mây đang nằm chồng lên một áng mây khác.
Thoạt nhìn, đám mây kia trông giống hệt áng mây bên dưới.
Nhưng nếu cảm nhận kĩ càng thì sẽ phát hiện trong đó ẩn chứa một buff đáng
sợ.
Thuỷ vô thường thế, vân vô thường hình.
Một luồng ánh sáng lấp lánh chậm rãi xẹt qua bề mặt đám mây, hoá thành kim
thiết, nhưng lại mang tới cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng đến lạ.
Ba vị tế tư Vu tộc nhanh chóng giới thiệu.
“Hắn là trưởng lão Vân tộc, Dung Đình!”
“Vân tộc là một tộc ở cạnh bọn ta, tộc trưởng Dung Phong của bọn họ là một
Hư Tướng, hiện tại cũng đang tham gia di thiên hoán địa.”
Tộc mình cũng có người tham gia tỷ thí, đương nhiên Vân tộc sẽ không ủng hộ
Vu tộc.
Nhưng mấy lời thọc gậy bánh xe bọn hắn vừa nói ra lại khiến Minh Đồng
không khỏi chau mày.
“Dung Đình, ý ngươi là gì?”
“Tại sao tộc trưởng bọn ta lại không gánh nổi vị trí Hư Vương chứ?”
“Ha ha, không có gì.”
Đại trưởng lão Vân tộc ở bên đối diện cười đầy ẩn ý.
“Lát nữa ngươi sẽ hiểu thôi.”
Minh Đồng làm Đại Tế tư đã nhiều năm, trải qua không ít trận chiến.
Hắn nhanh chóng có phản ứng lại.
“Lần này Vân tộc các ngươi định tranh vị trí Hư Vương với Vu tộc bọn ta ư?”
“Sao nào, không được à?”
“Có thể, đương nhiên là được, cứ dựa vào thực lực mỗi bên thôi!”
“Vậy chúng ta hãy chờ xem…”
Cuộc trao đổi giữa đôi bên đã mang theo mùi thuốc súng.
Đám Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần không cảm thấy gì mấy, chỉ nghĩ là cạnh tranh
bình thường.
Nhưng ba vị tế tư Vu tộc lại cực kì phẫn nộ.
“Đúng là lũ vô ơn!”
“Sớm biết vậy thì năm ấy đã không giúp bọn chúng rồi!”
“Lũ chết tiệt, hồi đó bọn họ mới chân ướt chân ráo tới Vân Niết chi nhãn, còn
đắc tội với những môn phái khác, khi ấy chúng ta đã ra mặt bảo vệ bọn họ.”
“Không chỉ cung cấp nơi an thân cho bọn họ mà Lam Đề tộc trưởng còn dẫn dắt
tộc trưởng Dung Phong của bọn họ, bằng không sao hắn có thể dễ dàng ngồi lên
vị trí Hư Tướng như thế chứ?”
“Không ngờ bây giờ bọn họ lại muốn trở mặt với chúng ta, đúng là chẳng ra thể
thống gì!”
Nghe bọn họ nói vậy, đám Kỷ Linh Hàm cuối cùng cũng hiểu nguồn cơn của
lửa giận.
Ánh mắt nhìn Vân tộc cũng mang theo vẻ chán ghét.
Cạnh tranh là cạnh tranh, lật mặt, giễu cợt, lấy oán trả ơn, thật là quá quắt.
Nhưng các nàng cũng chỉ là người ngoài, không phải người của suối nguồn thứ
hai nên không thể nói gì được.
Về phần Khương chưởng môn, lúc này hắn đang bận truyền âm tán gẫu với một
đám bạn cũ.
Sau khi thời gian một ngày trôi qua, cuối cùng các thí sinh tham gia “Cuộc thi
thuận vị” cũng kết thúc vòng tranh đoạt đếm ngược thứ hai, được truyền tống
vào sân.
Bất kể là số ít tộc trưởng hay chưởng môn ở trên vân đoàn hay phần đông
những tiên nhân không thể vào sân xem, tất cả đều sục sôi cả lên.
“Chưởng môn phái ta ra rồi!”
“Chẳng biết lần này đại trưởng lão tộc ta xếp hạng mấy.”
“Kết quả sẽ được công bố ngay thôi.”
“Tịnh Văn Thánh Tôn của Thiên Ngộ tông và Liệt Bàn của Thạch tộc đều là Hư
Đế thượng giới, chắc chắn vẫn là hai hạng đầu của đợt này.”
“Cũng khó nói lắm, mấy năm nay có nhiều cao thủ tới Vân Niết chi nhãn lắm.”
Nghe họ bàn luận, Thành ca ngắt truyền âm.
Đếm sơ sơ, tổng cộng có khoảng hơn năm trăm thí sinh.
“Hư Đế, Hư Vương và Hư Tướng, tổng cộng có 258 vị trí. Năm trăm người
tranh giành, xem ra xác suất trúng thưởng rất cao.”
“Nhưng thật ra là có 254 vị trí, có bốn Hư Đế là Cổ Thánh, bọn họ có địa vị
cách biệt, không cần tham gia cạnh tranh.”
Khi Minh Đồng nói đến chuyện này, Khương Thành đã tìm được bóng dáng
Lam Đề trong đám đông một cách nhanh chóng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lam muội lập tức để lộ ánh mắt cực kì kinh ngạc
và mừng rỡ.
Nếu không phải vẫn còn vòng thi cuối cùng, lúc này chưa thể thoát ra ngoài thì
nàng đã trực tiếp bay qua ngay rồi.
Sau khi ra ngoài, nàng và năm trăm Thánh Tôn và Thánh Chủ đỉnh phong xung
quanh đều được tự động truyền tống đến rìa của một bục hình tròn.
Mỗi người một đài sen, hơn năm trăm người tạo thành một vòng lớn.
Ở trung tâm sân khấu là một đoá hoa tuyết đang từ từ nở rộ, dưới ánh sao chiếu
rọi, nó toát ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, thoạt nhìn huyền diệu vô cùng.
Không hẹn mà nên, hơn năm trăm đài sen cùng trôi theo hướng hoa tuyết lướt
qua, tựa như từng chiếc thuyền nhỏ qua lại trên sông.
Chẳng mấy chốc, đài sen của vài người đã dừng lại.
Đài sen của những người khác vẫn tiếp tục di chuyển về phía trung tâm.
Cứ như vậy, khi tất cả đài sen của mọi người dừng lại, một cuộc bàn luận bùng
nổ khắp toàn trường như cơn sóng thần.
“Tịnh Văn Thánh Tôn và Liệt Bàn không phải hạng nhất và hạng hai ư?”
“Hai người họ, một hạng năm, một hạng tám, cuộc cạnh tranh lần này dữ dội
quá nhỉ?”
“Ta nói rồi mà, đợt này cao thủ nhiều như mây, có rất nhiều cường giả mới gia
nhập liên minh.”
Thứ hạng mà họ nhắc tới chính là nhìn vào khoảng cách tính từ hoa tuyết ở
trung tâm.
Cách càng gần, điểm ở vòng trước càng cao.
Sau khi kết thúc vòng cuối cùng, ai được làm Hư Đế, ai được làm Hư Vương,
tất cả đều phụ thuộc vào khoảng cách với hoa tuyết.
“Ha ha, Thái thượng trưởng lão Hàm Chân Lão tổ của phái ta xếp hạng nhất, có
hi vọng làm Hư Đế!”
Người nhiệt tình hoan hô chính là chưởng môn và hai trưởng lão Kính Hải tông.
Bọn họ mới tới đây được hai trăm triệu năm.
Trước đó, môn phái họ thậm chí còn không có Hư Tướng.
Không ngờ rằng đợt tỷ thí này lại vọt thẳng lên ngồi đầu, có thể thấy điều này
gây bất ngờ đến đâu.
Mặc dù vẫn còn vòng cuối nhưng mấy môn phái xung quanh đã cấp tốc tiến lên
lấy lòng rồi.
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Chúc mừng Kính Hải Tông các ngươi, ta đã sớm biết các ngươi không phải
hạng xoàng mà!”
“Về sau xin hãy chỉ điểm nhiều hơn…”
Trước đây, địa vị của Kính Hải tông không cao cho lắm.
Tuy chưa tới mức vô hình nhưng không có nhiều người để mắt tới.
Hiện tại, họ là tiêu điểm được toàn trường chú ý.
Song những người đứng đầu các đại tộc và đại tông môn lại tỏ vẻ khinh thường.
“Hạng nhất bây giờ chẳng có ý nghĩa gì sất.”
“Nội tình ở vòng cuối cùng mới là quan trọng nhất.”
“Kính Hải Tông chẳng có chút căn cơ nào ở đây, lại còn mơ mộng làm Hư Đế,
thật là nực cười!”
Lúc này, trong các đại tông môn góp mặt cũng có người vui kẻ buồn.
Bên phía Vu tộc, ai nấy đều hớn hở tươi cười.
“Lam Đề tộc trưởng xếp hạng mười lăm, vị trí Hư Vương hẳn là không thành
vấn đề.”
“Ổn rồi, ổn rồi!”
“Tên Dung Phong bên Vân tộc mới hạng 42, có vậy mà cũng chủ động chạy
qua khiêu khích chúng ta?”
“Đúng đúng, khó hiểu thật sự.”
Thấy bọn họ tỏ ra thoả mãn với thứ hạng mười lăm, Thành ca chỉ hận không thể
luyện sắt thành thép.
Hình như mỗi lần tham gia so tài, hắn đều chưa bao giờ rớt khỏi hạng nhất.
“Đám Thánh Tôn của Vân Niết chi nhãn mạnh đến thế hả, khó đạt hạng nhất
vậy sao?”
Nghe vậy, Minh Đồng chỉ có thể cười khổ.
“Nếu di thiên hoán địa là một cuộc thi chiến đấu, Lam Đề tộc trưởng không
đứng đầu thì cũng phải nằm trong tốp ba.”
“Nhưng những hạng mục thi trước đó đều xét tới cảnh giới và Thiên Đạo, tộc
trưởng không chiếm được nhiều ưu thế.”
“Về phần lịch luyện ở tiểu thế giới, lại càng thiên về vận khí, quả thực khó lòng
đề phòng.”
Nghe hắn nói vậy, Khương Thành mới ngộ ra.
Bất kể là Yêu tộc, Linh tộc thì cũng đều được xem như nằm trong hệ thống
Thiên Đạo, duy chỉ có Vu tộc hoàn toàn không tu Thiên Đạo.
Dưới tình trạng ngược chiều gió này mà Lam Đề vẫn có thể đạt hạng mười lắm,
thật sự là quá quá giỏi.