thân mình chằm chằm.
Theo lý mà nói, người được bố trí đến vòng đầu tiên, nói chung sẽ giống như
trúng được một giải thưởng.
Mà em gái này lại giống như ai đó đang nợ tiền nàng, khuôn mặt cứng nhắc rất
khó chịu.
Hai người cách xa nhau, bốn mắt nhìn nhau, giọng của Thu Vũ Tuyền truyền
đến.
“Hy vọng ngươi sẽ không thất bại ở trận này.”
Thành ca cố tình làm mặt mày dữ tợn.
“To gan! Hỗn xược!”
“Ngươi khiêu chiến độ khó thấp nhất cặn bã này, cũng có tư cách nói chuyện
với ngôi sao của tất cả mọi người như ta sao?”
Thu Vũ Tuyền hung hăng nghiến răng, đây là chỗ nàng khó chịu.
Em gái này mới thật sự là người thích khiêu chiến độ khó cao, cũng chưa từng
sợ hãi khó khăn, nguy hiểm.
Được bố trí đến vòng đầu tiên, nàng ngược lại rất thất vọng.
“Ta sẽ không dừng lại khi nối tiếp được một tia chân ý, nếu như trận này ta
không thể nối tiếp được ba ngàn tia chân ý, vậy xem như ta thua!”
Nàng đã bắt được cơ hội so sánh với Khương Thành.
Mặc dù độ khó Linh Tiễu của hai người khác nhau, nhưng tiêu chuẩn mà nàng
đặt ra cho bản thân cũng khác nhau.
Nếu lời này của nàng không phải truyền âm, mà là nói thẳng ra, e rằng sẽ có vô
số người nói đó là nói chuyện viển vông.
Một ngày nối tiếp ba ngàn tia chân ý, sao có thể làm được?
Cho dù tàn khuyết chân ý trong Linh Tiễu của nàng chỉ ở cấp bậc Thiên Tôn
cũng không thực tế chút nào.
Thành ca cười ha ha: “Ngươi thật gan nhỉ, ngươi có muốn cược chút gì đó hay
không?”
Nghe được chữ cược này, Thu Vũ Tuyền phá vỡ truyền âm trong một giây.
“Cút!”
Ngay lập tức nàng cắt đứt truyền âm, miệt mài chìm đắm trong chân ý của Linh
Tiễu.
Mà lúc này, bên cạnh Thành ca cũng truyền đến tiếng cười khẽ của Lăng.
“Thành ca anh minh thần võ, trận này ngươi muốn gánh ta như thế nào?”
Trận này em gái này vô cùng ‘tình cờ’ được bố trí đến vòng thứ tư, vị trí cách
hắn không xa.
Thành ca thầm nghĩ trận so tài này, mỗi người có một Linh Tiễu thạch đài, hai
người không thể dùng cùng một cái.
Bảo ta gánh làm sao?
Nhưng sau khi nghĩ lại, trận so tài này cũng không hạn chế tự do.
Đợi sau khi bản thân vượt qua, hẳn là cũng có thể đến Linh Tiễu của nàng giúp
nàng làm đúng không?
“Ta phải làm việc ở đây trước, ngươi tự mình thử trước đi.”
Trận so tài này, hắn cũng không chắc chắn thành công.
Tâm cảnh và nội tình đều là điểm yếu của hắn.
Mà trận này cũng không chết người được, hệ thống hack chỉ sợ không thể phát
huy tác dụng.
Chi bằng để cho nữ nhân này tự mình cảm ngộ một chút chân ý bên trong, phần
sau tốt xấu gì cũng có thể cho chút gợi ý tham khảo.
Nhưng mà Lăng lại không phối hợp, nàng lắc đầu một cách vô cùng dứt khoát.
“Ta không thử.”
“Tại sao?”
Lăng cười tươi như hoa, làm cho người ta rất đau đầu.
“Ta đã trả nhiều thù lao như vậy, đương nhiên phải cố gắng tận hưởng sự phục
vụ của ngươi, sao có thể tự mình làm?”
Mạch máu hai bên thái dương của Thành ca giật giật.
Hơn nữa, ngươi nằm thực sự đủ chuyên nghiệp, đây là tiết tấu hoàn toàn không
có ý định cử động ngón tay.
“Xét cho cùng thì trận so tài này thuộc về bản thân ngươi.”
Hắn nói lời thành khẩn, dạy bảo: “Linh Tiễu này cũng xem như là một cơ
duyên, ngươi tỉ mỉ cảm ngộ nó sẽ được lợi vô cùng, sao có thể lười như vậy…”
“Còn không phải là do có ngươi sao?”
Lăng che lại cái miệng nhỏ nhắn của bản thân, ánh mắt linh động lại cong thành
trăng lưỡi liềm.
“Ta tin tưởng Thành ca anh minh thần võ không gì không làm được, chắc chắn
có thể dễ dàng giải quyết trận này, vốn dĩ không cần ta phải làm việc không cần
thiết.”
“Ngươi có thể làm việc không cần thiết, ta không phiền đâu.”
“Không không không, vậy không phải là không tin tưởng vào khả năng của
ngươi sao, quá không tôn trọng Thành ca anh minh thần võ rồi, ta không thể
làm chuyện ngu ngốc như vậy…”
Nhìn vẻ tinh nghịch trong mắt nữ nhân này, Khương chưởng môn cảm giác nắm
đấm của bản thân cứng lại.
Nữ nhân bụng dạ đen tối này chắc chắn là cố ý!
Nàng chỉ vội vàng muốn được bồi thường gấp mười lần!
“Vậy ngươi cứ ở một bên chờ.”
Hậm hực bỏ lại câu này, hai tay hắn ấn Linh Tiễu trước mặt bản thân, bắt đầu
cảm nhận.
Bước này vẫn diễn ra suôn sẻ.
Một bức tranh từ từ được mở ra xung quanh hắn.
Mây đen dày đặc trên bầu trời, mưa phùn lất phất
Giọt mưa đầu tiên rơi trên mặt hắn, thậm chí có cảm giác hơi mát mẻ.
Nhưng ngay sau đó, lại có cảm giác hơi nóng bỏng dưới chân.
Nhưng nhìn thấy xung quanh đã thành một vùng đỏ rực.
Sau khi mưa phùn rơi xuống, chẳng những không làm ướt mặt đất, thay vào đó
lại biến thành từng ngọn lửa nhỏ sinh động.
Bức tranh đến đây thì đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ quá trình chưa đầy hai giây.
Ý thức của hắn quay trở lại bên ngoài địa điểm trận khảo hạch thứ ba.
Nhìn những tiên nhân khác ở xung quanh vẫn đang nhắm chặt hai mắt, đang tỉ
mỉ cảm ngộ Linh Tiễu, Thành ca chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trời, thật sự muốn
nói mấy câu chửi thề.
Đến đây là kết thúc rồi?
Chỉ có một chút hình ảnh không thể giải thích được như vậy?
Có thể nhìn ra cái gì quái gì?
Cái này thế mà lại là tàn khuyết điển tịch?
Hắn tỏ vẻ bản thân chẳng những không thể cảm nhận được một chút cái gọi là
chân ý, mà thậm chí còn không nhìn ra được rốt cuộc là công pháp, hay là tiên
thuật, hay là kiếm pháp đao pháp, hay là thần thông bí thuật…
Hoàn toàn không thể phân biệt được, được chứ?
“Thứ đồ chơi này cũng xem là bí tịch, nhất định là đang nói đùa đúng không?”
Trước khi cảm nhận, hắn còn cho rằng cảnh tượng hiện ra trước mắt bản thân, là
chiêu thức diễn tập của một tiểu nhân đang đổ mồ hôi như mưa, hoặc là một ít
đoạn văn tự ngắn.
Vậy mới phù hợp với dáng vẻ mà bí tịch nên có chứ!
Kết quả lại là những hình ảnh phiền muộn gì đó?
Trên thực tế, đây là những mặt hạn chế của chủ sở hữu hệ thống như hắn.
Trước kia hắn học công pháp kiếm thuật, những điển tịch đó đều là được mua từ
hệ thống thương thành, sau đó kích hoạt là tự động được mãn cấp.
Không có bất kỳ quá trình học tập và tu luyện nào.
Mà những người khác thì khác.
Bọn họ hoặc là nghiên cứu từng câu từng chữ trong điển tịch, hoặc là tỉ mỉ trải
nghiệm từ việc giảng dạy của các trưởng bối sư môn, hoặc là tự mình cảm ngộ
đặc tính và bản chất trong đó.
Nhìn thấy cảnh tượng huyền bí này, bọn họ có thể tự động kết nối đến công
pháp Võ kĩ, có thể nhìn ra được sức hấp dẫn đặc biệt mà người khác không thể
nhìn thấy.
Đó là bản năng nghiệp vụ của bọn họ.
Cũng là cái mà bọn họ gọi là nội tình và tâm cảnh.
“Cái này thật sự là quá làm khó dễ ca rồi.”
Khương chưởng môn có phần không phục, lại ấn vào Linh Tiễu để cảm nhận
thêm hai lần.
Lần nào cũng nhìn thấy cảnh tượng giống hệt lần trước.
Mỗi lần đều chưa tới hai giây cũng đột ngột dừng lại, chân ý gì đó cũng không
cảm nhận được.
Mặc dù cảm nhận Linh Tiễu chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng có lẽ lại
không liên quan đến dòng chảy thời gian, hắn cảm nhận ba lần, bên ngoài cũng
đã trôi qua ba canh giờ.
Mà lúc này, những tiên nhân khác đã sớm bận đến ngất trời.
Rất nhiều người bắt đầu cố gắng nối tiếp chân ý cho Linh Tiễu ở trước mặt.
Bước này cũng không phức tạp, chỉ là truyền chân ý của võ đạo mà bản thân đã
ngưng luyện vào trong Linh Tiễu.
Nếu phù hợp, Linh Tiễu sẽ có phản ứng đặc biệt.
Lúc này hơn trăm người đang cố gắng, nhưng Linh Tiễu ở trước mặt lại không
hề có động tĩnh gì.
Tất cả đều thất bại.
Cho đến một thời khắc nhất định, đột nhiên trong ba ngàn Linh Tiễu có một hòn
kim quang sáng lên mờ ảo
“Thành công rồi!”
“Đã có người thành công nối tiếp ra một tia chân ý!”
Vốn dĩ các tiên nhân vây xem ở bên ngoài sân đã chờ đến vô cùng nhàm chán,
nhìn thấy cảnh tượng này, không hẹn mà cùng ngửa cổ.
“Là ai?
“Chỉ mất ba canh giờ đã thành công, ai nhanh như vậy?”
“Thu Vũ Tuyền, là Thu Vũ Tuyền!”
Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy phía sau Linh Tiễu kia, Thu Vũ Tuyền đang
khép hờ hai mắt bị kim quang chiếu đến vô cùng thần thánh.