Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh ca tỏ ra bản thân đã cố gắng hết sức rồi.

Kế hoạch tiêu diệt Sư tộc vốn có của hắn chỉ là bước đầu tiên.

Sau trận đại chiến chắc chắn sẽ dấy lên làn sóng lớn, sau đó vị chúa tể đầu tiên

cũng sẽ vì thế mà phẫn nộ?

Đến lúc đó bản thân vừa hay nhân thế đó giết sang, trực tiếp đoạt lấy suối nguồn

kia.

Kết quả trện đầu tiên vừa ra cổng đã dập tắt.

Đối phương dù có bị nặn thành bột nhào thế nào cũng không vỡ, ngươi muốn gì

thì người ta cũng cho ngươi cái ấy.

Thế này còn có thể làm được gì nữa chứ?

Chỉ có thể nhìn đám Sư yêu này mắng phong long rồi biến mất nơi phương xa.

Lúc này, Thiên Sư cốc đã thuộc về Phi Tiên môn.

Khi các trưởng lão và đám đệ tử ổn định lại, Khương Thành cũng tìm được một

vào cửu bảo tiên sa từ Tiên Sư cốc.

Tuy chỉ có hơn trăm viên, nhưng chung quy cũng có thể khiến hắn cảm nhận

được bảo vật đặc biệt ở Khư giới này.

Cách sử dụng của cửu bảo tiên sa cũng là luyện hóa bình thường thôi.

Cả quá trình này đối với những tiên nhân khác mà nói thật ra vô cùng phức tạp.

Bởi vì bảo vật này rất khó được luyện hóa, việc hấp thu lại càng khó hơn nữa.

Nhưng đổi thành Khương Thành có Thiên Hoang bất diệt thể thì lại là một

chuyện khác rồi.

Một hạt Tiên Sa by lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.

Bề mặt hạt sa óng ánh đủ màu, chiếu rọi cả căn phòng tĩnh mịch trở nên sặc sỡ.

Khương Thành có một cảm giác kì dị giống như cả người đều bị rút cả đi.

Toàn bộ thần thể, thần hồn, tiên lực, huyền văn, đạo tâm, thánh lực đều như trở

thành một cá thể độc lập có sinh mệnh riêng của mình.

Những thể này như có nơi thuộc về của riêng mình.

Khương Thành có thể nhìn thấy tiên lực của bản thân mình dập dờn trong mây,

cũng có thể nhìn thấy thần hồn của bản thân xuyên đến tương lai…

Nhưng hắn cảm nhận sâu sắc được tất cả những gì của bản thân vẫn ngồi yên ổn

ở tĩnh thất.

Bởi vì ý thức của hắn vẫn còn đang ở trạng thái tĩnh táo.

Tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.

Hoặc là bởi vì tất cả đều bị rút đi hết rồi, chỉ còn lại mỗi ý thức, ngược lại lại

khiến linh ý của hắn rơi vào trong một trạng thái đặc biệt.

Khi hạt sa nhỏ bé như hạt bụi kia biến mất, hắn từ từ mở mắt ra.

Tràn ngập trong ánh mắt là sự lúng túng.

Bởi vì chẳng có quái gì gia tăng cả.

Tất cả tiên lực, thần hồn, huyền văn, linh ý đều ở trạng thái trước khi luyện hóa,

vốn không hề thay đổi gì cả.

“Vậy nên mấy thứ này có tác dụng gì đây?”

“Lẽ nào tư tế sử dụng của ta sai rồi?”

“Hay là cửu bảo tiên sa của Thiên Sư cốc là sản phẩm giả mạo à?”

Hắn gọi Nguyên Chân và Nguyên Thịnh đến hỏi thử một chút.

Biết được hắn đã luyện hóa cửu bảo tiên sa, cằm của hai người suýt chút rớt cả

ra.

“Thế này, nhanh vậy ư?”

“Còn chưa đến một khắc nữa mà!”

Bọn họ cũng từng luyện hóa cửu bảo tiên sa, nhưng vẫn cứ luôn dùng thời gian

hơn chục ngàn năm để tính toán.

Tốc độ này của Thành ca với bọn họ mà nói đã như thấy quỷ rồi.

“Hoặc có lẽ do thế giới bên trong của Thành ca quá rộng lướn nên hạt sa ấy mới

dung hóa nhanh ha.”

Thành ca nghe đến mức mơ hồ.

“Cái gì mà thế giới bên trong?”

Nguyên Châ cười nói: “Ngươi có từng nghe thấy thế giới căn nguyên chưa?”

Đương nhiên Thành ca từng nghe qua.

Thế giới căn nguyên và quy tắc căn nguyên không giống nhau, quy tắc căn

nguyên chỉ có phần tương quan với quy tắc, còn thế giới căn nguyên là hạch

tâm suối nguồn của cả một vị diện.

Nếu như không có thế giới căn nguyên thì Thiên Đạo chỉ có thể có một phần ý

chí, sẽ không có quá nhiều uy năng.

“Cửu bảo tiên sa này thật ra là đang nếm thử cấu tạo đặc biệt của thế giới căn

nguyên bên trong cơ thể chúng ta.”

“Một khi thành công, đến lúc đó sẽ không còn phụ thuộc vào bất cứ vị diện nào

nữa, cũng không cần phải hấp thu tiên lực ở bên ngoài nữa.”

“Bởi vì đến lúc đó, tiên thể của chúng ta có thể không ngừng sinh ra tiên lực và

căn nguyên.”

“Bản thân chính là một thế giới đặc biệt, tự thành một hệ thống tuần hoàn.”

“Cái gì?”

Đôi mắt Thành ca không thể không trợn lên.

Xem bản thân như một tiểu thế giới, khái niệm này giới tu sĩ đều có.

Tu sĩ của Huyền giới lại luôn chủ tu tiểu thế giới bên trong.

Nhưng cho dù là ai đi nữa, thật ra cũng không thể tách khỏi đại thế giới bên

ngoài.

Giống như dù cho chiếc xe của ngươi có sang chảnh cỡ nào thì cũng cần có

trạm xăng thôi.

Nếu không thì sẽ giống như cây không gốc… nước không nguồn.

Nguyên?

Hắn đột nhiên nhớ đến mấy lời của Vô Định Cổ Thánh.

Lẽ nào, đây chính là hóa đạo thành nguyên?

Chỉ có điều căn nguyên rất khó để tìm ra cách thức luyện ra.

Thứ này căn bản chẳng tồn tại cái gì gọi là công pháp hay bí quyết gì cả.

Mà ở nơi đây, cửu bảo tiên sa lại chính là một bảo vật đi con đường tắt?

Vậy bản thân đến đây lần này đúng là đến đúng rồi.

“Vậy tại sao ta lại không có được căn nguyên thuộc về mình?”

Nghe thấy câu hỏi này của hắn, Nguyên Chân và Nguyên Thịnh không thể

không mỉm cười.

“Thao tác của Khương chưởng môn gấp quá.”

“Thế giới căn nguyên là thứ mênh mông thế nào chứ, nếu như một hạt cát đã có

thể thành công thì ở Hư giới a chẳng phải sẽ thành nơi mà đi đâu cũng có Cổ

Thánh à?”

“Có thể có căn nguyên thuộc về mình hay không vẫn phải xem một là thiên phú,

hai là sự tích lũy, ba là vận may, đâu thể một lần là xong được.”

“Ngươi vừa luyện hóa xong một hạt tiên sa kia cũng không hề lãng phí, nó đã

dung nhập vào thế giới bên trong của ngươi rồi.”

Lúc này Thành ca mới yên tâm trở lại.

Xem ra tư thế luyện hóa của bản thân không sai.

Hắn bất giác làm màu tí chút.

“Thiên phú của ca có lẽ có thể được.”

Nguyên Chân và Nguyên Thịnh cười nói.

“Khương chưởng môn khiêm tốn quá rồi, thiên phú của ngươi chấn động cổ

kim, chắc chắn không ai sánh bằng.”

Ngay sau đó, hai người đổi chủ đề tiếc nuối nói: “Nhưng lúc nguyên thành hình

trong cơ thể, e rằng sẽ là một chướng ngại.”

Thành ca ngơ ra: “Tại sao chứ?”

“Thiên phú càng mạnh thì căn cơ càng thâm hậu, điều này có nghĩa là thế giới

bên trong còn mênh mông phức tạp hơn những người khác.”

“Thế giới bên trong như vậy mà muốn có căn nguyên sánh được với nó, độ khó

đương nhiên sẽ cao hơn người khác rất rất nhiều.”

Thành ca há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Từ lúc có được 990 môn chủ quy tắc lần đó trở đi, việc gia tăng cảnh giới của

hắn luôn khó khăn hơn những người khác rất nhiều rồi.

Không ngờ lần này muốn luyện hóa đạo thành nguyên lại phải chịu áp lực từ

việc căn cơ quá mạnh.

Nhưng mà theo như kinh nghiệm lúc trước, chỉ cần bản thân mình tăng lên thì

sẽ mạnh hơn người khác rất nhiều, vẫn rất có lợi.

“Sợ gì chứ, dù sao thì Khư giới cũng có cửu bảo tiên sa mà.”

“Một hạt không được thì một trăm hạt, còn không được nữa thì mười ngàn, một

trăm triệu, rồi sẽ có được ngày thành công!”

Nghĩ đến đây, hắn lại hớn hở luyện hóa những cửu bảo tiên sa khác.

Mà trong khoảng thời gian hắn bận bịu này, một vài thế lực xung quanh cũng đã

chú ý đến sự thay đổi của Phi Tiên môn bên này.

Đặc biệt là mấy tộc quần ở thượng du lại càng kinh ngạc không thôi.

“Thiên U Kim Giác Sư lại bị một tông môn ở hạ du chiếm đoạt lãnh địa à?”

“Đám Sư yêu này đúng là càng sống càng thụt lùi, vô năng!”

“Phi Tiên môn kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

“Quan tâm làm gì lai lịch chứ, không thèm chào hỏi một tiếng đã leo lên đây,

chuyện này rõ ràng là không xem chúng ta ra gì mà.”

“Xem ra là muốn ăn đòn rồi.”

Trong rất nhiều tộc quần, bên có phản ứng mạnh nhất hiển nhiên là một chi Vu

tộc ở gần đó.

“Phi Tiên môn?”

“Đó không phải là tông môn trước kia cùng chúng ta đến Khư giới hay sao?”

“Đánh bại Thiên U Kim Giác Sư, bọn họ lại có được năng lực vậy ư?”

“Nghe nói bọn họ chẳng trải qua chiến đấu gì cả, Sư yêu đã chủ động rút đi rồi.”

“Vậy lại càng kì quặc hơn rồi…”

Khi đám tộc nhân Vu tộc nhao nhao bàn luận, một đám khách không mời đã

xông đến tận cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK