mới nhớ ra, lần này tính ra thì mình đã lừa dối chủ công.
Nàng vội vàng đáp: “Ta không có ý muốn lừa dối ngươi, chỉ là bởi vì để giải
vây thôi.”
“Nhưng mà, ta vẫn không tán thành quyết định của ngươi!”
Gương mặt nàng mang theo vẻ quật cường, kiên định chưa từng có.
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, như thế này rất không lý trí, thậm chí sẽ làm cho
chúng ta đi đến thất bại và diệt vong càng nhanh hơn.”
“Thất bại và diệt vong?”
Khóe miệng Thành ca khẽ nhếch lên.
“Nếu như lần này ta giải quyết thành công mấy kẻ địch kia thì sao?”
Cung Tình ngẩn người ra, nàng cẩn thận phân tích kỹ lưỡng sự chênh lệch về
thực lực giữa hai người ở trong lòng lần nữa.
Sau đó liền lắc đầu thật mạnh.
“Đó là điều không thể!”
“Vậy sao?”
Thành ca cười một cách quỷ dị: “Vậy chúng ta đánh cược một phen là được
mà.”
“Đánh cược?” Cung Tình tỏ vẻ không hiểu.
“Không sai.”
Thành ca bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Nếu như lần này ta không dùng kế
hoạch của ngươi, mà dùng phương pháp của ta tiêu diệt được những kẻ địch kia,
thì kể từ giờ ngươi không được lừa dối ta nữa, trước khi đưa ra quyết định quan
trọng gì cũng đều phải qua sự dồng ý của ta!”.
Thực ra hắn không quá để tâm đối với sự lừa dối của người bên cạnh.
Cho dù như thật sự có phản bội, cũng chẳng qua là chết đi một lần, rồi lại mở
thêm một lần hack thôi.
Huống hồ lần này Cung Tình nghĩ ra kế sách kia, còn không phải là muốn giúp
hắn sao?
Chuyện hắn quan tâm chủ yếu vẫn là trong lúc bất giác cơ hội làm màu của
mình đã bị người phụ nữ siêu tài giỏi này cướp đi rồi.
Cho nên đặt trước một cái bảo hiểm thôi.
Cung Tình hơi kinh ngạc.
Nàng không nghĩ là yêu cầu của Khương Thành đối với nàng lại thấp như này.
Trên thực tế, nếu đổi lại thành chủ công khác, trực tiếp cảnh cáo và ra lệnh là
được rồi.
Nàng không khỏi tò mò hỏi: “Vậy nếu như người không làm được thì sao?”
Khương lãnh chúa cười ha ha nói: “Nếu như lần này ta không làm được, vậy thì
từ giờ trở đi ngươi nói gì ta đều hoàn toàn nghe theo ý kiến từ ngươi!”
“Cái gì?”
Lần này Cung Tình thật sự bị kinh ngạc rồi.
Bởi vì chấp thuận này thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Đây còn không phải là từ nay trở đi tất cả mọi hành động đều sẽ nghe theo lời
nàng mà làm hay sao?
Tu luyện giới lấy thực lực làm tôn, Thực lực của Khương Thành cao hơn nàng
không chỉ trăm lần, địa vị của hai người tự nhiên có sự chênh lệch.
Chỉ cần lần này nàng thắng, tuy rằng Khương Thành không trở thành thuộc hạ
của nàng, nhưng cơ bản sẽ nghe theo sự điều phối của nàng.
Trên đời này sao lại có chủ công dễ nói chuyện như thế này?
“Ngươi nói, là thật sao?”
Hô hấp của nàng trở nên run rẩy, có phần không tin vào sự thật này.
“Tất nhiên, lời hứa của ta trước nay đều luôn giữ lời.”
Nhìn biểu cảm nghiêm túc tột độ của nàng, Thành ca dở khóc dở cười.
“Ngươi còn thật sự mơ tưởng rồi sao, cũng phải đợi ta thua rồi mới tính nhé!”
Tin tức Khương Thành muốn mời khách rất nhanh liền truyền đi khắp thành.
Các cao thủ từ ngoài thành đến trong thời gian gần đây đều nhận được thiệp
mời của lãnh chúa phủ.
Tất cả đều cảm thấy đầu đầy mù mịt.
“Trong hồ lô này của hắn bán thuốc gì?”
“Nhất định có âm mưu!”
“Không sai, hành động khác thường này nhất định có quỷ kế!”
“Có khi nào là hắn đã bố trí đại trận mai phục gì đó giữa đại tiệc, dự định một
lưới hốt gọn chúng ta không?”
“Chỉ dựa vào hắn?”
“Một chút thực lực kia của hắn có thể làm được gì chứ?”
“Đúng vậy, đứng trước thực lực tuyệt đối, âm mưu gì cũng đều là mây trôi…”
Nếu như Cung Tình nghe được lời này, chắc sẽ lắc lắc đầu, lời này của các
ngươi vẫn là không nên nói quá sớm như vậy.
“Có khi nào hắn chống không lại áp lực từ phía của chúng ta, cho nên dự định
đầu hàng?”
“Đúng, nên như thế này, hắn chống không nổi rồi.”
“Tốt nhất là hắn nên biết điều một chút, chủ động giao ra ký hiệu lãnh chúa, có
khi còn có thể giữ được một mạng chó!”
Ôm theo suy nghĩ này, các cao thủ từ các lãnh khác và từ ngoài đến đều ào ào đi
đến lãnh chúa phủ.
“Viên Hề đại nhân của Xích Tinh Lĩnh đến!
Ngay sau tiếng hét lớn của hộ vệ trông cửa thì một lão giả Đế cảnh tứ trọng
trung kỳ mặt không biểu tình cũng bay vào.
Bên cạnh ông ta còn có mấy cao thủ Đế cảnh tam trọng hậu kỳ đi cùng.
Đây là đồng bọn của Viên Hề, cũng coi như là mấy tên giúp tranh giành ký hiệu
lãnh chúa lần này.
“Cam Kình đại nhân của Vụ Thiền Lĩnh đến!”
“Chúc Tùng đại nhân của Lưu Thịnh Lĩnh đến!”
Các cao thủ đều từng người lần lượt tiến vào.
Sau khi nhận được thiệp mời, bất luận là ai có suy nghĩ gì, đều lựa chọn đi tiệc.
Lỡ như trong tiệc hội lần này, ký hiệu lãnh chúa sẽ được quyết định thuộc về ai
thì sao?
Vậy thì bản thân không bắt kịp chẳng phải lỗ lớn rồi ư?
“Địch Ung đại nhân của Tước Lăng Vực đến!”
Sự có mặt của cao thủ Đế cảnh tứ trọng hậu kỳ khiến cho âm thanh của của hộ
vệ trông cửa cao lên mấy độ.
Mà bên cạnh vị cao thủ đến từ vực ngoài này còn đi theo hai tuỳ tùng Đế cảnh
tứ trọng sơ kỳ.
Luận về thế trận, coi như là đội hình mạnh nhất trong tất cả các thế lực ở đây.
Cũng khó trách lúc trước Cung Tình lựa chọn mục tiêu mưu tính đầu tiên là
hắn.
Nghe được từng cái tên do nghe nhiều nên quen kia, trong lòng của bốn vị phó
lãnh chúa và các trưởng lão khác đều đang run rẩy.
Bọn hắn ngồi giữa tiệc, hoàn toàn giống như đang ngồi trên đống kim, toàn thân
đều trở nên không được tự tại.
Trong số những người này, có quá nhiều người có năng lực giết chết bọn họ.
Không có một chút cảm giác an toàn!
Bọn họ bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên Khương lãnh chúa, hy vọng hắn
thực sự có diệu kế ở phía sau.
Có điều bây giờ nhìn Khương Thành, cái gì cũng nhìn không ra.
Vị lãnh chúa mới nhận chức này cứ như vị thần già ngồi ở trên cao, luôn treo nụ
cười thỏa mãn trên khuôn mặt.
Cũng không thấy hắn đứng dậy hàn huyên cùng ai, càng không có ý chào hỏi
“khách mời” một chút nào.
Điệu bộ này, đừng nói những cao thủ đến đây, ngay cả bốn vị phó lãnh chúa đều
có chút nhìn không được nữa.
Bọn hắn không ngừng dùng ánh mắt ám hiệu Khương lãnh chúa, ngươi nói hai
ba câu với bọn họ đi chứ.
Ít nhất để cho quen cái mặt, quan hệ hoà hữu một chút cũng được mà.
Ngay lúc bọn hắn nhịn không được nữa đang muốn tự mình đứng ra nói hai câu
thì Thành ca cuối cùng cũng lên tiếng.
“Xem ra đều đã đến đông đủ rồi.”
“Không thiếu sót ai chứ? Nếu như có thì mau mau phái người đi giục đi!”
Như thế này khiến cho mọi người đều không biết rốt cuộc là hắn niềm nở hay là
lạnh nhạt nữa.
Ầm!
Tiếng đập bàn to lớn vang lên giữa bàn tiệc, thu hút sự chú ý của tất cả mọi
người.
“Hừm, trò gì thế?”
Nhưng nhìn thấy là Chúc Tùng đến từ Lưu Thịnh Lĩnh với vẻ mặt cáu giận, nên
không ai dám lên tiếng.
“Ngươi đã mở yến hội, tiệc rượu đâu?”
Trên cái bàn trước mặt hắn trơ trụi, đừng nói là cao lương mỹ vị, ngay cả một
chén nước lạnh cũng đều không chuẩn bị.
Mà không chỉ là hắn, trên bàn trước mặt những người khác cũng sạch bóng y
như vậy cả.
“Khương Thành, ngươi có ý gì?”
“Đây là đang khiêu khích bọn ta?”
“Thiên Hồng Lĩnh các ngươi muốn tìm chết ư?”
“Muốn bị diệt hết sao?”
Nhiều cao thủ Đế cảnh tứ trọng của các lĩnh khác cũng ầm ầm vỗ bàn đứng dậy,
cảm thấy mình bị xem thường.
Bốn vị phó lãnh chúa ngoài vẻ bất lực thì chỉ có uất ức.
Vốn dĩ bọn hắn đã chuẩn bị rồi, tất cả đều bị Khương Thành ra lệnh dọn xuống
hết rồi.
Dùng lý do là có diệu kế, đây cũng là đặc biệt sắp xếp.
Bốn người tin vào trò của hắn.
Lại đâu biết rằng, chủ ý của ca này chỉ là không lãng phí lương thực mà thôi.
Dù sao đám “Khách mời” này rất nhanh thôi sẽ biến thành người chết rồi, có
cần thiết chiêu đãi ư?
“Các vị xin đừng nóng vội.”
Khương lãnh chúa cười tươi như hoa xua xua hai tay về hai phía trái phải nơi
các cao thủ từ ngoài thành đến.
“Thật ra ta rất khâm phục các ngươi.”
“Các ngươi biết rõ đây là hồng môn yến, vẫn còn dám chạy đến tham gia, tinh
thần rất tốt nhỉ!”