
“Mời cút đi!”
Trước đó những thương hội này đã vừa liên thủ vừa giễu cợt, hơn nữa còn nói
muốn phong tỏa Thiên Khu các.
Bây giờ bọn họ tràn ngập ác cảm đối với những thương hội này.
Sắc mặt của các vị thủ lĩnh thương hội đều thay đổi, những tên này cũng chỉ là
môn đồ Thiên Tôn Chí Tôn bình thường mà cũng dám bảo mình cút sao?
Quả thực to gan lớn mật!
Nhưng nghĩ đến nhiều Trọc Ma như vậy, bọn họ chỉ có thể tiếp tục cố gắng duy
trì nụ cười.
“Ha ha, bọn ta biết các vị không hoan nghênh.”
“Nhưng mà không phải bọn ta đến tìm Thiên Khu các nói chuyện mà là đến tìm
Khương đạo hữu.”
Nghe thấy bọn họ nói như vậy, trong lòng Khương Thành không nhịn được
nhếch khóe miệng.
Trước đó đám người đã xé rách nát mặt mũi thành như vậy, lại còn không biết
xấu hổ chạy đến đây?
Đây là loại tâm lý gì vậy?
“Ta và các ngươi cũng không có gì để nói mà nhỉ?
“Khương đạo hữu, vừa rồi là bọn ta nhất thời ngu xuẩn nên đã mạo phạm
ngươi.”
“Đúng vậy đó, bọn ta ở đây là để bù đắp lỗi lầm cho ngươi.”
Trước tiên là Nguyệt Thường Đạo Thánh và Mậu Hoàng Đạo Thánh thành khẩn
nhận lỗi.
Sau đó bọn họ nói lời thành khẩn: “Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho đám
Trọc Ma kia, làm ăn thì nhất định phải theo đuổi lợi ích lớn nhất, không phải
sao?”
Thành ca cũng không hiểu bọn họ muốn biểu đạt cái gì.
Nhưng mà những lời này thật ra cũng có chút đạo lý.
“Vậy thì sao?”
“Vậy nên bọn ta muốn hỏi Mâu hội trưởng một chút, một Thiên Khu các các
ngươi nuốt trôi được nhiều Trọc Ma như vậy sao?”
Lời vừa nói ra, tất cả đám người Giáng Hàn và Lung Lâm nổi giận đùng đùng ở
phía sau đều đông cứng lại.
Đúng vậy, vừa rồi mới bị tin vui bất ngờ đập cho choáng váng nên bọn họ cũng
không để ý đến vấn đề này.
Bây giờ nghĩ lại cũng đúng mà nhỉ?
Một con Trọc Ma tam giai tương đương với trên hàng trăm nguyên liệu bát giai
cộng với hàng trăm nguyên liệu thất giai.
Hơn nữa hiện tại thị trường vô giá, nguyên liệu Trọc Ma so với nguyên liệu
cùng giai lại càng đắt hơn.
Thiên Khu các bắt đầu muộn, hiện nay tài sản cộng dồn lại cũng chỉ có thể nhập
vào được sáu bảy con.
Bán đi những tài sản khác, đập nồi bán sát, chống đỡ đến chết cũng không vượt
qua được hai mươi con.
Đây là kết quả có được từ việc Mâu Vũ am hiểu kinh doanh, thử nghĩ xem rất
nhiều Đạo Thánh cho đến bây giờ cũng không nắm được một đạo khí thành
phẩm bát giai đâu.
Mà Khương Thành lại có khoảng hơn hai trăm con Trọc Ma tam giai.
Chưa kể đến còn có thêm một số lượng lớn Trọc Ma nhất giai nhị giai nữa.
Thật ra Mâu Vũ cũng đã nghĩ đến vấn đề này từ sớm rồi, nhưng trước đó tất cả
mọi người đang ăn mừng nên nàng cũng không tiện nói.
Bây giờ bị đám người kia hỏi, nàng đành phải thừa nhận: “Quả thật bọn ta
không có cách nào ăn được nhiều Trọc Ma như vậy.”
Mạch Phong vội la lên: “Bọn ta có thể vừa xuất ra vừa thu về của cải…”
“Vậy phải đợi tới khi nào?”
Nguyệt Thường Đạo Thánh lạnh lùng cắt ngang hắn.
“Phân giải Trọc Ma vốn là một kỹ thuật sống, cần một khoảng thời gian nhất
định. Mà mỗi một phần nguyên liệu phân giải được xuất ra cũng phải kèm theo
cò kè mặc cả dài đằng đẵng, các ngươi muốn thu về tới khi nào?”
“Chẳng lẽ phải chờ các ngươi xử lý hết được vài con, Khương đạo hữu lại bán
cho các ngươi vài con, để cho hắn cứ dông dài cùng với Thiên Khu các các
ngươi như vậy sao?”
Hắn quơ cánh tay, thần thái vô cùng kích động vì sự bất công đối với Thành ca.
“Làm gì có ai làm ăn như các ngươi chứ?”
“Đây không phải là làm chậm trễ người khác hay sao?”
Những người khác cũng lao nhao lớn tiếng phụ họa theo, thậm chí có vài người
còn gào lên.
“Ta thật sự không thể nhìn nổi Thiên Khu các các ngươi nữa rồi.”
“Ham muốn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, ăn không được thì đừng có thể
hiện!”
“Các ngươi như vậy là vô trách nhiệm với Khương đạo hữu cũng là vô trách
nhiệm với đám Trọc Ma quý giá kia!”
Thành ca không nói gì cả.
Đám người này đúng thật là sáng tạo, lại tìm ra được lý do rồi.
Hắn cố ý hỏi với vẻ vô cùng hứng thứ: “Vậy theo ý kiến của các ngươi thì nên
làm thế nào?”
Đây chính là những lời mà mười mấy nhà thương hội muốn nghe.
“Rất đơn giản!”
Liệt Thái Đạo Thánh lập tức tiếp lời nói: “Thiên Khu các ăn không trôi, nhưng
nếu như mười bốn nhà thương hội bọn ta liên thủ thì gần như có thể ăn được
rồi.”
Những người khác cũng mặt mày hớn hở phụ họa theo.
“Đúng, bọn ta có thể giúp Khương đạo hữu giải quyết vấn đề này.”
“Chuyện khẩn cấp, phải hợp mưu hợp sức!”
“Bọn ta thật sự không đành lòng nhìn thấy nhiều Trọc Ma bị tồn lại ở trong tay
Khương đạo hữu như vậy, sẵn lòng dùng một chút sức lực nhỏ bé để giúp đỡ.”
“Khương đạo hữu yên tâm, về mặt giá cả nhất định bọn ta sẽ không để cho
ngươi chịu thiệt!”
Nhìn thấy con vịt tới tay đã sắp bay mất, đám người Lung Lâm, Mạch Phong và
Giáng Hàn của Thiên Khu các vô cùng lo lắng.
Nhưng quả thật bọn họ không có cái khả năng này, có muốn phản bác cũng
không được.
Đợi cho đến khi các thương hội nói gần xong, lúc này Khương Thành mới khoát
tay áo.
Suýt chút nữa hắn đã bị đám người này chọc cười rồi.
Nói thêm gì đi nữa thì cũng muốn biến thành bản thân mình cầu cạnh bọn họ.
“Được rồi được rồi, ta thấy được sự chân thành nhiệt tình của các ngươi.”
Thủ lĩnh của mười mấy nhà thương hội đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Vậy là Khương đạo hữu đồng ý?”
“Không, ta không đồng ý.”
“Cái gì?”
Đám người Nguyệt Thường Đạo Thánh hoàn toàn không thể nào hiểu được.
“Tại sao không đồng ý?”
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được, bán toàn bộ cho Thiên Khu các là không
sáng suốt một chút nào hay sao?”
Thành ca phe phẩy ngón tay.
“Ta không có ý định bán cho bọn họ.”
Không đợi cho mọi người kịp hiểu ra những lời này, hắn đã lập tức mỉm cười
nhìn về phía Mâu Vũ.
“Ta dự định giao toàn bộ đám Trọc Ma này cho Thiên Khu các các ngươi, để
các ngươi bán giúp ta, cuối cùng trả cho các ngươi một phần hoa hồng làm thù
lao.”
“Còn về phần hoa hồng này…”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi dựng lên ba ngón tay.
“Cho dù các ngươi tính toán phân giải như thế nào, bán ra với giá nào thì ba
mươi phần trăm cũng sẽ thuộc về các ngươi, bảy mươi phần trăm thuộc về ta,
không có vấn đề gì chứ?”
Thành ca làm như vậy cũng không phải hoàn toàn là chiếu cố Mâu Vũ.
Hắn vừa không hiểu giá cả của nguyên liệu Trọc Ma trên thị trường, cho dù bị
người ta làm thịt cũng sẽ không biết.
Cho dù có hiểu thì hắn cũng sẽ không bán được với giá của Thiên Khu các, bởi
vì người sau mới là chuyên nghiệp.
Nói thẳng ra, cho dù hắn có cho bọn họ ba mươi phần trăm, so với hắn tự mình
bán lấy được một trăm phần trăm vẫn là nhiều hơn.
Hơn nữa làm như vậy hắn có thể yên tâm làm ông chủ vung tay mặc kệ.
Bớt lo lắng lại phải tốn ít sức lực, chỉ chờ Thiên Khu các làm thuê giúp mình rồi
đưa nguyên liệu tới theo thời hạn