“Lời đó của Vân Tương đạo hữu là có ý gì?”
Những Đạo Thần khác xung quanh tỏ vẻ không hiểu.
“Không phải Khương Tuấn Soái đã vào trong rồi sao?”
“Lẽ nào hắn còn nuốt lời?”
“Hắn dám!”
“Đã lấy mười lăm phần phần thưởng, nếu hắn còn không tận lực thì sau khi ra
đây có thể sống mà rời đi?”
“Ta đâu có nói chuyện này.”
Vân Tương dở khóc dở cười lắc đầu.
“Mà là nguyên thuật đó!”
“Các ngươi quên rồi sao, Khương Tuấn Soái căn bản không biết nguyên thuật.”
Được hắn nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người ở hiện trường đều ngây ra.
“Ôi vãi, đúng rồi.”
“Vòng thứ ba là vòng đại chiến trực tiếp, không có nguyên thuật thì thực lực chi
ít cũng giảm mất chín mươi phần trăm.”
“Vòng ba vốn là vòng mà Địa Thần chiếm ưu thế lớn nhất trong các vòng, thần
đạo gia trì, bây giờ Khương Tuấn Soái còn chưa biết nguyên thuật, toi rồi!”
“Chuyện này… há chẳng phải sắp thua rồi?”
“Sớm biết vậy thì vừa rồi cho hắn hai phần bí pháp nguyên thuật là ngon rồi.”
“Bây giờ hắn đã vào sân thi đấu rồi, có nói gì cũng muộn rồi.”
Bởi vì gom góp phần thưởng, Khương Thành là người cuối cùng của tổ Đạo
Thánh vào sân.
Sau khi hắn vào sân, vòng thi đấu thứ ba cũng chính thức bắt đầu.
Bây giờ có muốn những Đạo Thánh tham chiến khác giúp đỡ cho hắn một phần
bí pháp nguyên thuật thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Những tiên nhân bên ngoài cũng mang vẻ mặt hoang mang.
Tiếp sau đó là cảm khái liên miên.
Sai lầm lần này thật sự hơi vô lí quá.
“Khó khăn lắm mới có một tia hi vọng, kết quả cứ vậy mà bị dập tắt rồi?”
“Chuyện này cũng hoang đường quá rồi.”
So với bọn họ, đám cao thủ của Thương Môn cung lại vui mừng không xiết.
“Ha ha ha ha…”
Minh Khánh Giới Thần ngửa mặt cười lớn.
“Đây là ý trời đấy!”
“Xem ra thiên mệnh chung quy vẫn không thuộc về đám tiên nhân các ngươi
rồi.”
Hắn vốn còn thật sự hơi lo lắng Khương Thành sẽ lại tạo nên kì tích ở vòng ba.
Bây giờ đã hoàn toàn yên tâm lại rồi.
Vòng thứ ba không có bất cứ hạn chế nào, thực lực tất cả Địa Thần toàn khia,
Khương Thành không có nguyên thuật thì chỉ có thể bị vùi dập.
Mà trong sân lúc này, Thành ca đã quan sát môi trường xung quanh đây rồi.
Sau khi vào sân, mu bàn tay của hắn có thêm một đồ án lệnh bài hình hỏa diệm.
Nội dung tỉ thí vòng thứ ba chính là giành lấy “lệnh bài” trên người kẻ địch.
Của tổ tu tiên bên này là hỏa lệnh, còn của tổ tu thần bên kia là thủy lệnh.
Sở dĩ cố ý tạo nên hình vẽ không thể xóa đi này là để tránh có người tham sống
sợ chết, vào sân thì lau đi lệnh bà, chủ động bị loại.
Loại hình vẽ lệnh bài này chỉ có thể dùng hình vẽ lệnh bài không giống của đối
phương để xóa đi mà thôi.
Nhưng mà trong mỗi lần tỉ thí trước đó, cách thức loại bỏ đối phương thấy
nhiều hơn chính là giết chết đối phương, đến cả lệnh bài trên người cũng bị xóa
sạch.
Hai đệ tử tham dự của Không Vân điện trước đây ảo tưởng sau khi vào trưởng
thì sẽ chủ động nhận thua, rồi để đối phương từ từ xóa bỏ hình vẽ của mình.
Nhưng mà đây cũng chẳng thực tế mấy.
Chưa nói đến việc đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối về thực lực, có bằng lòng
chấp nhận việc nhận thua hay không.
Dù có bằng lòng, đầu hàng trước mặt nhiều người như vậy cũng mất mặt cả
Thường Lục châu.
Sau khi đi ra chắc chắn cũng không còn đường sống nữa.
Khương Thành nhìn mu bàn tay giống như bị xăm lên có phần không hài lòng.
“May là sao khi kết thúc ra khỏi sân, cái hình vẽ này sẽ biến mất!”
Bí cảnh mà đấu pháp dùng vẫn có điểm khác biệt đối với những bí cảnh tự
nhiên khác.
Bên trong đã thiết đặt cấm chế và đạo trận bát giai ngầm.
Mục đích chủ yếu cũng chẳng phải để công kích tuyển thủ, mà là cho tuyển thủ
sử dụng.
Sau khi rơi vào thế hạ phong, nếu có thể chiếm cứ một tòa đại trận làm thành
lũy, không nói có thể chuyển bại thành thắng, nhưng chi ít cũng có thể kéo dài
thời gian một chút.
Khương Thành quen thói thả thần hồn ra xung quanh để cảm nhận.
Thiên hồn vừa quét qua, hắn rất nhanh đã phát hiện ra mấy người xung quanh
hắn.
Trong đó có hai Địa Thần, ba Đạo Thánh.
Trước mắt năm người này vẫn đang hành động một mình, bởi vì sau khi vào
sân, vị trí của mọi người là khác nhau.
Trước mắt hơn nữa vẫn ở giai đoạn thám thính.
Dù có là Địa Thần cũng phải cẩn thận từng li từng tí, để tránh thần niệm vừa ra
là đối phương sẽ phát giác ra được vị trí của bản thân.
Nếu như xung quanh toàn là Đạo Thành thì có thể bớt đánh, Địa Thần cũng vẫn
có thể lật xe mà.
Nhưng mà, Thành ca hiển nhiên không có mấy kiểu nghĩ ngợi đó rồi.
Thiên hồn của hắn cao cấp như vậy, Địa Thần ở cái tầng lớp này vốn không thể
phát giác ra được hắn.
Nhưng vì để tăng tiết tấu lên, ca này cũng lười ẩn nấp, cố ý để lộ vị trí của bản
thân.
Năm người đồng thời cảm nhận được do động thần hồn đều ngây ra.
Ai mà to gan dữ vậy?
Lại dám không chút kiêng kị nào trong bí cảnh này?
Là kẻ địch hay là đồng đội?
Nếu là đồng đội thì mau qua đó có thể hợp đội.
Đây cũng là tư thái chơi đúng nhất của vòng thứ ba, đánh đồng đội lấy đông
đánh ít.
Nhưng nếu như là kẻ địch, vậy thì sang đó không chừng sẽ là sa đầu vào lưới.
Hai Địa Thần kia do dự hai giây, rồi không hẹn mà cùng chạy sang hướng mà
Khương Thành để lộ vị trí.
Còn ba Đạo Thánh sau khi trải qua cả mười mấy giây đấu tranh tư tưởng, có
một người lựa chọn không làm gì cả.
Còn hai người kia thì bay sang.
Tất cả mọi người cách bí cảnh bên ngoài, nhìn cảnh tượng bên trong được
truyền tống ra, tiêu điểm của sự chú ý đương nhiên chính là Khương Thành.
Người có được tầm nhìn thượng đế như bọn họ sau khi nhìn thấy cảnh tượng
này, toàn bộ đều ồn ào nghị luận lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao ai cũng bay về phía hắn vậy?”
Rất nhanh đã có người đoán ra được chân tướng.
“Lẽ nào là hắn chủ động mở thần hồn ra, để lộ vị trí rồi?”
“Có lẽ là thế rồi.”
“Hắn cũng lỗ mãng quá rồi phải không?”
Kể cả những trưởng lão thánh địa trong đó nữa, toàn bộ những cấp cao của các
tông môn lớn đều thấp tha thấp thỏm.
Mong đợi lớn nhất của bọn họ chính là Khương Thành.
Cho dù không có nguyên thuật vẫn cứ ôm ấp niềm mong đợi nhất định đối với
biến số này.
Nếu như vừa mới mở màn mà Thành ca đã ngủm rồi thì trận đấu pháp này có
thể nói là thất bại trước rồi.
Trường Dương Đạo Thần tham gia vòng hai mang theo nụ cười nhẹ.
“Cục diện này vốn không tệ.”
“Đối phương có hai người đến, chúng ta cũng có hai người đang đến tụ họp.”
“Không sai! Đây là cục diện tốt.”
Thanh Dung Đạo Thần của thánh địa của gật đầu.
“Chỉ cần Khương Tuấn Soái chủ động đến với hai Đạo Thánh kia nương tựa thì
có ba người rồi.”
“Ba đánh hai không chừng có thể thắng trước hai mươi phần trăm!”
Nghe thấy lời thảo luận của hai “chuyên gia” cấp cao, chúng tiên nhân lại kì
vọng tiếp.
Còn Minh Khánh Giới Thần lại cau chặt mày.
Vị trí vào trong sân là tùy cơ, nhìn thấy bốn người lũ lượt về phía Khương
Thành, đối với bọn họ mà nói đúng là một chuyện không tốt.
Hắn chỉ có thể hi vọng Khương Thành vốn không mạnh đến thế.
“Không có nguyên thuật, dù có ba đánh hai, chắc hắn cũng không có phần thắng
gì đâu nhỉ?”
Vào lúc hắn đang đoán như vậy, Khương Thành trong sân cũng đã hành động.
Hắn vốn không chờ đợi ở chỗ cũ quá lâu mà lựa chọn chủ động lên trước
nghênh đón.
Mà phương hướng mà hắn lựa chọn là đường của hai Địa Thần kia.
Đối với Thành ca mà nói, đây là lựa chọn đương nhiên.
Vòng ba này là đến chiến đấu với kẻ địch, đương nhiên phải đi tìm kẻ địch sau
đó tiêu diệt rồi.
Còn về việc dựa dẫm vào đồng đội à?
Hắn cần đồng đội sao?
Chỉ là lựa chọn này trong mắt mọi người bên ngoài là vô lí đến nhà luôn rồi.
“Hắn đang muốn làm gì vậy?”
“Vừa rồi chủ động để lộ vị trí thần hồn, có lẽ hắn đã biết được thân phận của
bốn người đó rồi chứ nhỉ?”
“Điên rồi sao? Không những không tìm đồng đội, ngược lại còn cố ý xông về
phía kẻ địch?”