Khương Thành chắc chắn có thể mua được.
Thần kỹ trong tay người khác có thể là một thứ không có giá nào có thể mua
được.
Nhưng ở chỗ hắn, nếu như có được một cái giá đủ lớn thì có lẽ có thể có được
nhỉ?
Không thể không nói, bọn họ nhìn người… cũng chuẩn phết!
Bây giờ Thành ca rất tiếc.
Nếu bọn họ đều có thể tu luyện “thái thượng hóa đạo” thì được rồi.
Bây giờ nhiều Đạo Thần như vậy, còn có cả Đạo Thánh, hoàn toàn có thể kiếm
được một bộn lớn.
Chỉ đáng tiếc, đám người này căn bản không thể học được.
“Hầy, thật sự không phải là ta không muốn bán, mà là không có cách nào bán
được.”
Mọi người chỉ xem hắn như đang làm giá, lập tức tiến hành khâu báo giá quan
trọng nhất.
“Phần thưởng trước đó, bọn ta thêm mười lăm phần nữa!”
Thành ca không biết làm sao, xua tay: “Các ngươi có đưa nhiều thêm cũng vô
dụng thôi…”
“Bọn ta đưa hai mươi phần!”
Việc báo giá thoáng chốc đã vượt qua tổng phần thưởng trong trận đấu pháp
trước đó.
Hiển nhiên, bản thân có được một thần kỹ còn quan trọng hơn những việc khác.
“Ta nói rồi, có nhiều hơn cũng vô dụng…”
Lời của Thành ca lại lần nữa bị cắt ngang.
“Hai mươi lăm lần! Lần này chắc ngươi hài lòng rồi chứ, bọn ta vô cùng có
thành ý rồi!”
“Ta biết các ngươi rất có thành ý, nhưng đây đâu phải là vấn đề báo giá bao
nhiêu là được đâu…”
Lời thật lòng của Thành ca chẳng có tác dụng quái gì cả.
Mọi người chỉ xem như hắn chưa hài lòng với báo giá này, thế là tiếp tục tăng
giá.
“Ba mươi lần!”
Những tiếng hét liên miên không dứt vang lên.
“Ba mươi lần rồi!”
“Bây giờ có thể nhả ra rồi chứ?”
“Ngươi nên hiểu đó là số bảo vật không xuể biết bao!”
Khương Thành tỏ vẻ bản thân rất hiểu, cũng vô cùng mong muốn.
Nếu như “thái thượng hóa đạo” thật sự có thể bán cho người khác tu luyện thì
có lẽ hắn cũng đã đồng ý rồi.
Hắn cũng chẳng bận tâm người khác có được thần công sẽ càng ngày càng
mạnh.
Dù sao thì có hệ thống trong tay, thiên hạ này ta có.
Người khác dù có mạnh hơn chẳng qua cũng chỉ có thể khiến hắn chết vài lần
mà thôi.
Nhưng thật đáng tiếc…
“Thần thông kia thật sự các ngươi tu luyện không được đâu, cần ta nói bao
nhiêu lần đây hả?”
“Năm mươi lần!”
Giọng nói vang lên sang sảng giữa đám người, mang theo sự bá đạo không thể
làm trái.
Đưa mắt nhìn, hóa ra lại là Thanh Tiêu Thánh Chủ.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thành, giọng nói trầm lặng lại vang lên
lần nữa.
“Năm mươi lần phần thưởng!”
“Dù ngươi có đến các châu khác cũng sẽ không có cái giá cao hơn đâu.”
“Hơn nữa ta cũng không sợ nói trắng ra, thất phu vô tội, người tài lập nên công
trạng lại bị khép tội.”
Khương Thành hiểu được ý của hắn.
Người ngoài muốn có được môn “thần kỹ” này chẳng có cách nào ngoài hai
cách.
Hoặc là mua, hoặc là cướp.
Mấy tông môn của Thường Lục châu này đã lực chọn cách thức đầu đẫ xem
như là ôn hòa lịch sự lắm rồi.
Nhưng Nguyên Tiên giới lớn như vậy, việc giết người đoạt bảo bình thường đến
thế, chọn cách sau chắc chắn cũng có nhiều người.
Ví dụ như nghiêm hình bức cung Khương Thành, quét thần hồn các thứ.
Theo như mọi người thấy, “thần kỹ” này của Khương Thành bán cho nhiều
người hơn mới là sự lựa chọn thông minh.
Như vậy thì hắn sẽ không trở thành mục tiêu duy nhất bị nhắm trúng rồi.
“Phải đó, vừa có được nhiều bảo vậy, lại thoát khỏi nguy hiểm, sao có thể
không vui vẻ mà làm chứ?”
“Chuyện tốt như thế này chỉ có thể gặp ở Thường Lục châu bọn ta mà thôi.”
“Suy cho cùng thì ngươi cũng đã giúp bọn ta chiến thắng trận đấu pháp, bọn ta
cũng đâu đến nỗi làm chuyện đê tiện với ngươi được.”
“Nhưng nếu như ngươi rời khỏi Thường Lục châu, vậy thì chưa chắc rồi…”
Thành ca chỉ có thể cười khổ.
“Ta cũng rất muốn đồng ý, nhưng chán thật, thần thông này chỉ có ta mới có thể
sử dụng, bán không được!”
Những người khác căn bản không tin.
Thế gian này làm gì tồn tại thần kỹ chỉ có một người có thể tu luyện được chứ?
Tiểu tử này nhất định còn muốn tiếp tục tăng giá.
“Khương Tuấn Soái, lòng tham của ngươi chưa đủ chứ gì?”
“Đã là năm mươi phần trăm phần thưởng rồi mà ngươi còn chưa hài lòng?”
“Vậy ngươi muốn bán bao nhiêu?”
“Lẽ nào ngươi lại muốn một trăm lần phần thưởng?”
“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chuyện này là không thể nào, dù có bán sạch
một thánh địa cũng gom góp chả đủ nhiều vậy đâu.”
Thanh Tiêu Đại Thánh trầm mặc lại lần nữa báo giá.
“Sáu mươi lần, không thể nhiều hơn được nữa rồi!”
Đây đường đường là một chưởng môn thánh địa, lúc này cũng phải cắn chặt
răng.
“Đồng ý hay không ngươi chỉ cần nói một lời là được!”
Trong lòng Thành ca cũng đang rỉ máu.
Má nó, thủ đoạn thao túng căn nguyên của “thái thượng hóa đạo” đáng nhiều
tiền vậy sao?
Lại có thể có cái giá lên tận trên trời như vậy.
Đáng tiếc, bản thân không có được.
“Thật sự không phải ta không muốn đồng ý…”
Lời còn chưa nói xong đã bị tiếng hừ lạnh của Thanh Tiêu Thánh Chủ cắt
ngang.
“Hừ! Ngươi tự mà giữ lấy!”
Nói xong, vị Thánh Chủ cảm thấy Khương Thành không nể mặt mình sầm mặt
lại, phất mạnh tà áo rồi biến mất tại chỗ.
Những người khác ở hiện trường cũng lũ lượt lắc đầu.
Theo như bọn họ thấy lòng tham không đáy này của Khương Thành cuối cùng
chỉ có thể như dùng rổ múc nước rồi lại về không.
Theo bóng dáng của đám người dần tản đi, trận đấu pháp gây cấn cũng đã hạ
màn.
Thành ca vốn chẳng có điểm đến nào mới.
Hắn khẽ suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân vẫn nên tìm một địa điểm để tu
luyện trước, tiêu hóa cho xong toàn bộ những đế đang có được lần này trước đã.
Sau đó lại đi nghe ngóng về hơn trăm mấy chục ngàn môn đồ của Phi Tiên môn
đang thất lạc.
Cũng không phải vì muốn đưa bọn họ đi làm gì, chỉ là vì để làm rõ mấy năm đó
đã xảy ra chuyện gì mà thôi.
Bay được một đoạn, hắn dự định sẽ tìm một nơi vắng vẻ để tu luyện thì lại mơ
hồ phát hiện được có kẻ đang lần theo dấu vết của mình.
“Không phải chứ?”
“Còn có người thật sự định cướp cái gọi là thần thuật sao?”
Hư không đột nhiên tối lại.
Khí tức thiên địa bốn phương dường như bị ngưng tụ lại, thoáng chốc hình
thành một cái lồng cực lớn.
Hàn ý lạnh thấu xương tập kích, Khương Thành có thể cảm nhận được áp lực
rất nặng trên đầu, giống như đến cả việc bay hắn cũng khó duy trì được.
Nhưng mà hắn vốn chẳng lo sợ.
So với cách thức chuẩn bị ra tay của Thiên tộc năm đó thì loại phong tỏa cách
tuyệt này còn kém một chút.
Mà ngay sau đó, hơn mười bóng dáng đã xuất hiện xung quanh hắn.
Đưa mắt nhìn, chính là hai Giới Thần và mười Hư Thần cao giai của Thương
Môn cung.
Đám người này sau khi thua ở trận đấu pháp cũng lặng lẽ rời đi.
Không ngờ lại ở đây đợi mình.
“Khương Tuấn Soái!”
“Ngươi thật đúng là gan to bằng trời.”
“Hủy đi kế hoạch của Thương Môn cung ta, còn dám một mình ra đây.”
So với những người khác phải cắn răng, cười lạnh khặc khặc, Minh Khánh Giới
Thần phải thiết thực hơn nhiều.
Hắn vốn không có ý định nói mấy lời cay độc, trực tiếp vung tay.
“Bắt sống lại!”
“Thần thuật” cố định căn nguyên kia, mấy người tu thần như bọn họ cũng có thể
dùng.
Chuyện này khiến Thành ca cũng phải nhíu mày.
Bọn họ muốn bắt sống, vậy có nghĩa là trận đấu tiếp theo đây của mình sẽ
không chết được, không thể mở hack hồi sinh của hệ thống được.
Mười Hư Thần còn dễ nói.
Dựa vào thực lực hiện nay của bản thân có lẽ vẫn ổn.
Mấu chốt là thực lực ngang tầm với Thánh Chủ của hai Giới Thần kia.
Chỉ dựa vào thực lực cứng e rằng không thể chống lại được.
Nhớ lại trận đại chiến với Nhật Thực Hoàng khi xưa, bản thân triển khai ra
kiếm đạo hoàn mỹ mà cũng không thể hoàn toàn giết chết được đối phương,
cuối cùng phải thêm vào phần linh mới có thể giành được chiến thắng.
Đây cũng chính là hạn chế chiến lực trước mắt của Thành ca.
Năm ấy nếu như gặp phải hai Thiên giai Thập nhị trọng thì chắc chắn không thể
nào tiêu diệt được hết, đó chính là một cục diện khác rồi.
Keng!
Hắn vẫn rút kiếm ra.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng gặp kẻ địch đương nhiên không được co đầu rụt
cổ rồi.
Một trận đại chiến sắp sửa bộc phát, hư không đột nhiên lại vang lên tiếng thét.
“Còn không mau dừng tay!”