Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi theo đám người này, Khương Thành đến trước một cây đại thụ cao chọc trời.

Là một Nguyên Tiên giới với rất nhiều tiên nhân, một cây đại thụ cần cả ngàn

người ôm mới xuể này đâu đâu cũng có.

Nhìn cây đại thụ cành lá xum xuê có thể chịu được cả ngàn người nghỉ chân

trên đó, trong lòng Thành ca nghĩ chẳng lẽ Băng Cung của các ngươi được xây

dựng trên đó hay sao.

Nhưng tùy ý cảm nhận một chút cũng đã thấy trên cái cây ấy không có người và

công trình kiến trúc nào cả.

Sau đó, hắn thấy Lâm Tinh Chí Tôn dẫn đầu và Lam Diệu cả đám sáu Chí Tôn

quỳ xuống.

Sáu người vây quanh một cây cỏ tuyết dưới gốc cây nhìn qua chẳng chút bắt

mắt nào thúc động tiên lực, đồng thời trong miệng cũng niệm không ngưng mấy

câu chú ngữ khác nhau.

Thành ca chợt bừng tỉnh.

“Vậy nên thật ra các ngươi sống trong một bí cảnh, mà lối vào chính là ở trên

cây cỏ tuyết này?”

“Đúng là ẩn kĩ thật.”

Khi hắn đang tưởng cây cỏ tuyết kia sẽ vụt sáng lên lối vào bí cảnh, gốc cỏ đó

lại bay lên khỏi vị trí cũ chứ không như dự tính của hắn.

Thân rễ của cỏ tuyết rời khỏi mặt đất nhưng lại không chút vết dơ nào, nhìn óng

ánh long lanh, còn có chút hương tinh khiết.

Mà phía dưới cỏ tuyết đó lại xuất hiện một lỗ thủng dài miên man.

Khương chưởng môn khẽ cảm nhận thì phát hiện chỗ đó kéo dài khúc khuỷu

không biết đáy sâu bao nhiêu.

Dọc đường còn bố trí những thứ ngăn cản thần niệm, nhưng mà cũng không thể

ngăn nỗi sự thăm dò bằng thánh hồn của hắn, cuối cùng hắn đã phát hiện ra nơi

đáy cùng có một quần thể cung điện.

Ở ngay trung tâm chính là một tòa Băng cung.

“Hóa ra các ngươi sống ở dưới đất?”

“Thế này thì không được vẻ vang lắm.”

Mấy cô gái không đáp lời.

Mà tiếp tục niệm những chú ngữ đặc biệt.

Chốc sau, cỏ tuyết lại trở về chỗ cũ.

Khương Thành ở một bên tuy không hiểu nhưng vẫn bị chấn động.

Vậy nên vừa rồi bọn họ làm quái gì vậy?

Làm ra kiểu hiu quạnh à?

Mà lúc này, có một hạt bụi cực nhỏ không đáng để mắt tới từ xa cả dặm bay

nhanh đến.

Sau đó, hạt bụi phát ra ánh sáng chói.

Từng hình bóng dần từ đó lóe ra, sau đó lập tức biến thành kích thước to như

người.

Thành ca suýt chút thì hộc máu.

Hắn xem như đã nhìn ra rồi, hóa ra cái gọi là Băng Cung đó lại được xây dựng

trong hạt bụi trần.

Vừa rồi vừa chú ngữ rồi vừa cỏ tuyết các kiểu, có lẽ là để liên lạc với người

trong đó.

Nếu như không trải qua “trình tự nghiệm chứng” này, người ngoài căn bản sẽ

không vào được Băng Cung của bọn họ.

Còn về trước đó cảm nhận được Băng Cung nằm sâu trong đất, có lẽ chỉ dùng

để che giấu tai mắt mà thôi.

Kẻ địch xâm nhập cho dù có phát hiện ra cỏ tuyết, nhưng cuối cùng thứ phá hủy

được cũng chỉ là một địa chỉ giả của Băng Cung.

Sau nghĩ thông rồi, hắn cũng không thể không tỏ ra bái phục mười ngàn lần

người sáng tạo ra Băng Cung này.

Mức độ cẩn thận này của ngươi còn cao hơn Thanh Hùng Đạo Tôn kia cả trăm

lần.

Có đáng không?

Hơn nữa tui nói răng hạt cải cũng có thể chứa được cả Tu Di, nhưng một tông

môn có quy mô cả ngàn người lại ở trong một hạt bụi thì cũng mất giá quá rồi

nhỉ?

Đơn giản mà nói là tự ti biết chưa?

Vào lúc hắn thầm bóc phốt, ở ngay giữa mọi người, một giọng nói trầm tĩnh

lạnh lùng của một cô gái vang lên.

“Các ngươi đã về rồi.”

Lâm Tinh Chí Tôn và Lam Diệu Chí Tôn bọn họ đều cười tiến lên nghênh đón.

“Cung chủ.”

“Tham kiến Cung chủ.”

“Lần này chúng ta gặp được đại sự rồi…”

“Động phủ của Thanh Hùng Đạo Tôn không biết đã bị ai hủy cả rồi, hơn nữa

còn có không biết bao nhiêu Yêu tộc đã chết nữa.”

Vị Cung chủ kia nghe thấy khá kinh ngạc.

Nhưng nàng không hỏi kĩ càng ngay lập tức.

Mà đưa đôi mắt mình nhìn về hướng của Khương Thành.

“Tại sao lại có hơi thở của người lạ ở đây?”

Nàng dường như hiểu rõ mỗi người này trong lòng bàn tay, ngữ khí cũng mang

theo sự hời hợt không vui.

“Không phải ta đã bảo không được tùy ý đưa người lạ về đây rồi sao?”

Bọn người Lam Diệu Chí Tôn vội vàng giải thích.

“Cung chủ, hắn là kẻ địch của tên Thanh Hùng ác ma đó, hơn nữa còn là một

Chí Tôn…”

Nhưng lúc này, Khương Thành cuối cùng cũng bốn mặt nhìn nhau với vị Cung

chủ kia.

Thời khắc nhìn vào nhau ấy, ca này đã bật cười thành tiếng.

Vị Cung chủ của Băng Cung này đúng thật là cố nhân ở Băng giới mà hắn đã

đoán ngay từ đầu – Cung Tình.

Người quân sư đã từng kề cận bên người hắn.

“Ngươi…”

Ánh mắt Cung Tình thẳng tắp, ánh mắt nàng nhìn Khương Thành ấy hoàn toàn

không có chút che giấu sự kinh ngạc.

Ánh mắt ấy của nàng, những người khác chưa từng nhìn thấy.

Cung chủ trong ấn tượng của bọn họ, vĩnh viễn là một tảng băng lạnh lùng.

Tất cả mọi chuyện đều không vượt ngoài sự tính toán của nàng, không ai có thể

khiến nàng kinh ngạc được, lại càng không một ai có thể khiến nàng mất đi tư

thái.

“Ta biết ngay mà, người này chắc chắn có vấn đề.”

Lâm Tinh Chí Tôn lập tức nắm lấy cán thanh trường kiếm tử tinh, định bắt

Khương Thành lại.

“Dừng tay!”

Thần thái của Cung Tình nhanh chóng phục hồi lại.

“Các ngươi xuống trước hết đi.”

“Ta có lời muốn hỏi hắn.”

Ơ chuyện này?

Các cô gái ồ ạt ngạc nhiên, thế này là có ý gì?

Có lời gì sao không hỏi thẳng trước mặt mà phải hỏi một cách riêng tư như vậy?

Nhưng mà địa vị của Cung Tình trong mắt và trong lòng bọn họ dường như rất

cao, bọn họ cuối cùng cũng lui đi như đàn cá, vào trong hạt bụi đó.

Cuối cùng, bên ngoài chỉ còn mỗi Khương Thành và nàng.

“Lâu quá không gặp, Cung quân sư ngươi sống cũng được quá nhỉ?”

Thành ca cười hi hi chào hỏi nàng.

Cung Tình lại lùi về sau một bước, trong ánh nhìn lạnh như băng của đôi mắt

xinh đẹp chất chứa sự phòng bị và dò thám.

“Ngươi là ai?” Nàng lạnh lùng hỏi.

Thành ca ngơ ngác, không phải ngươi đã nhận ra ta rồi sao?

Tâm tình của Cung quân sư phức tạp hơn người bình thường rất nhiều, mỗi một

chuyện trong đầu nàng cũng phải chải chuốc không biết bao nhiêu lần, mặt nào

cũng phải suy nghĩ rất kĩ.

Nếu đổi thành những cố nhân khác gặp lại mình, sớm đã chạy lại ôm chầm lên

rồi.

Nhưng đổi lại là nàng, vậy thì phải xác nhận thân phận mình một chút để tránh

có người giả mạo.

“Ta là Khương Thành, Khương Tuấn Soái được chưa?”

“Khương Thành nào?”

“Ngươi nói xem.”

Thành ca dở khóc dở cười.

“Đương nhiên là Khương Thành ở Chân giới băng lúc trước rồi, bây giờ đã

thông qua kiểm nghiệm thân phận chưa?”

Cung Tình giống như một cái máy kiểm tra không có chút cảm xúc, không hề

có ý thả lỏng.

“Ngươi nói xem ngươi quen ta như thế nào?”

Thành ca kiên nhẫn, bắt đầu nhớ lại kí ức.

“Năm đó ở Chân giới Băng, ngươi bị người ta truy sát, sau đó đụng phải ca.”

“Vị trí nào ở Chân giới Băng?”

Thành ca hồi tưởng lại một cách kĩ càng: “Hình như tên là Phi Hồng Lĩnh.”

Hắn có thể nhớ được tên của một địa danh là chuyện vô cùng khó có.

Chủ yếu là do cái tên đó có một chữ giống trong Phi Tiên môn nên mới để lại

cho hắn chút ấn tượng.

Cung Tình vẫn tiếp tục hỏi: “Vị trí nào của Phi Hồng Lĩnh? Cảnh nào?”

Thành ca lại cố nhớ kĩ lại, nhưng chán cái là ổ cứng của đầu hắn không có tư

liệu gì về nơi này, bởi vì năm đó không nhập vào.

“Ta không nhớ ra, cho chút gợi ý đi.”

Cung Tình lắc đầu.

Nàng không ra tay ngay mà vẫn tiếp tục truy hỏi.

“Cảnh chủ ở cảnh đó tên gì?”

Thành ca như kiểu cây ngay không sợ chết đứng mà tỏ ra không biết.

“Vô danh tiểu tốt sao ta có thể nhớ được?”

“Ngoại trừ Băng Nguyên cốc ra, thế lực mạnh nhất ở Chân giới Băng là…”

“Ta biết, là Băng Cung!” Thành ca hai câu liên tiếp không biết liền giơ tay trả

lời.

“Cửu trưởng lão của Băng Cung là ai?”

Thành ca thở dài: “Ngươi có thể hỏi câu mà con người có thể trả lời được không

hả?”

“Hôm nay là ngày thứ mấy ta với ngươi quen biết nhau?”

“Lão tử không biết số học, ngươi thích thế nào thì thế ấy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK