Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn đề này rất nhanh chóng dẫn đến sự thảo luận sôi nổi của tất cả mọi người

có mặt ở đó.

Cuối cùng, sau khi trải qua vô số tranh luận và cãi vã, tất cả mọi người đã đạt

được nhận thức chung.

“Khương Thành mạnh hơn, nhưng hai người bọn họ chém giết người sống kẻ

chết, người sống sót sẽ là Thu Vũ Tuyền.”

“Tổng thể sức mạnh của Khương Ẩn Hoàng đã có thể đè bẹp được Đạo Thánh

chân chính rồi, Thu Vũ Tuyền chắc chắn không ngăn lại được.”

“Nhưng nhát kiếm cuối cùng của Thu Vũ Tuyền thực sự quá vô lý, chắc

Khương Thành chắc cũng không có cách nào may mắn tránh thoát được đâu.”

Sự bàn tán nghị luận ở bên ngoài sân hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào

đối với những người ở trong sân.

Cái chết của Phục Lãng Đạo Thánh cũng chẳng tạo lên được cơn sóng quá lớn.

Bọn họ đã tê liệt từ lâu rồi.

Nhưng, với tư cách là đội trưởng của đội ngũ bảy người, Chí Nguyên Đạo

Thánh lại bị dọa sợ không nhẹ.

“Phục Lãng Đạo Thánh cũng chết rồi ư?”

Hắn có chút hoài nghi cuộc sống.

Thời đại này, Thượng vị tinh chủ đều dũng mãnh như thế sao?

Lúc trước bảy người bọn họ cùng nhau hành động thuận lợi biết bao nhiêu, tiết

tấu nhịp điệu thần chặn thì giết luôn cả thần.

Sao vừa mới tách nhau ra chưa được bao lâu đã chết mất ba người rồi?

Hắn sở hữu bản đồ đúng lúc nhưng bây giờ hắn rất mơ hồ.

“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?”

Hắn không dám phân tán ra hành động nữa rồi, nhanh chóng vội vàng tìm ba

đồng đội kia về.

Trải qua một lần vây săn này của bọn họ, hiện tại số Thượng vị chủ tinh còn lại

trong mật cảnh cũng chỉ còn lại ba người nữa mà thôi.

Ngoại trừ Thu Vũ Tuyền ra, bây giờ hai người còn lại vẫn đang run cầm cập.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao cả ba vị đạo hữu Minh Trần, Phục Lãng, Vô Ách đều bị loại cả rồi?”

“Thượng vị tinh chủ có thể giết chết được bọn họ sao?”

“Chuyện này không thể nào xảy ra được!”

Sau khi bốn vị Đạo Thánh gặp lại nhau, tất cả đều mơ hồ bối rối, vẫn không rõ

đang xảy ra chuyện gì.

“Ta vô cùng nghi ngờ có người đang gài bẫy chúng ta.”

Vẻ mặt Chí Nguyên Đạo Thánh hết sức nghiêm trọng.

“Có một tấm lưới âm mưu cực kỳ to lớn đang bao trùm trên đỉnh đầu của chúng

ta.”

Ba người còn lại gật đầu lia lịa, bày tỏ sự tán đồng.

Nếu như những khán giả đang đứng ở góc nhìn của người thứ ba ở bên ngoài

sân kia nghe thấy những lời này, nhất định sẽ bốc phốt cà khìa một cách mãnh

liệt.

Mẹ các ngươi chứ, cả sân chỉ có các ngươi là có thể giày vò người khác nhất

thôi.

Kẻ âm mưu, nhân vật phản diện lớn nhất chính là các ngươi.

Các ngươi lại còn có mặt mũi bày ra bộ dạng mình bị người khác mưu hại à?

“Cho dù thế nào thì tiếp sau đây chúng ta cũng không được tách ra ở một mình

nữa.”

Đường đường là Đạo Thánh lại sợ bị bỏ lại một mình, cũng coi như là có một

không hai.

Nhưng bốn người bọn họ lại cứ một mực cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

“Tiếp tục bắt tay liên thủ với nhau, trọng điểm là quét sạch những Đạo Thánh

khác!”

“Chúng ta vẫn còn bốn người, mỗi lần bao vây tấn công một người thì vẫn dư

sức.”

Chí Nguyên Đạo Thánh biết rõ, nếu như bây giờ không loại bỏ các đối thủ cạnh

tranh mạnh mẽ hơn, thì đến cuối cùng, hy vọng của hắn rất mong manh.

Suy cho cùng thì thực lực của hắn trong các Đạo Thánh cũng không được coi là

xuất chúng.

Tiếp theo, bọn họ rất thuận lợi dùng phương pháp tập kích bất ngờ và bao vây

tấn công, loại bỏ được một vị Đạo Thánh chỉ còn lại một mình.

“Bốn người giết một người, không có vấn đề gì cả.”

“Chỉ cần duy trì được lâu dài thì chúng ta vẫn có thể trở thành Thần Quân.”

Mục tiêu này vừa được lập thì bọn họ đã thất bại.

Lúc bao vây bị Đạo Thánh tiếp theo, chính là Ma Kiền Đạo Thánh, trong thời

gian ngắn cả bốn người đều không thể đắc thủ.

Thực lực của Ma Kiền Đạo Thánh vô cùng mạnh mẽ, trong danh sách tuyển

chọn cuối cùng lúc trước, luận về sức mạnh cứng thì tuyệt đối có tư cách để

cạnh tranh Thần Quân.

Đối mặt với người này, đám người Chí Nguyên Đạo Thánh đã bị giảm quân số

một cách nghiêm trọng cũng phải mất chút thời gian.

Mà thời gian kéo dài đã làm hỏng chuyện.

Không biết từ lúc nào, hai đại thần là Vân Đình Đạo Thánh và Tịch Phong Đạo

Thánh đã đuổi từ tít xa xôi đến đây.

“Sao bọn họ lại tới đây!”

“Nguy hiểm!”

“Rút lui!”

Bốn người bọn họ quyết đoán kịp thời, từ bỏ kế hoạch tiêu diệt Ma Kiền Đạo

Thánh, chạy tan tác mỗi người một ngã về phía xung quanh.

Chỉ đáng tiếc là không kịp nữa rồi.

“Vẫn muốn trốn à?”

Nhìn thấy bốn người này bao bây tấn công người khác, Vân Đình Đạo Thánh và

Tịch Phong Đạo Thánh lập tức “hiểu ra” gần đây mấy vị Đạo Thánh và Thượng

vị tinh chủ kia đã bị loại như thế nào rồi.

“Hóa ra đều là do các ngươi làm!”

“Đúng là kế hoạch tốt, thế mà lại cấu kết lại để tiêu diệt những người khác, may

mà bọn ra phát hiện kịp thời.”

“Đừng kẻ nào nghĩ rằng có thể chạy thoát được!”

Ma Kiền Đạo Thánh vốn đang cận kề với nguy hiểm, nhìn thấy hai vị đại thần

đến giúp mình, nhanh chóng rơi vào sự vui vẻ điên cuồng.

“Đa tạ hai vị Đạo hữu!”

“n huệ này ta suốt đời không quên!”

Sau đó, hắn cũng đuổi theo hai người.

Nếu ba người bọn họ bắt tay liên thủ với nhau, tác chiến chính diện có thể nhẹ

nhàng tiêu diệt toàn bộ nhóm bốn người của Chí Nguyên Đạo Thánh.

Nhưng rất đáng tiếc, bốn người đó bây giờ đều đang bỏ chạy thục mạng rồi.

Mà bọn họ chỉ có ba người.

Cuối cùng, ba người còn lại bị Ma Kiền Đạo Thánh cùng với Vân Đình Đạo

Thánh và Tịch Phong Đạo Thánh chặn lại, còn Chí Nguyên Đạo Thánh thì may

mắn giữ được mạng, bỏ chạy mất tăm mất tích.

Một lát sau, tên của ba vị Đạo Thánh kia cũng biến mất trên bầu trời.

Đến lúc này, đội ngũ bảy người mà Chí Nguyên Đạo Thánh lôi đến đây chỉ còn

lại một mình hắn cô độc lẻ loi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Thanh Khuyết và Giáng Vân bị loại lúc

trước vô cùng hả giận.

“Làm tốt lắm!”

“Đáng đời.”

“Đáng tiếc Chí Nguyên Đạo Thánh đã chạy thoát mất rồi.”

“Yên tâm, hắn chắc chắn không sống sót được đến cuối cùng đâu, cứ đợi đấy

mà xem!”

Đến bước này, mười chín vị Đạo Thánh tham gia vòng đấu thứ tư đã nhanh

chóng bị loại mất mười một người, chỉ còn sót lại tám người nữa.

Vòng thi đấu này nhìn có vẻ đã bước vào giai đoạn cuối cùng rồi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy, ba vị Đạo Thánh Vân Đình, Tịch Phong và Ma

Kiền cũng muốn liên kết lại, sau đó đi tấn công xung quanh.

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ được chính là, ba vị Đạo Thánh này sau

khi nói ngắn gọn với nhau mấy câu xong liền tách ra, ai đi hướng của người

nấy.

“Bọn họ không có Thiên Huyền Đồ, muốn tìm thấy người khác là một chuyện

hết sức khó khăn.”

“Đúng vậy, bây giờ tất cả vòng thi chỉ còn lại 161 người, đất rộng người thưa,

những người đang ẩn náu kia thật sự rất khó tìm.”

“Hơn nữa có tận 161 người, chỉ dựa vào ba người bọn họ cũng giết không hết,

số người không đủ.”

“Ôi, Chí Nguyên Đạo Thánh có Thiên Huyền Đồ thì bây giờ đã trốn mất rồi.”

Thời gian cứ thế trôi đi, cuối cùng tốc độ bị loại của 161 người này càng ngày

càng chậm chạp.

Có lúc, một tháng trời cũng không thấy người nào bị loại cả.

Cứ như thế, sau hai năm, trong sân đấu vẫn còn tận 55 người.

Những Tiên nhân ở bên ngoài sắp bất lực rồi.

“Những người này muốn đánh đến ngày tháng năm nào mới quyết định thắng

bại ra top 7 người đây?”

“Bọn họ cũng kìm chế giỏi quá.”

“Có người ẩn náu từ lúc bắt đầu trận đấu đến tận bây giờ, chẳng làm gì cả, định

nấp vậy mãi sao?”

Người mà bọn họ đang nói đến không chỉ có Phạm Lôi Đạo Tôn, vẫn còn mấy

vị Đạo Tôn khác cũng lựa chọn cách thức tương tự.

Bọn họ đều hy vọng ẩn náu đến tận cuối cùng, sau đó may mắn số đỏ có được

một vị trí Thần Quân.

Không chỉ ở bên ngoài sân, đến cả Khương Chưởng môn ở trong sân cũng có

chút mất kiên nhẫn rồi.

Nhất là nửa năm gần đây, đến trạm kiểm soát bọn họ cũng chẳng tìm được, cũng

chẳng quay được phần thường nào.

“Thế này thì chẳng có gì thú vị cả.”

“Có mỗi một vòng thi đấu mà tận năm năm trời vẫn chưa thi đấu xong, ngày

nào cũng bôn ba vất vả, thế này thế muốn làm ca đây mệt chết à?”

Nghe thấy những lời này của cái tên không biết xấu hổ, phần lớn thời gian đều

nằm ườn ra, Lăng cũng lười chẳng buồn cà khịa bóc phốt hắn nữa.

“Sắp rồi.”

“Sắp cái gì?”

“Sắp đến giai đoạn cuối rồi.”

Đây coi như là lần duy nhất nàng tiết lộ tin tức tình báo về cuộc thi cho Khương

Thành với tư cách là đồng đội, mặc dù điều nàng nói vẫn không rõ ràng tỉ mỉ.

Thành ca ngẩng đầu nhìn lên 55 cái tên trên bầu trời, chau mày lắc lắc đầu.

“Vẫn còn sớm lắm.”

“Bí cảnh này quá rộng lớn, nếu như nhiều người cứ ấn náu như thế, sợ là qua cả

trăm năm nữa cũng chưa chắc đã tìm được ra.”

Ba tháng sau, số tên trên bầu trời đã giảm xuống còn 49 người.

Bí cảnh vẫn luôn không có thay đổi gì đột nhiên vang lên tiếng động ầm ầm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK