Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thành không cho hắn cơ hội chọn lại lần nữa.

Oành!

Kỵ Khuyết Kiếm thuận lợi phá hủy tiên thể của hắn, cũng mang đi tia ý thức

cuối cùng của hắn.

Trận quyết đấu giữa Đạo Thánh với nhau đã kết thúc nhanh gọn dứt khoát như

vậy.

Thành ca vừa thu lấy trang bị toàn thân và nhẫn trữ vật của hắn vừa có chút đăm

chiêu lắc đầu.

“Xem ra dùng lực trọc đối phó với Đạo Thánh vẫn còn hơi có chút dùng dao mổ

trâu giết gà!”

Hắn dùng tiên lực thúc giục Kiếm Đạo Thập Tam Trọng, cũng có thể nghiền nát

được tuyệt đại bộ phận Đạo Thánh, cũng giống như lúc đầu lúc Hóa Tiên Phủ

chét giết Đạo Thánh vậy.

Mặc dù sẽ tiêu hao tiên lực rất nhiều, nhưng tiên lực lại có thể bổ sung dễ dàng.

Mà lực trọc tiêu hao ít, nhưng ba mươi phần trăm này cũng không biết cần bao

nhiêu thời gian mới có thể bù lại nữa.

Những người ở phía dưới lúc này đã bị chiến tích của hắn làm cho sợ ngây

người.

Dù có mù quáng tín nhiệm vào thực lực của Khương chưởng môn, nhưng đám

người Mạc Trần, Lục Phàm, Ngụy Miểu cũng vẫn khó mà tránh khỏi được bị

rơi vào chấn động.

Một vị Đạo Thánh lại bị giết như thế ư?

Cảm nhận tổng thể giống như là Khương chưởng môn trực tiếp giết vậy, không

có bất cứ thủ đoạn tinh xảo phức tạp nào, dễ như trở bàn tay đã đâm xuyên cả

người lẫn pháp cảnh của đối thủ rồi.

Mặc dù nhìn hiểu, nhưng lại giống như không hiểu gì cả.

Dù sao thì cả đám đều được đổi mới nhận thức.

Hóa ra còn có thể giết Đạo Thánh như vậy?

Mà những đệ tử của Phi Tiên Môn ở xa xa thì càng bị làm cho kinh sợ.

“Chuyện này coi là chuyện gì đây chứ?”

“Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”

“Một vị Đạo Thánh mạnh mẽ đã bị chết như này?”

Cho dù ba ngàn năm trước đại chiến ngập trời cũng chưa từng có vị Đạo Thánh

nào bị chết một cách không rõ ràng như vậy.

Dù sao thì trước lúc chết cũng có thể chống cự lại một chút?

Cách đây không lâu, bọn họ đối với vị “tổ sư sáng lập ra môn phái” bất ngờ này

còn coi thường.

Bây giờ bọn họ cuối cùng cũng phát hiện, tại sao người này lại được tôn lên làm

tổ sư rồi.

“Tổ sư gia của bọn ta, chẳng lẽ là Đạo Thần?”

“Chẳng trách Mạc trưởng lão nói chúng ta cũng không cần lo lắng bất cứ kẻ

địch mạnh mẽ nào, hóa ra là ý này.”

“Ha ha, không ngờ được Phi Tiên Môn của chúng ta lại có Đạo Thần trấn thủ,

chuyện này đúng là mộng ảo quá đi mất.”

“Không thể nào tin nổi…”

Đã lâu rồi Thành ca mới nhận được một lần giá trị kinh sợ đến từ Phi Tiên Môn,

mặc dù bây giờ nó đã trở thành giá trị thanh danh rồi.

Nhanh chóng kiểm lại thu hoạch một chút, Thành ca dự định tiếp tục tiêu diệt

toàn bộ quân địch còn sót lại.

Hắc Phất tông ở bên dưới đã cùng với những chưởng môn của những môn phái

khác đã vô cùng thức thời cúi đầu chịu thua.

Lúc này mới vừa bắt đầu mà Đạo Thánh mạnh nhất của phe mình đã chết như

vậy rồi.

Bọn họ đều bị dọa đến mức tè ra quần.

“Tiền bối xin tha mạng!”

Những người này cũng không biết tên của Khương Thành, hoàn toàn không

quen, chỉ có thể nhìn về phía Kỷ Linh Hàm có vẻ dễ nói chuyện hơn cầu xin tha

thứ.

“Hiểu lầm. Kỷ chưởng môn, chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Đúng vậy đúng vậy, năm đó khi bọn ta ở Đạo Tuyệt Chi Địa cách sơn môn

không xa, còn có chút tình nghĩa hàng xóm láng giềng nữa…”

“Thực ra bọn ta cũng không có ác ý gì cả, chỉ là bị Lạc Thuyên tông lừa gạt mà

thôi!”

U Thường Đạo Tôn giống như là bị đạp một cước vậy, vội vàng nhảy dựng lên

giải thích.

“Nói bậy, Lạc Thuyên tông bọn ta từ trước đến nay luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi

người, vô cùng kính ngưỡng tôn trọng với Phi Tiên môn, ngươi không cần hắt

nước bẩn lên người bọn ta!”

Những người khác để vứt bỏ sạch sẽ liên quan liền lập tức phản bác lại.

“Lần này chẳng nhẽ không phải các ngươi giựt dây với dẫn đường sao?”

“Đúng thế, nếu như không có Lạc Thuyên tông các ngươi giật dây thì làm sao

có hiểu lầm này được?”

“Vốn dĩ bọn ta ở trong sơn môn của mình sống yên ổn qua ngày, đều là ngươi

hại bọn ta!”

“Chư vị của Phi Tiên môn, các ngươi đều nghe thấy rồi đấy, thực ra bọn ta thật

sự là người vô tội, tất cả phải trách Lạc Thuyên tông, các ngươi muốn giết thì

giết bọn họ là được rồi…”

“Nói hươu nói vượn!”

U Thường Đạo Tôn cùng với vài tên trưởng lão ở phía sau lo lắng đến mức đỏ

mặt tía tai.

Nếu như hôm nay không giải thích được thì chắc chắn phải chết đấy!

Dưới tình thế cấp bách, để rũ sạch liên can, hắn bỗng nhiên chỉ tay về phía Bách

Vật Chí Tôn.

“Đều là do hắn!”

“Tất cả đều là do tên phản đồ này một tay tính kế, bọn ta cũng bị hắn bừa gạt!”

“Đây chính là âm mưu của một mình hắn, Lạc Thuyên tông bọn ta cũng là

người bị lừa gạt!”

Cách đấy không lâu Bách Vật Chí Tôn còn được xưng là đùa bỡn Đạo Thánh

trong lòng bàn tay, vì tông môn mà lập công lớn, thế mà lúc này đột nhiên lại

trở thành kẻ tội đồ của môn phái rồi.

Nhân sinh thay đổi nhanh chóng thật sự là quá đột ngột.

“Không!”

Huyết sắc trên mặt hắn mờ đi.

“Chưởng môn ngươi không thể…”

“Tên phản đồ kia câm mồm!”

Lời còn chưa dứt, U Thường Đạo Tôn đã đánh một chưởng xuống dưới.

Cùng lúc đó, mấy trưởng lão khác của Lạc Thuyên tông cũng đồng thời tập

trung đánh về phía hắn.

“Các ngươi sẽ không được chết tử tế…”

Sau ba giây đồng hồ, Bách Vật Chí Tôn ôm theo sự căm hờn và không cam

lòng cực lớn đã bị kiếm loạn phân thây.

Sau khi xử lý hắn xong, U Thường Đạo Tôn lập tức lấy lòng Khương Thành và

Kỷ Linh Hàm.

“Hai vị tiền bối, Lạc Thuyên tông bọn ta thực sự không có ác ý.”

“Đều do bị tên phản đồ này xúi giục lừa bịp, nên mới xảy ra hiểu lầm nho nhỏ

này.”

“Bây giờ tên phản đồ này đã bị thanh trừ rồi, có thể để chuyện lớn hóa nhỏ hay

không…”

Ý kiến của hắn vô cùng hoàn mỹ, nhưng mọi người của Phi Tiên môn cũng

không phải kẻ ngốc.

“Các ngươi nằm mơ à?”

Ấn Tuyết Nhi, Ngụy Miểu và Lâm Ninh, Lục Phàm ở đằng sau đều nhào nhào

bay ra.

Cho dù chỉ có hơn hai trăm người, nhưng lại có một loại trạng thái như trên vạn

người bao vây lấy mười đại môn phái vậy.

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

“Đã đánh đến nội bộ môn phái của bọn ta rồi, lòng lang dạ thú không cần phải

trả giá bằng máu à?”

“Vừa rồi không phải mới kêu gào phải tiêu diệt Phi Tiên môn bọn ta hay sao?”

“Không phải còn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn à? Không tiếp tục nữa

à?”

Các cao thủ của Lạc Thuyên tông và Hắc Phất tông và mười đại môn phái thực

ra cũng không sợ những người này.

Không còn cách nào khác, mấy năm nay Phi Tiên môn để giảm bớt cảm giác

tồn tại của mình, ở phương diện ẩn nấp cảnh giới cũng xem như cũng khổ công

chịu khó.

Nhân thủ đều có từ một bí bảo ẩn nấp trở lên.

Cho nên ở trong mắt người ngoài, họ cũng chỉ là một đám Đạo Tôn Chí Tôn với

Thiên Tôn thôi, còn kém xa mười đại môn phái liên thủ lại.

Người bọn họ sợ vẫn là Khương Thành.

Dễ dàng chém giết Đạo Thánh, tạo áp lực quá lớn cho người khác.

“Bọn ta không có.”

“Lúc trước bọn ta bị lừa gạt, sau đó thì bị Đồng Kiêu Đạo Thánh uy hiếp.”

“Đúng đúng đúng, bọn ta bị lão tặc Đồng Kiêu uy hiếp, quả thực là thân bất do

kỉ mà.”

“Bọn ta cũng là người bị hại thôi…”

“Còn dám ngụy biện nữa?”

Rất nhiều đệ tử của Phi Tiên Môn đều suýt chút nữa thì bị bọn họ làm cho tức

chết.

Phải không biết xấu hổ tới cỡ nào, mới có thể mặt không đỏ thở không gấp nói

ra được những lời như vậy chứ?

Thực sự cứ như vậy mà gạt bỏ hết những lời nói cay độc xảy ra trước đây ư?

“Đừng có nói lời vô nghĩa với bọn họ nữa!”

“Đúng, giết bọn họ!”

Ngay cả Kỷ Linh Hàm cũng thực sự nổi giận.

“Không thể tha thứ!”

Làm chưởng môn nhiều năm như vậy, nàng gặp nhiều rồi sao lại không hiểu rõ

bản tính của những người này.

Bây giờ ngươi thả bọn họ ra, thì lần sau bọn họ bắt được cơ hội, trả thù ngày

một táo tợn hơn thôi.

Nhưng mà ngay lúc nàng chuẩn bị hạ lệnh xuống, Khương chưởng môn lại lên

tiếng một lần nữa.

“Bọn ta là đệ nhất môn phái Nguyên Tiên giới, phải có chút phong phạm của

đại phái chứ!”

“Trời không tuyệt đường của người, thân là đệ nhất đại phái, chúng ta cũng phải

chừa một đường sống cho người khác, như vậy mới phù hợp với Thiên Đạo

phải không?”

Mặc dù cái danh “đệ nhất đại phái Nguyên Tiên giới” ở trong tai đám người U

Thường Đạo Tôn thật sự đầy sự mỉa mai châm biếm.

Nhưng chỉ vẻn vẹn hai câu nói của Khương Thành, đối với bọn họ mà nói lại

không khác gì thiên âm cứu mạng.

“Đa tạ tiền bối!”

“Tiền bối có trái tim thật nhân hậu!”

“Sau khi quay về ta phải ngày đêm cầu phúc cho tiền bối…”

Mọi người đều dập đầu xuống cốp cốp cốp, định thừa cơ thoát khỏi nơi này.

Nhưng Khương Thành vẫn chưa nhường đường.

“Mặc dù ta thấy các ngươi cũng không dễ dàng gì, nhưng mà lúc trước kêu đánh

kêu giết quả thực cũng chính là các ngươi.”

“Cho nên, ta chỉ cho các ngươi một cơ hội sống sót.”

“Còn có thể nắm chắc hay không thì phải xem vận may của các ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK