“Khương lãnh chúa!”
“Tuyệt đối không được bốc đồng!”
Phó lãnh chúa và các trưởng lão đang quỳ trên mặt đất cực kì gấp gáp.
“Ngươi mau mau nhận lỗi đi, tranh thủ để nhận được sự tha thứ của Vực chủ…”
“Không nên chống lại Vực chủ!”
Xa xa, các tu sĩ trong thành đang vây xem cũng vô cùng lo lắng.
Bọn họ vẫn hy vọng rằng Khương Thành sẽ tiếp tục làm lãnh chúa.
Cung Tình vừa mới đuổi theo kịp cũng lo lắng kêu lên.
“Đừng như vậy…”
Nhưng đã quá muộn rồi.
Một ánh kiếm lóe lên cũng chính là câu trả lời của Khương Thành cho bọn họ.
Khi thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì tên sứ thần của Vực chủ
kia cuối cùng cũng hiểu được lần trước bọn Địch Ung đã bị giết như thế nào.
Đó là sức mạnh mà hắn căn bản là không thể chống lại.
Ý thức của hắn đã dừng ở đây.
Ngọc Hồn phiên bản đầy đủ đã sức trực tiếp đập vỡ hồn hải của hắn, khiến cho
tiên hồn của hắn hoàn toàn bị bóp chết.
Cũng ngay trong lúc đó, Huyền văn băng thập trọng, dưới sự thúc giục của
Khương Thành - người đã đạt đến Đế cảnh tam trọng, cũng ngay lập tức nhấn
chìm hắn.
Bất Diệt Thiên Hoa Kinh Kiếm thập tam giai, đã chém hắn vô số lần.
Chỉ trong chớp mắt, những người xông ra trước mặt Khương Thành đột nhiên
đã không bất cứ người nào.
Vị sứ thần của Vực chủ kia đã bị hắn tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả tảng băng vỡ
cũng thành bột phấn, không còn lại dấu vết nào trên thế giới
Mọi thứ quá nhanh chóng.
Tất cả mọi người đều không có thời gian để phản ứng.
Bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy diễn biến của trận chiến, mà trận chiến đã
kết thúc rồi.
Nhìn bóng dáng cao lớn của Khương Thành trên bầu trời, trong lòng tất cả mọi
người đều không khỏi chấn động.
Đường đường là một Đế cảnh tứ trọng trung kỳ, mà chỉ có một chút như vậy?
Đã biến mất?
Khắp nơi im lặng như tờ.
Thành Ca đẩy kí hiệu của lãnh chúa ra, tiện tay ném nó trở lại phủ lãnh chúa.
“Ta ngồi ở vị trí lãnh chúa này cũng coi như là đủ rồi, các ngươi mời cao nhân
khác đi.”
Sau khi nói xong, hắn vẫy tay với Cung Tình.
“Cung quân sư, chúng ta nên lên đường đến điểm đến tiếp theo thôi.”
Cung Tình giơ tay lên với vẻ mặt đờ đẫn, ngay sau đó đã bị hắn đưa theo truyền
tống, biết mất ngay tại chỗ.
Tất cả những người ở lại hiện trường đều giống như một tác phẩm điêu khắc
băng, thật lâu không nói nên lời.
Không ai biết Khương Thành sẽ đi đâu.
Mặc dù trong lòng nhiều người đã có một suy đoán đáng sợ, nhưng theo bản
năng bọn họ vẫn không dám tin tưởng.
Còn Cung Tình đã đến Phi Tuyết vực, đã giúp bọn họ xác định suy đoán đó.
Đúng vậy, mục tiêu tiếp theo của Khương Thành chính là Vực chủ Hoắc Thuần
của Phi Tuyết vực.
Ban đầu hắn định đi thẳng đến Băng Nguyên cốc, nhưng để đến được đó, vốn sẽ
phải đi ngang qua Phi Tuyết vực.
“Ngươi thực sự muốn làm vậy sao?”
Nội tâm của Cung quân sư muốn sụp đổ.
Tại sao ai ngươi cũng dám chọc đến vậy?
“Hoắc Thuần là Đế cảnh ngũ trọng hậu kỳ, xung quanh hắn còn có sáu vị phó
Vực chủ Đế cảnh ngũ trọng trung kỳ, còn có hơn ba mươi vị trưởng lão ở cảnh
giới Đế cảnh tứ trọng hậu kỳ.”
Điều này hoàn toàn không cùng một khái niệm với đám người Địch Ung, Ngụy
Sưởng trước đó.
Thành Ca cũng không quan tâm đến những điều này, hắn chỉ quan tâm đến
những gì hắn có thể nhận được sau khi chiến thắng.
“Đế cảnh ngũ trọng hậu kỳ, có phải là có Chân khí tam giai hay không?”
“Đúng vậy, sức mạnh của chân khí tam giai cực kỳ khủng khiếp, cho nên ngươi
vẫn là nên bỏ qua suy nghĩ đó đi, bây giờ chúng ta rời khỏi Phi Tuyết vực, thì
vẫn có thể làm gì đó…”
“Haizzz, vậy thì thật là đáng tiếc.”
Thành Ca nhìn Chân khí nhị giai mới tước được cách đây không lâu trong tay
mình.
“Ta còn định sử dụng thanh băng kiếm này trong một khoảng thời gian nữa,
nhưng mà không ngờ…”
Hắn không đợi Cung Tình tiếp tục thuyết phục, mà trực tiếp ngăn cản nàng lại.
“Cái vị Vực chủ gì gì đó kia nhiều lần liên tục ra tay, nếu ta không bày tỏ thái
độ gì thì chẳng phải là quá thất lễ sao?”
“Với lại, không phải người ở bên kia đều thống nhất cho rằng Thiên Hồng lĩnh
thích hợp để trở thành một phế tích sao?”
“Vậy thì hãy để bọn họ xem xem tàn tích là gì trước.”
Hắn nhìn về tòa tiên thành khổng lồ được làm bằng băng kéo dài vô tận ở trước
mắt.
“Ngươi ở đây chờ đi, mất công chút nữa tòa thành kia bị hất bay sau đó lại làm
ngươi bị ngã thì lại khổ…”
Trong lòng Cung Tình nghĩ, ta bị ngã thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, ngươi chết
mới là chuyện lớn.
Tuy nhiên, Khương Thành lúc này đã biến thành sao băng, trực tiếp đánh vào
trung tâm của tiên thành khổng lồ kia!
Mà trung tâm kia cũng chính là vị trí của băng nhãn Phi Tuyết vực.
Hoặc Thuần đang ngồi xếp bằng tu luyện ở trung tâm của Băng Nhãn, hắn rất
trân trọng cơ hội tu luyện với Băng Nhãn, hận không thể ở lại đó trong suốt
phần đời còn lại của mình, không giống như Khương lãnh chúa không có chút
hứng thú nào.
Lý do tại sao lần trước hắn không trực tiếp đi mà lại đưa ra mệnh lệnh một cách
tùy tiện, cũng là vì không muốn lãng phí thời gian tu luyện.
Nhưng vào lúc này, hắn có không muốn rời đi thì cũng không được.
Giống như một thiên thạch rơi xuống, Khương chưởng môn mang theo một
thanh kiếm đánh đến phủ của Vực chủ!
Chỉ trong một khoảng khắc, thanh thế to lớn, trời sập băng nứt!
Ngay từ khi cả người hắn còn chưa chạm đất thì đã mang đến chấn động như
muốn hủy diệt.
Rầm!
Phủ lãnh chúa được làm bằng băng giá sụp đổ ngay lập tức, biến thành vô số
bông tuyết vỡ vụn!
Mà những tinh thể băng này thậm chí đều không thể bay lên được.
Bởi vì trong khoảng khắc tiếp theo, Khương Thành chính thức đến.
Lúc này, tất cả các tinh thể băng vỡ đều giống như vô số tia sét, bắn ra xung
quanh!
Mỗi mảnh đều có sức công phá đáng sợ.
Biến khu vực rộng lớn xung quanh phủ lãnh chúa bị phá nát thành phế tích.
Vô số tu sĩ bay lên trời với tiếng la hét, nhiều người trong số họ vừa mới bay
được nửa đường thì đã đã bị bông tuyết bắn trúng rồi bị thương nặng.
Thế nhưng Băng Nhãn kia lại không bị tổn hại gì.
Tất cả các bông băng đều bị chặn bởi một lực đẩy vô hình ở khoảng cách một
trượng so với băng nhãn, không thể nào tiến gần hơn!
Đây là sức mạnh đến từ căn nguyên Băng, Khương Thành không thể nào lung
chuyển vào lúc này.
Tuy nhiên, Thành Ca không quan tâm đến điều này chút nào.
Hắn rơi thẳng xuống dưới cùng lòng đất!
Cũng vì Băng giới có căn nguyên tọa trấn, cho nên vững chắc gấp trăm so với
Tiên giới.
Nhưng lấy Vực chủ là trung tâm, lớp băng phạm vi mấy trăm dặm ở xung
quanh đều bị chấn động đến mức bay lên không trung.
Tiếp đó đập trở lại mặt đất với tốc độ nhanh hơn!
Vô số tu sĩ ở phía xa đã tận mắt chứng kiến cảnh tráng lệ và tràn đầy ấn tượng
này!
Điều đó đủ để lại ấn tượng vĩnh viễn không thể nào phai mờ trong tâm trí họ.
Ầm ầm!
Cả tòa thành đều rung chuyển, vô số vết nứt lan rộng.
Vị trí ban đầu của Vực chủ, những gì còn lại chỉ là một cái hố khổng lồ.
Tòa thành này đã bị phá hủy hoàn toàn.
Trong hầm, Băng Nhãn quý giá kia vẫn cô đơn phát ra ánh sáng lục sắc.
Trông thật hài hước mà cũng rất nực cười!
“Là ai đang tìm đến cái chết!”
Ngay cả người có thể chịu đựng được cũng không thể chịu đựng được vào lúc
này.
Huống chi bản thân Hoắc Thuần cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Hắn cũng không thể thể nào tiếp tục núp trong Băng Nhãn nữa, mà trực tiếp
cầm băng kiếm tam giai xông ra ngoài đánh giết.
Vào lúc này vị Vực chủ luôn cao cao tại thượng cực kỳ tức giận.
Mặc dù hiện tại hắn chưa chịu một chút thiệt hại nào.
Mặc dù khu vực này bị phá hủy như vậy, nhưng đối với những cao thủ như bọn
họ mà nói thì không mất quá nhiều thời gian để phục hồi.
Nhưng đường đường là phủ Vực chủ mà lại đã bị nổ tung lên trời, cũng đủ để
kiến hắn trở thành trò cười của cả Băng giới.
Điều này hoàn toàn giống như tát vào hắn một cái khiến hắn nổi điên.
“Kẻ thù tấn công!”
“Giết!”
Trong chiến trường hỗn loạn, vô số tu sĩ gầm thét xông đến giết.
Là thành viên của Phi Tuyết vực, bọn họ không thể tha thứ cho sự khiêu khích
và sỉ nhục như vậy.
Ở nơi sâu thẳm trong lòng đất, Khương Thành giống như một ác quỷ viễn cổ từ
mới nơi sâu thẩm đuổi giết tới.
Một bóng người với luồng khí giết chóc đen tối quẩn quanh, huyền văn băng
thập trọng, mang theo đó là bốn mươi chín huyền văn khác, với khí thế không ai
địch được, tiến thẳng đến mục tiêu đầu tiên trong mắt hắn - Hoắc Thuần!