Một Đạo Tôn nhỏ bé như ngươi mà lại dám nói không sợ đánh một trận trước
mặt
Đạo Thánh sao?
Ngươi đang đùa gì vậy?
Không biết tự lượng sức mình thì cũng phải có mức độ chứ?
Tất cả những tên Ma tu phía sau kia cũng bắt đầu cười ầm lên.
“Tên này muốn làm gì vậy?”
“Vậy mà lại muốn thách thức Hư Uyên Đạo Thánh?”
“Ai cho hắn dũng khí vậy?”
Thế nhưng Hư Uyên Đạo Tôn cũng không cười, cũng chẳng một chưởng đánh
chết
Phạm Lôi Đạo Tôn.
Tầm mắt của hắn rơi vào trên điếu thuốc trong tay Phạm Lôi.
Không ai trong Tiên giới từng nhìn thấy thứ này, nhưng hắn lại biết.
Dù sao thì năm đó lúc ở trong Bảo Bình Giả Tiên Giới, Khương Thành đã hút
thuốc trước mặt hắn.
Hư Uyên biết rất rõ thứ này nhìn thì bình thường, cũng chẳng có tác dụng hay ý
nghĩa nào cả, chỉ là sở thích riêng của Khương chưởng môn.
Ngoài Khương Thành ra, hắn chưa từng thấy người thứ hai cầm thứ này.
Bây giờ bỗng nhiên Phạm Lôi cầm ra, Hư Uyên phải lo suy nghĩ một chút rồi.
Mặc dù thứ này không có chút xíu tác dụng gì đối với tu luyện hay chiến đấu,
cũng không có giá trị gì, nhưng hẳn là có ý nghĩa với Khương Thành.
Hắn nhớ năm đó Khương Thành cũng từng cầm thứ này chia cho mọi người
xung
quanh.
Nhưng chỉ có Mạc Trần, La Viễn, Đan Thái, Tam Nhãn Hổ, Tỉ Trường, Kim
Long
Vương, Quy Tàng cùng với bản thân mình, lác đác tám người được phân phát.
Những người khác đều là không có duyên để lấy.
Mặc dù lúc đó Thành Ca chỉ là tiện tay phân phát thuốc lá, nhưng sau chuyện đó
Hư Uyên đã từng phân tích tỉ mỉ hàm ý ẩn giấu trong đó.
Ngay sau đó hắn phát hiện tám người được phân phát thuốc lá đều rất đặc biệt.
Mạc Trần là quân sư lưu lạc từ Tiên giới xuống giúp đỡ Khương chưởng môn.
La Viễn là tổng quản đối ngoại của Phi Tiên Môn và là trợ thủ đắc lực của
Khương chưởng môn.
Đan Thái là quỷ nịnh hót, là người làm cho Khương chưởng môn vui vẻ nhất.
Tam Nhãn Hổ chỉ là rác rưởi trong đám người nhưng không thể phủ nhận rằng
hắn
thân thiết Khương chưởng môn nhất.
Mà Tỉ Trường, Kim Long Vương, Quy Tàng cùng với mình lần lượt là người
đứng
đầu Hoang Vực, Thiên Yêu Vực, Kiếm Vực và Ma Vực.
Cũng là bốn nhân vật đứng đầu có thực lực mạnh nhất tại Vạn Vực ở Hạ giới
vào
thời điểm đó.
Cuối cùng Hư Uyên có kết luận, có thể được Khương chưởng môn chủ động
chia
thuốc lá đại biểu cho việc người đó có sự công nhận cực kỳ cao từ hắn.
Hẳn là được hắn coi là người của mình rồi!
Vì tự cho là mình nhìn ra được ý đồ sâu xa mà lúc đó Hư Huyền đã thầm tự đắc
trong suốt một khoảng thời gian khá dài.
Mà bây giờ nhìn thấy Phạm Lôi Đạo Tôn cũng móc ra một điếu thuốc lá như
vậy,
phản ứng đầu tiên lại có chút ghen tị.
Vậy mà tên này lại cũng xứng làm người của Khương chưởng môn sao?
“Thứ này, là Khương… là hắn cho ngươi à?”
Hắn chỉ điếu thiếu lá rồi liếc nhìn Khương Thành bên cạnh.
Phạm Lôi Đạo Tôn sửng sờ, làm sao mà hắn biết “bí bảo Tín Hương” này là của
Khương Thành bán cho mình chứ?
Chẳng lẽ tên này còn bán ở Đạo Tuyệt Chi Địa nữa?
Xì, biết ngay là không tin được hắn mà, căn bản không chỉ buôn bán cho một
chỗ
mà!
“Phải thì như thế nào?” Hắn cứng cổ trầm giọng nói.
Dù sao nắm “Tín Hương” này thì bản thân mới nắm giữ được mạng sống!
Nếu thật sự không được thì mình còn có điếu thứ hai, điếu thứ ba…
Nhìn hắn ngông như vậy, Hư Uyên không nén nổi hừ lạnh một tiếng.
Nhiều năm trước ông đây đã sớm được phát một điếu rồi, ngươi là người đến
sau
còn ở trước mặt ta tỏ ra ưu việt cái gì?
“Ngươi đứng ở đây đi, tạm thời không được đi đâu cả.”
Lòng Phạm Lôi Đạo Tôn cũng trầm xuống.
Xem ra thực sự đối phương có ý giết mình rồi, nếu không thì sao mà để mình ở
bên này chứ?
Thật sự chỉ có thể trông chờ vào điếu “bí bảo Tín Hương” rồi.
Đợi lúc mà hắn ra tay thì mình lập tức đốt, sau đó bỏ trốn.
Hai người Kỳ Ngô và Càn Ngôn cách đó không xa cũng không nhịn được mà
bắt đầu
truyền âm giễu cợt hắn.
“Đúng thật là Phạm Lôi ngươi hồ đồ mà.”
“Vậy mà lại dám khiêu khích Đạo Thánh, chán sống rồi hả?”
“Rõ ràng có cơ hội sống sót, bọn ta thị phạm cho rồi mà cũng chưa hiểu nữa à?
Không phải ngươi học theo là được rồi sao…”
“Đúng thật là khúc gỗ mục, không thể khắc được…”
Ở trong mắt bọn họ, Phạm Lôi Đạo Tôn là người sắp chết, giọng điệu cũng
không
cần kiêng dè nữa.
Phạm Lôi tức giận đến mức muốn bóp chết bọn họ.
Con mẹ nó, lúc ở Thiên Cung hai người các ngươi gặp mặt cũng phải đạo hữu
dài
đạo hữu ngắn, bây giờ cũng chân thực quá đi.
Còn lúc này, Hư Uyên đã đến trước mặt Yên Dĩ.
“Ngươi thì sao, ngươi có quen biết bọn họ không?”
Yên Dĩ không giống như Phạm Lôi kia cầm lấy điếu thuốc thì không lo sợ gì,
cảm
thấy mình có thể thần chặn giết thần.
Nàng biết rõ một tên Đạo Tôn bất kỳ nào ở đây cũng có thể dễ dàng giết chết
bản thân.
Muốn sống sót thì phải xem Đạo Thánh này có bằng lòng tha cho mình hay
không.
Quan trọng là làm như thế nào mới thuyết phục được đối phương.
Nhưng còn chưa đợi nàng mở miệng, Tam Nhãn Hổ đã nhảy tung tăng ra ngoài.
“Cái gì nhỉ, nể mặt ta mà tha cho nàng đi, còn có cái gì hay mà hỏi nữa chứ?”
Hắn cũng thấy sơ hở mà xen vào.
Bắt được cơ hội này thì phải làm mới ấn tượng của Yên Dĩ với mình.
Chỉ đáng tiếc, dường như Hư Uyên cũng không có ý định phối hợp với hắn.
“Nể mặt của ngươi?”
Hắn cười như không cười mà hỏi ngược lại một câu: “Mặt của ngươi đáng giá
mấy
đồng bạc?”
Hư Uyên vô cùng kính trọng và yêu quý Khương chưởng môn, nhưng còn Tam
Nhãn Hổ
thì lại càng thêm coi thường.
Sau khi nói ra những lời này, chúng Ma tu phía sau lại cười phá lên lần nữa.
“Hổ Yêu này ngu thật, còn nể mặt hắn cơ chứ?”
“Tên đầu sỏ hắn có thể có mặt mũi gì chứ?”
“Ha ha ha, đúng thật là không bình thường…”
Làm màu thất bại, Tam Nhãn Hổ tức giận quá chừng.
Hay cho tên Hư Uyên ngươi, bắt đầu gây khó dễ với ta ở đây.
Cứ thế mà quên “giao tình” năm đó rồi đúng không?
Hắn giận dữ truyền âm qua.
“Ngươi bảo ta còn làm màu gì nữa? Sao nào?”
“Có biết làm người không vậy? Hả? Nhanh lên đi, nể mặt ta đi!”
Hư Uyên cười tủm tỉm hỏi: “Tại sao ta phải nể mặt của ngươi, năm đó hai
chúng
ta cũng chẳng có giao tình gì.”
Tam Nhãn Hổ suýt chút nữa thì bị hắn làm cho tức nổ đom đóm.
“Nếu hôm nay ngươi không phối hợp với ta, sau này ta nhất định sẽ nói xấu
ngươi trước mặt Thành Ca, ngươi cứ đợi đấy đi, sau này đừng có mong kiêm
vận
khí từ Thành ca nữa!”
Nghe hắn nói như vậy, quả thật Hư Uyên nhận ra được “tính nghiêm trọng” của
tình hình.
Mặc dù Hổ Yêu này không làm được cái gì, chỉ biết khoác lác là giỏi, nhưng
đúng là hắn thân thiết với Thành Ca nhất.
Hơn nữa hắn cũng thật sự bỉ ổi trơ tráo, nghiệp vụ gian thần buông lời gièm
pha, chắc chắn hắn có thể làm được.
Không chừng Khương Thành còn thật sự tin lời tà ma của hắn.
Nghĩ tới đây, hắn cũng vô cùng đau đầu.
“Được rồi được rồi, ta cũng chỉ đùa với ngươi thôi, không ngờ ngươi lại nóng
ruột như thế.”
Lúc này Tam Nhãn Hổ mới hừ lạnh một tiếng, sau khi truyền âm lại bắt đầu run
lên.
“Yên Dĩ là người phụ nữ của ta, ngươi hiểu đấy.”
Hắn thâm tình nhìn lang nữ bên cạnh, ánh mắt tràn đầy trìu mến.
“Ta không muốn nàng bị thương hay sợ hãi một chút nào, bởi vì điều đó sẽ làm
lòng ta đau như đao cắt…”
Lời tỏ tình sến súa làm mới ấn tượng còn chưa nói xong thì đã bị Yên Dĩ tức
giận cắt ngang.
“Ta thành người phụ nữ của ngươi lúc nào rồi?”
Hai tròng mắt của nàng như phun lửa tức giận trừng Tam Nhãn Hổ, hận không
thể
lột da hắn.
“Ngươi có thâm thù đại hận gì với ta sao?”
“Trước khi chết còn muốn kéo ta cùng chịu tội thay?”
Thực ra nàng còn chưa có ý định giả vờ không quen Tam Nhãn Hổ, nhưng hành
động
này của Hổ Yêu vẫn làm cho nàng tức chết rồi