Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt, phía trên đỉnh đầu của mọi người, xuất hiện một thế giới rực rỡ

đầy màu sắc.

Chính là cảnh tượng phía bên trong của cái bí cảnh kia.

Và trên đỉnh của dãy núi trong bí cảnh đó, có bốn cột nhốt rồng đặc biệt, lần

lượt khóa bốn Kim Long thần sắc uể oải, khắp người đầy vết thương.

Khi Khương Thành nhìn thấy cảnh này, hắn phát hiện bản thân vẫn còn quá

khách khí với đám Bán Long tộc này rồi.

“Ngao Kiên!”

Nhóm Long tộc Dực Không và Ly Quang đã nhận ra bốn Kim Long kia, vội

vàng gấp gáp bay vào trong.

“Hiện tại sao đây?”

Mà Khương Thành lại hờ hững mà nhìn xuống Bán Long Hoàng tộc đang có

mặt tại nơi này.

“Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì không hả?”

Đám Bán Long Hoàng tộc Kế Quân, Ngự Minh và Tấn Vân toàn bộ đều biến

sắc nhanh chóng, trong một lúc không biết nên nói gì cho phải.

Bọn chúng không phải là bị kinh ngạc bởi tình cảnh thảm thương của bốn Kim

Long.

Mà là kinh ngạc vì làm thế nào mà hắn đột nhiên lại tìm được đúng vị trí như

thế.

“Cây ngay không sợ chết đứng?”

Khương Thành dùng tay bắt tên Đạo Tôn Bán Long kia lại.

Vốn là tên này có thể phản kháng lại, nhưng có lẽ do quá căng thẳng, thế mà

cũng quên mất.

“Ta, ta…”

“Ngươi cái gì?”

Ánh mắt của Thành ca bắt đầu có sát ý lạnh lẽo.

“Không phải chưa từng nghe nói Kim Long tộc hay sao? Vậy bọn họ là cái gì

hả?”

“Vừa nãy không phải các ngươi còn kêu gào muốn có một lời giải thích sao?”

Hắn một phát túm chặt lấy cổ của Đạo Tôn kia.

Tên Đạo Tôn nọ vội vàng giãy dụa, Khương Thành quyết đoán châm lên kỹ

năng Thiên Đạo thứ tư – lực Long mạch.

Lập tức áp chế được Long mạch của đối phương.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, điểm tiên nguyên hao phí cho lực Long mạch này

không hề quá mắc.

Mỗi giây cũng chỉ có mười nghìn điểm tiên nguyên, hoàn toàn có thể tiêu nổi.

Ở trước mặt “Long mạch Thần giai” là hắn, tên Đạo Tôn kia không còn một

chút lực phản kháng nào nữa.

Khương Thành chậm rãi nhìn những Bán Long Hoàng tộc khác ở xung quanh.

“Hắn thế này nên tính là tội khi quân chứ nhỉ? Các ngươi nói, nên cho lời giải

thích gì đây?”

Ba Thiên Long Vương tất cả đều im lặng.

Ngay từ trong xương bọn chúng căn bản không hề xem Khương Thành là cái

Thiên Long Đại Đế gì cả, tội khi quân vốn chính là một trò cười.

Nhưng chỉ cần bọn chúng vẫn tôn Khương Thành làm Long Đế, vậy chỉ có thể

bấm bụng mà nhận thôi.

“Ôi… ôi…”

Tên Đạo Tôn kia giãy dụa kịch liệt, muốn kêu lên tha mạng.

Nhưng cổ bị túm lấy, căn bản không có cách nào phát âm rõ ràng.

Rắc rắc!

Khoảnh khắc xương cổ đứt gãy, Khương Thành cũng dùng Thiên Hồn hủy đi

chủ hồn của đối phương, thuận tiện còn thu luôn cả tàn hồn của đối phương.

Rồi mới vứt tên Đạo Tôn đó vào trong hồ nước như là vứt một bao tải rách vậy.

Mà lúc này, đám rồng Dực Không và Ly Dao, Ly Quang cũng đã cứu bốn Kim

Long kia ra.

Vừa nhìn thấy vô số Bán Long Hoàng tộc đứng ở bên ngoài, trong mắt của bốn

Kim Long thần sắc uể oải tràn đầy thần thái phẫn hận và tuyệt vọng giao với

nhau.

Nhưng sau khi nhìn thấy Khương Thành, thần thái đó lập tức chuyển hóa thành

mừng rỡ như điên.

“Thương Thành Đại Đế!”

“Trời ạ, hóa ra là ngươi!”

“Ngươi là tới cứu bọn ta sao?”

Ngao Kiên dẫn đầu vô cùng kích động mà tiến lên.

Khương Thành nặng nề gật đầu.

“Tên Bán Long bắt nạt ngươi đã bị ta giết chết rồi, ngươi sẽ không trách ta lấn

sân vượt quyền đâu nhỉ?”

Bốn Kim Long đã sớm thành rồng mắt rưng rưng ngấn lệ rồi.

“Sao mà trách ngươi được chứ, nếu như không có ngươi có lẽ vĩnh viễn bọn ta

cũng sẽ không có lúc được nhìn thấy lại mặt trời!”

“Thật tốt quá, ngươi đến rồi, mọi người đều được cứu cả rồi!”

Khương Thành khẽ cười.

“Được rồi, các ngươi vừa mới ra, vẫn còn rất suy yếu, cần phải bồi bổ.”

Hắn phất tay chỉ chỉ phủ đệ cực lớn ở xung quanh.

“Ban nãy người kia vậy mà dám khi quân, tội ác tày trời, tự nhiên cũng sẽ phải

xét nhà, cứ do bốn người các ngươi đi xét nhà vậy!”

Ngao Kiên sao có thể không hiểu, Khương Thành đây là đang dùng hành động

này để bù đắp những khổ cực mà bản thân đã phải chịu trong nhiều năm qua.

Bốn Kim Long cũng không áp chế được cảm xúc trong lòng, nước mắt triệt để

vỡ đê.

“Đại Đế!”

“n tình của ngươi, Kim Long tộc ta không bao giờ quên!”

Nói xong, bốn Kim Long gào thét giết về hướng của toà phủ đệ cực lớn, mở ra

một hoạt động thanh lý rầm rộ.

Nhìn thấy bóng dáng “tàn sát bừa bãi đầy khoa trương” của bọn họ, nghe thấy

âm thanh ầm vang kịch liệt ở nơi xa, sát ý trong lòng của ba Thiên Long Vương

dâng đến cực điểm.

Trong mắt của bọn chúng, Long tộc chỉ là công cụ mà thôi,

Hiện nay đám công cụ này, vậy mà dám lỗ mãng ở trước mặt chính mình, quả

thật không thể tha thứ.

Nhưng nghĩ đến khí tức Long mạch đáng sợ vừa nãy của Khương Thành, bọn

chúng không thể không kiềm chế sát ý kia xuống.

Kế Quân dẫn dầu cẩn thận từng li từng tí nói: “Chuyện nơi này đã xong, cũng

nên hồi cung rồi…”

“Hồi cung cái gì?”

Khương Thành thản nhiên đánh gãy lời hắn.

“Vẫn còn phủ đệ của những người khác chưa có tra đâu, không phải các ngươi

đều nói chưa gặp qua ba Long tộc cấp cao hay sao? Ta cũng rất tò mò, có phải

ai ai cũng đều nói sự thật hay không.”

Nói xong, hắn dẫn đầu bay ra khỏi phủ đệ.

Sau đó trực tiếp xông vào trong phủ Hoàng tộc ở cách vách.

“Đây là nhà của ai hả?”

Hắn quét mắt nhìn một vòng Bán Long Hoàng tộc đang có mặt.

Cũng không cần đối phương đứng ra, trực tiếp tùy tiện đọc ý nghĩ của một

Thiên Tôn, lập tức biết được ngay chính chủ là ai.

Ngay sau đó, một Đạo Tôn Hoàng tộc bị hắn lôi ra.

“Ta nhớ rằng, vừa nãy ngươi hét cũng rất lợi hại, nói cái gì mà chưa từng nghe

qua Kim Long, Thanh Long và Thương Long..”

“Hẳn là không lừa ta đâu nhỉ?”

“Ta, a… ta…”

Trải qua một màn Đạo Tôn bị giết chết khi nãy, tên Đạo Tôn này bị dọa sợ đến

run cầm cập.

Hắn rất muốn nói không có lừa, nhưng trên thực tế lại có lừa rồi.

Nhưng nếu nói lừa rồi, vậy chẳng phải lại là tội khi quân hay sao?

Cảm giác ưu việt trước đây của bọn chúng vẫn luôn xây dựng dựa trên Long

mạch.

Long mạch khiến bọn chúng hoàn toàn không coi những Đạo Thánh khác ra gì.

Nhưng hiện tại đụng phải một người có Long mạch còn cao hơn cả bọn chúng,

khiến cho hắn khi đối diện với Đạo Thánh, cuối cùng cũng có lại sự hoảng sợ đã

lâu không thấy.

“Yên tâm, đừng sợ.”

Khương Thành sát lại gần trước mặt hắn, im lặng cười cười.

“Nếu như ngươi trong sạch, trẫm sẽ đích thân tạ lỗi với ngươi!”

Nói xong, hắn túm lấy Đạo Tôn này bay đến một chỗ nào đó bên trong phủ.

Vài giây sau, lại có một địa điểm bí mật giam giữ bốn Thương Long bị hắn tìm

ra được.

“Ha! Đúng là hay thật!”

Vốn Khương Thành muốn đợi sau khi cứu hết bốn Thương Long kia ra, lại để

bọn họ đích thân báo thù.

Nhưng mà trong cơn nóng giận, hắn căn bản không kiềm chế nổi.

Còn chưa đợi tên Đạo Tôn này xin tha, đã dứt khoát tiễn hắn về Tây Thiên rồi.

Ba Thiên Long Vương đứng ở một bên vẻ mặt u ám, câm như hến.

Cái gì cũng không dám nói, một câu cũng không dám khuyên.

Bốn Thương Long rất nhanh được cứu ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Khương Thành đã kích động đến khóc như mưa, thậm chí còn

gào khóc ngay tại chỗ.

Suy cho cùng Khương Thành cũng từng là Thương Long Đại Đế của Thương

Long cốc, còn thân hơn so với tộc Kim Long nữa.

Thành ca an ủi họ một trận, sau đó lại thưởng phủ đệ cho bọn họ.

“Được rồi, xuất phát, nhà tiếp theo!”

Lần này, Bán Long Hoàng tộc đang có mặt đều quỳ hết xuống.

“Long Đế bệ hạ, xin dừng lại đi!”

“Cầu xin ngươi.”

“Đừng tiếp tục tra nữa.”

Trong phủ của mỗi người trong bọn chúng đều có giấu ba Long tộc, ít thì một

hai người, nhiều thì năm sáu người.

Nếu cứ quét từng nhà từng nhà như này, vậy chẳng phải lần lượt bị xử tử hay

sao?

Long Tổ còn chưa trở về đâu, toàn bộ đều chết sạch thế này, vậy bọn chúng

nhẫn nhịn diễn trò còn có ý nghĩa gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK