Ngộ Sơn và đám người Trường Dương cũng bị làm cho hoang mang.
Đại lão, ngươi giết mấy Đạo Thần của người ta, ngược lại còn đi hỏi tội người
ta.
Sao lại cảm thấy như ngươi còn ác bá hơn cả bên đối diện thế nhỉ?
Nhưng mà mọi người thích.
“Còn ngơ ra đó làm gì nữa?”
Ngộ Sơn thay đổi nỗi sợ hãi vừa rồi, vung phất trần ra.
“Sư tôn ta bảo các ngươi nhanh chóng xếp hàng nghênh đón, điếc hết rồi à?”
“Xem dáng vẻ chẳng có chút sức lực nào của các ngươi, đúng là không có tiền
đồ mà.”
Có Khương Thành chống lưng, hắn cũng không còn sợ gì cả.
Dù gì thì dẫu có phục tùng, bên kia cũng sẽ không thiện lương mà bỏ qua.
Còn không bằng khoa trương một chút… chân chó.
U Mộc tộc ở xung quanh đều tức đến mức toàn thân phát run.
Giọng nói ồm ồm từ bốn phương tám hướng truyền ra như mưa trút, cho người
ta có cảm giác bị áp bức.
“Các ngươi nói gì?”
Thánh Chủ dẫn đầu đã có phần nghi ngờ liệu có phải bản thân mình đã đến
nhầm chỗ rồi hay không.
Lẽ nào đây là địa bàn của đối phương?
Bản thân lại là khách không mời mà tự tiện đến?
Ngộ Sơn mang vẻ mặt chán nản xua tay với Thành ca.
“Sư tôn, xem ra bọn họ thật sự điếc rồi, chẳng nghe được chúng ta nói gì cả.”
Thành ca tiếc nuối cảm thán.
“Phải đó, thật không ngờ U Mộc tộc tu đến tầng lớp Thánh Chủ rồi mà còn
không thể chữa được căn bệnh này.”
“Có thể là do khiếm khuyết về tộc quần nhỉ, ngươi thấy bọn họ căn bản đâu có
lỗ tai, thật đáng thương.”
“Thế này là ngươi đã sai rồi, người ta vốn đâu có đáng thương.”
Ngộ Sơn thành khẩn thỉnh giáo: “Vẫn mong sư tôn chỉ giáo cho ta.”
Thành ca mang ngữ khí trịnh trọng nói: “Tuy tai điếc nhưng người ta còn bị não
tàn, đại lão còn có lòng chạy đến bợ đỡ chúng ta, tinh thần này đủ để cảm động
thiên địa rồi.”
“Hóa ra là như vậy à…”
Người xướng người xa, đám người Trường Dương và Trường Linh đã sắp
không thể nghe nổi rồi.
Hai người các ngươi đúng là giỏi mà, chả trách gặp nhau đã thành sư đồ.
Còn về những cao thủ U Mộc tộc xung quanh thì đã hoàn toàn bùng nổ.
“Giết chết bọn họ.”
“Các ngươi tự sa đầu vào lưới lại còn dám điên cuồng như vậy…”
Lời cay độc của bọn họ còn chưa nói xong thì Khương Thành đã trực tiếp vung
một kiếm lên.
Căn bản không cho bọn họ có dự định ra tay trước.
Mà hắn vừa ra tay đã là nguyên thuật bách nhị thập trọng.
Đối mặt với Thánh Chủ, ngoại trừ kiếm đạo hoàn mỹ và phần linh ra thì chỉ còn
có nguyên thuật.
Những thủ đoạn công kích khác đều chỉ là gãi ngứa, căn bản không động được
đến thánh giới.
Nhưng mà so với hai trận chiến lúc trước, lần này hắn còn dùng đến linh ý.
“Thái thượng hóa đạo” làm bổ trợ, thao túng lực thiên địa trong phạm vi chục
triệu dặm xung quanh trước.
Căn nguyên trong vùng thiên địa này chớp mắt đã nằm trong tầm kiểm soát của
hắn.
Mà thủ đoạn này đã dẫn đến hậu quả là U Mộc tộc có những căn nguyên cuồn
cuộn ngút trời đột nhiên lại ủ rũ xuống.
Còn đám người Trường Dương và Trường Linh cũng đột nhiên cảm thấy như
bản thân đã đến một thế giới trống rỗng.
Cho dù là Đạo Thánh hay là Đạo Thần, không có sự chống đỡ của căn nguyên,
đến cả pháp cảnh đạo hảo cũng không thể kiến tạo được.
Chứ đừng nói đến gì mà nguyên thuật.
Nhưng mà trạng thái này chỉ duy trì trong chốc lát mà thôi.
Bởi vì Khương Thành phong tỏa không được thiên địa hơn chục triệu dặm.
Linh ý Thiên giai thập trọng cũng chỉ tương đương với Đạo Thần trung giai mà
thôi.
Cao thủ cấp bậc này có thể vận dụng đạo tự thân để phá bỏ sự phong tỏa cách
tuyệt linh ý, thần hồn lại có thể lại lần nữa liên kết với căn nguyên bên ngoài.
Phẩm chất linh ý của Khương Thành đến cực hạn đã có hiệu quả cao hơn hiệu
quả phong tỏa của những cao thủ Thiên tộc cùng đẳng cấp khác một bậc.
Nhưng chỉ có thể gây khó dễ cho Đạo Thần trung giai, gặp phải Đạo Thần co
giai, linh ý của hắn vẫn chưa có năng lực đạt đến.
U Mộc tộc ở đối diện không những có mười mấy Đạo Thần cao giai, còn có một
Thánh Chủ nữa.
Muốn phá vỡ phong tỏa của hắn đương nhiên sẽ khó.
Mà khi bọn họ lại lần nữa kết nối với căn nguyên, mở ra đạo hải, nguyên thuật
bách nhị thập trong đã đập đến trên người Thánh Chủ U Mộc tộc ở đối diện này
rồi.
Chiếc búa kinh thiên động địa, lần này vốn không vang lên tiếng nổ.
Ngược lại lại giống như nện xuống bùn.
Dây leo rợp trời chấn động kịch liệt, sương mù bốc lên đen kịt, “huyết quang”
màu xanh mơ hồ tản ra.
Khương Thành có thể cảm nhận được rõ ràng đạo trói buộc từ đối phương
truyền đến.
Sức mạnh vô hình đó như vô số những sợi dây thừng.
Trước khi cái búa lớn chưa chạm đến thánh giới đã bị chạm đến, sau đó trói
buộc lấy nguyên thuật của hắn.
Lại như một cái lưới to đày tính đàn hồi, khiến xung kích của cái búa lớn đó tản
mất một nửa.
Nhưng mà đây chung quy cũng là uy năng do nguyên thuật bách nhị thập trọng
tản ra.
Dây leo chạm phải chiếc búa lớn kia sớm nhất chỉ trong chớp mắt là đã bị thiêu
tụi, thoáng chốc là đã hóa thành tro bụi.
Từng tấc dây leo xung quanh nát tan, thánh giới mạnh mẽ tự dưng bị thỏm mất
một mảng.
Mà những cao thủ U Mộc tộc gần hắn nhất cũng gặp phải tổn hại.
Nhát búa này tuy khóa định vào thánh giới, nhưng dù cho có là dư âm của công
kích hay là lực xung kích mà thánh giới tản phát ra thì cũng đều đủ để những
Đạo Thần xung quanh không chịu nỗi.
Rất nhiều Đạo Thần chỉ mới ra tay về hướng đám người Ngộ Sơn và Trường
Dương thì đạo hải của những dây leo đặc biệt này đã tan nát cả mảnh lớn.
Trên hố lớn, những dây leo khô rơi lã chã như một cơn mưa lớn.
Xen lẫn vào đó còn có những tiếng rít gào hết lần này đến lần khác.
Mang theo đó là sự kinh hoàng vô kể.
Trước khi khai chiến, người mà bọn họ chú ý đến là Ngộ Sơn, suy cho cùng thì
đó chỉ là một Thánh Chủ.
Nào có ngờ người lợi hại nhất lại là một Đạo Thần sơ giai.
Sau khi nhát búa kết thúc, Khương Thành không hề do dự huơ kiếm, lần thứ hai
thúc động nguyên thuật bách nhị thập trọng.
Còn về “Thái thượng hóa đạo” thì hắn vốn không hề ngừng lại.
Môn linh kỹ này tuy không thể phong tỏa được nguyên thuật của Thánh Chủ,
nhưng có thể quấy rối đối phương.
Mà vào lúc này, Ngộ Sơn xem như cũng đã theo kịp tiết tấu của Thành ca.
Một tay tiêu sái vung phất trần, thánh giới lan tràn khắp hiện trường.
Bao vây lấy toàn bộ U Mộc tộc ở trong vòng công kích.
Còn đám người Trường Dương, Trường Linh cũng không rảnh rỗi.
Một trận đại chiến cứ vậy mà đi vào giai đoạn gay cấn.
Mấu chốt của việc thắng bại đương nhiên phải xem thử Khương Thành có thể
đánh bại được U Mộc tộc Thánh Chủ không rồi.
Còn về Ngộ Sơn, tuy cảnh giới cao hơn những U Mộc tộc khác rất nhiều, nhưng
hắn không thể nào tạo nên sát thương lớn trong thời gian ngắn được.
Hơn nữa cao thủ U Mộc tộc cũng có số lượng quá nhiều.
Tiếp tục như vậy, bản thân hắn có khả năng sẽ bị thương.
Mà lần này, hắn không chờ quá lâu.
Chỉ sau năm búa, Khương Thành đã thuận lợi giết chết Thánh Chủ của U Mộc
tộc.
Chỉ là tộc quần này vốn không có thần hồn.
Cũng không mang theo những binh khí và hộ giáp, sau khi đánh xong ngoại trừ
một vào tài nguyên Mộc tộc tu luyện được thì không còn những thu hoạch khác.
Mà trận chiến này vừa đánh xong, hồn lực của Khương Thành cũng bị giảm một
nửa.
“Xem ra Thánh Chủ quả thực cũng cần xuất không kém gì Giới Thần.”
Lúc trước khi giết chết Minh Khánh và Bích Nguyên tổng cộng đã dùng năm
búa.
Mà lần này giết chết một Thánh Chủ của U Mộc tộc đã dùng cả năm búa, đồng
thời còn thúc động linh ý làm bổ trợ.
“Đây có lẽ là lí do mà rất nhiều người tu tiên không bằng lòng lựa chọn tu thần
nhỉ.”
Hắn thu lại suy nghĩ, nhanh chóng giết sang những cao thủ U Mộc tộc khác.
Thủ lĩnh vừa chết, U Mộc tộc như rồng mất đầu.
Sự gia nhập của Khương Thành làm cục diện bại vong của bọn họ nhanh chóng
đến hơn.
Chỉ sau hai phút ngắn ngủi, toàn bộ những dây leo đều bị hủy diệt hết.
Mà lúc này, trên không đột nhiên xuất hiện dị tượng