Các trưởng lão ở trong điện lại muốn ngã ngửa một lần nữa.
Bọn họ đã sắp hết hơi để oán trách rồi.
Lão huynh ơi, ngươi có chắc đó là cho người ta một lời giải thích chứ không
phải tới tận nơi để khiêu khích không hả?
Đoan Phong và Thiên Hợp tỏ ra nếu như trong tông môn của họ mà có loại
người vô sỉ như thế này thì không đến ba ngày đã bị mọi người vây đánh đến
chết rồi.
Ban nãy còn tưởng hắn muốn khiêm tốn nữa chứ.
Làm loạn hơn nửa ngày, ra là hắn đang dốc sức muốn chuyện này càng lớn
thêm.
“Khương chưởng môn, xin hãy suy nghĩ lại!”
“Sư tổ đừng manh động, chúng ta không nhất thiết phải gây thù…”
Đám người Xung Vi và Trường Linh có khuyên thế nào thì cũng không thể thay
đổi được quyết định của Khương Thành.
Ca này cười hì hì nhìn lướt từ trái qua phải.
“Ai sẽ là người đi thông báo cho Ngự La thánh địa, nói với bọn chúng là năm
người này đã bị giết rồi hả?”
Mặt của mọi người như bị táo bón.
Ngươi có thể nào sắp xếp một cái nhiệm vụ nào bình thường hơn, tỉ lệ sống cao
hơn nữa được không hả?
Chạy đến tông môn của người ta nói với họ, đệ tử của các ngươi đã bị chưởng
môn phái ta giết rồi, ngươi nghĩ bọn họ có tha cho người báo tin không?
Nếu không ngoài dự đoán thì ngay sau đó sẽ bị giết để giải tỏa nỗi căm phẫn
nhỉ?
Đến cả Ngộ Sơn trước giờ đều tự xưng trung thành với sư tôn nhất cũng mắt
nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Cái nhiệm vụ này, ai thích thì cứ nhận đi!
Mắt thấy mọi người không có động tĩnh gì, Thành ca hơi thất vọng một chút.
“Đại diện cho Phi Tiên môn ra ngoài làm việc, thuận tiện còn được du ngoạn
một chuyến ở Tiên Cực đại lục, hơn nữa tất cả chi phí đi lại đều do tông môn
thanh toán.”
“Công việc tốt như thế này, đến ta còn mong bản thân được làm muốn chết, các
ngươi lại không có ai tích cực báo danh sao?”
Mọi người âm thầm phỉ nhổ.
Nếu đã như vậy thì một mình ngươi đi đi.
“Ta biết, các ngươi đều ngại giành cái công việc tốt này, ai cũng đều muốn
nhường lại cho các đồng môn khác.”
Thành ca tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài.
“Nếu mọi người đều đang đề cao tác phong khiêm nhường, vậy ta chỉ có thể gọi
tên thôi.”
Nói xong, hắn không hề do dự gọi tên của hai người.
“Kim Phong, Chung Vũ, công việc lần này sẽ giao cho hai người các ngươi, ra
ngoài trải nghiệm sự đời đi.”
“Các ngươi là đệ tử và đệ tôn của Ngộ Sơn, vậy cũng xem như nước phù sa
không chảy ruộng ngoài!”
Đoan Phong và Thiên Hợp bị hắn gọi tên mà tái xanh cả mặt.
Nếu như có thể, bọn họ hận không thể chỉ thẳng vào mặt Khương Thành mắng
té tát.
Ngươi cố ý đó hả?
Cái gì mà nước phù sa không chảy ruộng ngoài chứ, ngươi chỉ đang khai đao
với người bên cạnh thôi, biết chưa hả?
Hai người vội vàng từ chối đùn đẩy: “Trọng trách to lớn thế này, bọn ta không
gánh nổi đâu!”
“Đúng đó đúng đó, kính mong chưởng môn hãy chọn người khác.”
“Bọn ta vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh sư tôn, lắng nghe những lời giảng của
chưởng môn.”
Khương Thành nhíu mày, sắc mặt sa sầm.
“Chỉ là đưa có cái tin thôi mà, đơn giản vô cùng, có cái gì mà không gánh nổi
chứ?”
Đúng là hắn cố ý chọn hai người này.
Khoảng thời gian này, hắn luôn mong chờ hai tên gián điệp này sẽ làm ra
chuyện gì đó.
Ví dụ như xúi gịuc cao tầng của Phi Tiên môn, hoặc là nội ứng ngoại hợp, dẫn
theo người của Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông đánh vào khu vực trung tâm
của tông môn, còn không nữa thì nghĩ cách để giết chết người chưởng môn như
ta đây…
Kết quả hai cái tên này vẫn chậm chạp chẳng có hành động gì cả.
Điều này khiến hắn không còn kiên nhẫn nữa.
Hai người các ngươi đã xử của ta hai lần cơ duyên đạo hạch rồi, sao vẫn chưa ra
tay nữa?
Chiếm lợi đến nghiện luôn rồi hả?
Nếu như các ngươi đã giỏi mai phục ẩn náu như vậy thì ta sẽ ép các ngươi một
chút, ép các ngươi vào đường cùng.
Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, để ta xem các ngươi còn im lặng không làm gì
nữa không!
Nghênh đón ánh mắt thâm trầm của Khương Thành, Đoan Phong và Thiên Hợp
áp lực như bị núi đè.
Lẽ nào thân phận của bản thân đã bị lộ rồi sao?
Nếu không vì sao lại trùng hợp gọi trúng tên của bản thân chứ?
Lúc này, Trường Dương và Trường Linh đứng ở một bên cũng cầu xin thay sư
đệ và đồ đệ của bản thân.
“Khương sư tổ, việc này e là không được ổn lắm, nhiệm vụ này quá nguy
hiểm.”
“Ngự La thánh địa sao có thể tha cho bọn họ được, thập tử nhất sinh đó…”
“Chính bởi vì nguy hiểm nên ta mới càng phải phái chi chính của mình đi chứ!”
Thành ca nghiêm nghị cắt ngang lời của bọn họ.
“Người của mình đi trước thì mới có thể bày ra dáng của tông môn được.”
“Huống hồ gì bảo kiếm là phải mài giũa, không trải qua sóng gió thì sao có thể
thấy cầu vồng?”
“Ta là tin tưởng bọn họ nên mới cho bọn họ cơ hội này!”
Đám người Diệu Du và Xung Vi vỗ tay nhiệt liệt.
“Khương chưởng môn nói hay lắm!”
“Quá có lý, bọn ta đồng tình!”
Dù sao cũng không phải là bọn họ đi, cổ vũ nhiệt tình là phải.
Đám người Trường Dương và Trường Linh vẫn muốn nói gì đó nhưng Đoan
Phong lại chủ động đứng ra nói.
“Khương chưởng môn nói đúng lắm, nhiệm vụ này ta không thể chối từ được!”
Thiên Hợp cũng nối gót theo sau, cảm khái nhận lệnh: “Bọn ta nhất định không
phụ sự kỳ vọng của chưởng môn!”
Hai người họ đương nhiên không muốn nhận cái nhiệm vụ thập tử nhất sinh
này, nhưng nếu cứ tiếp tục kháng lệnh, hai người họ lo rằng sẽ bị Khương
Thành trực tiếp xử gọn luôn.
Chết lâu cũng còn hơn chết sớm mà.
Huống hồ gì sau khi thoát khỏi tầm mắt của Khương Thành, cũng chưa chắc đã
không còn đường sống.
Hôm đó, hai người mang theo sứ mệnh lên đường rời khỏi Thương Lan đại lục.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Thành ca có đôi chút thất vọng.
Loại nhiệm vụ này mà cũng nhịn được nữa hả?
Xem ra hai người này đang âm mưu một kế hoạch còn lớn hơn tưởng tượng
đây!
Bảy ngày sau, Đoan Phong và Thiên Hợp tiến vào Tiên Cực đại lục.
Đây không phải là lần đầu tiên họ đặt chân tới khu trung tâm của Tiên Võ châu.
Bọn họ cũng biết rất rõ vị trí của Ngự La thánh địa, cứ như ngựa quen đường
cũ.
Khi chạy đến gần thánh địa, bọn họ lại đồng loạt dừng bước.
Đoan Phong nhìn sang huynh đệ cùng hội cùng thuyền với mình: “Tiếp theo
phải làm sao đây?”
Chung Vũ nhăn mặt than thở: “Nếu như đại diện Phi Tiên môn đi vào tuyên bố
tin tử vậy thì chắc chắn sẽ bị giết ngay, thậm chí trước lúc chết còn phải chịu
một trận giày vò nữa kìa.”
Bọn họ đã sớm biết được thân phận thật sự của đối phương, cả hai cũng xem
như hiểu rõ trong lòng, vẫn luôn duy trì sự ăn ý với nhau.
“Nhưng nếu như chúng ta không làm gì hết, vậy chắc chắc Khương Thành sẽ
giận cá chém thớt sang Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông.”
“Hay là, chúng ta tùy tiện tìm một môn đồ nào đó của Ngự La thánh địa, nói tin
tức này cho hắn, sau đó cao chạy xa bay?”
“Không được, Thánh Tôn kia mạnh cỡ nào chứ? Chỉ cần chúng ta từng tiếp xúc
với môn đồ trong thánh địa thì hắn chắc chắn có thể lần theo một sợi khí cơ
huyền diệu để tìm được chúng ta!”
Hai người nhăn mặt nhăn mày trong chốc lất, đột nhiên Đoan Phong đập tay
nói.
“Có rồi!”
Nửa canh giờ sau, hai người họ chính thức tiến vào Ngự La thánh địa.
Hơn tám mươi Thánh Chủ trong thánh địa đều cố gắng có mặt, đến cả vị
Nguyên Ly Thánh Tôn cũng ở trong chỗ tối theo dõi.
Khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn đợi Khương Thành chấp nhận sắc phong,
chạy đến Ngự La thánh địa tự sa đầu vào lưới
Nhưng đợi rồi lại đợi, cũng không đợi được đám người Khánh Việt và Vô Hoàn
trở về, trong lòng cũng đã dần sinh nghi.
Bây giờ biết được người của Phi Tiên môn đến, bọn họ còn tưởng là Khương
Thành cuối cùng đã cắn câu.
Vừa nhìn thấy vài vị Thánh Chủ đỉnh phong mạnh hơn xa bản thân, Đoan
Phong và Thiên Hợp đã khóc rống lên.
“Các vị đồng đạo và các tiền bối đại năng ơi, xin mọi người hãy làm chủ cho
bọn ta!”
“Bọn ta bị Phi Tiên môn bắt nạt thảm quá đi thôi…”
Cảnh tượng này trực tiếp khiến cho người chưởng môn là Vô Đường Thánh
Chủ đang vận sức chờ phát huy cũng không biết phải làm sao.
Hắn nhíu mày, không vui nói: “Các ngươi là kẻ nào, muốn làm cái gì thế hả?”
Đoan Phong vừa lau nước mắt vừa diễn.
“Ta là Đoan Phong chưởng môn của Kim Hàn tông ở Thương Lan đại lục, còn
đây là Thiên Hợp Thánh Chủ của Bạch Tiên tông.”
“Do Khương Thành quá mạnh nên hai phái của bọn ta đang vô cùng nguy cấp.”
“Vì an nguy của tông môn, hai người bọn ta đã nghĩ cách trà trộn vào Phi Tiên
môn, muốn ra tay từ bên trong nội bộ của kẻ địch…”