Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng bỗng nhiên lại nhớ đến một kẻ thống trị khác của Tiên Võ châu - Vô Định

Cổ Thánh.

Cái tên đó cũng không có Thiên Đạo chí bảo.

Lúc đó hắn làm cách nào độ qua lôi kiếp chứ?

Mây đen phủ kín bầu trời tản đi, lôi kiếp cuối cùng đã kết thúc.

Vết thương khắp người Khương Thành nhanh chóng kết vảy rồi mọc da non,

trong lòng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ trước nay chưa từng có.

Trong lôi kiếp lần này, hình dáng thần thể sơ khai nhận được lúc là Đạo Thần có

cơ hội nhảy vọt đã mạnh lên gấp mấy lần.

Hắn cẩn thận cảm nhận một chút, những bộ phận khác trên cơ thể so sánh với

trái tim thì vẫn còn thiếu một tầng.

Trong cuộc chiến tranh đoạt thần thể lúc ban đầu ở Thiên giới, hắn mất đi trái

tim Thiên Thần, sau đó hệ thống bổ sung cho hắn một trái tim Thần.

“Trái tim của ta hẳn được xem như là thần thể chân chính.”

“Những bộ phận khác thì vẫn chưa đạt đến cấp bậc thần thể.”

Điều này khiến hắn không khỏi lại cảm khái, Thánh Hoàng lúc đó quả thực là

cao tay mà.

Vị Thiên Thần sớm nhất ở kỷ nguyên thứ nhất rốt cuộc có lai lịch gì?

“Sư tôn!”

“Khương chưởng môn, cuối cùng ngươi cũng về rồi.”

“Chúc mừng sư tổ tấn cấp Thánh Chủ…”

Đám người Ngộ Sơn và Diệu Du ở phía dưới rất nhanh đã quây quanh bao hắn

lại, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thành ca.

Trong đám người, Khương Thành lại nhìn thấy bóng dáng hai người Đoan

Phong và Thiên Hợp.

Hắn khá là kinh ngạc, hai tên gián điệp kia vẫn còn sống á?

“Kim Phong, Chung Vũ, các ngươi trở về rồi à?”

Hai người vẫn đóng giả làm đồ đệ và đồ tôn của Ngộ Sơn vội vàng cúi khom

người hành lễ.

“Đúng vậy, đúng vậy, tham kiến tổ sư.”

“Lần trước sau khi đến Ngự La thánh địa thì bọn ta bị họ nhốt lại, mãi đến sau

khi thánh địa giải tán mới tìm được cơ hội trốn thoát.”

“Sau khi thoát thân, hai người bọn ta ngày đêm lên đường, dùng tốc độ nhanh

nhất để trở về tông môn phục mệnh.”

“Chỉ vì có thể nghe được dạy bảo của chưởng môn thôi…”

“Không tệ không tê, không hổ là người mà ta xem trọng.”

Thành ca gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, trong lòng lại âm thầm chế nhạo.

Hai người các ngươi sao mà cũng học được nịnh hót rồi vậy?

Đừng có quên công việc chức trách của bản thân là gián điệp chứ.

Hắn không hề biết, sau khi Đoan Phong và Thiên Hợp thoát khỏi Ngự La thánh

địa, tâm lý đã dần dần thay đổi, hai người họ thật sự tính gia nhập vào Phi Tiên

môn.

Hơn nữa còn muốn mang theo Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông cùng nhau gia

nhập.

Nghĩ đến Khương Thành dùng sức của một mình mà lật đổ cả Ngự La thánh

địa, hơn nữa còn trở thành thế lực duy nhất trên Tiên Võ châu định cư ở Phù Du

hải.

Thực lực cỡ nào, khí thế biết bao chứ?

Kim Hàn tông và Bạch Tiên tông quả thực đã trèo cao rồi.

Càng huống hồ bọn họ còn có thể đi theo hắn ké Vẫn giới tiên tàng nữa.

Thế là cả hai người dùng diện mạo thật và thân phận chưởng môn đến tìm Phi

Tiên môn để thương lượng chuyện gia nhập.

Kết quả khoảng thời gian đó Khương Thành lại mất tích, đám người Ngộ Sơn

cũng không dám bành trướng quy mô, cộng thêm đám người Hạo Vương và Gia

Vương của Hám Thiên cung ra sức cản trở gay gắt, không cho phép bất cứ ai

tiến vào Phù Du hải.

Chuyện này cũng vì thế mà thất bại.

Cuối cùng, hai người chỉ đành lại cải trang thành thân phận Kim Phong và

Chung Vũ, trở về Phi Tiên môn một lần nữa.

Hiện giờ Khương Thành đã quay về, hai người lại nhắc về chuyện này.

“Khương sư tổ, hiện nay môn đồ của Phi Tiên môn vô cùng ít ỏi, ngươi có từng

tính đến chuyện sẽ mở rộng quy mô của tông môn hay không?”

Thành ca vốn cũng không có hứng thú gì.

Hắn tính đi ra ngoài tìm đám Kỷ Linh Hàm và Ấn Tuyết Nhi.

Nhưng suy nghĩ lại, nhiều người một chút tốt xấu gì cũng giúp bản thân tăng

được giá trị thống trị, không cần thiết phải làm khó huyền tinh.

“Cũng không phải là ta không muốn tiếp tục chiêu mộ người.”

Hắn hứng thú nhìn hai tên gián điệp ở trước mặt.

“Chỉ là công việc ở tông môn rắc rối phức tạp, nếu như người quá nhiều, ta

quản lý trông nom cũng mất rất nhiều sức lực!”

Đoan Phong suýt nữa đã không nhịn được mong muốn đâm chọt.

Nếu không phải bản thân ta đã đích thân trải nghiệm thì suýt nữa cũng tin luôn

rồi.

Là một chưởng môn, ngươi có từng quản một sự vụ nào trong tông môn chưa

hả, dù chỉ là một canh giờ…

“Khụ, tổ sư không muốn bị công việc trong tông môn quấy rầy, muốn chuyên

tâm tu luyện, bọn ta đều hiểu hết.”

Thiên Hợp Thánh Chủ mang nụ cười trên môi, cách dùng từ cũng vô cùng cẩn

thận, chỉ sợ bị Khương Thành nhìn ra thân phận thật sự.

“Nếu như ngươi đồng ý, bọn ta bằng lòng giúp đỡ quản lý công việc hằng ngày

trong tông môn.”

“Các ngươi quản lý Phi Tiên môn?”

Khương Thành khẽ sững người.

Hắn không hiểu ý đồ của hai người này là gì.

Là đang muốn ngấm ngầm đoạt quyền, mưu đồ muốn tước quyền bản thân đó

hả?

Ngộ Sơn và Trường Linh nhịn không được đứng ra nói.

“Đồ nhi không được vô lễ!”

“Phi Tiên môn này chừng nào thì đến phiên hai tên tiểu bối các ngươi đứng ra

nói chuyện chứ?”

Đám người Trường Bách và Diệu Du cũng lao nhao bày tỏ sự phản đối.

“Với thân phận hậu bối của hai ngươi, sao có thể đảm đương trọng trách lớn

như thế chứ?”

Quả thực, hai thân phận Kim Phong và Chung Vũ chỉ là hai đệ tử tông môn mà

thôi, cũng không được tính là trưởng lão nốt.

Hơn nữa cảnh giới để lộ ra ngoài của hai người này vẫn chỉ là Đạo Thần trung

giai và cao giai, không có cách nói thuyết phục được mọi người.

Nhưng Khương Thành lại phất tay.

“Không sao, người có tài đều có thể tự tiến cử!”

“Nếu các ngươi đã muốn gánh vác công việc thường ngày trong tông môn, vậy

ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.”

Cho các ngươi cơ hội triển khai âm mưu lớn đấy.

Đoan Phong và Thiên Hợp cũng không nghe ra ý tứ sâu xa gì, còn tưởng rằng

hắn thật sự xem trọng bản thân, trong lòng đều khó mà tin được.

Đây là Phi Tiên môn danh chấn Tiên Võ châu, nổi tiếng chỉ đứng sau Hám

Thiên cung thôi đấy.

Bản thân cứ thế dễ dàng trở thành một trong những người cầm đầu đó sao?

Cũng quá ảo diệu rồi nhỉ.

“Đa ta sư tổ tin tưởng!”

“Bọn ta chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng!”

Thành ca mỉm cười vỗ lên vai của hai người.

“Bắt đầu từ bây giờ trở đi, các ngươi sẽ là Tả Hữu tổng quản của Phi Tiên môn,

chuyên phụ trách quản lý sự vụ hằng ngày trong tông môn, ngang hàng ngang

vế với những trưởng lão nội môn khác.”

Trong mắt hắn tràn đầy sự cổ vũ.

“Cứ thoải mái thẳng tay làm việc đi thôi!”

Sự ủng hộ như thế này khiến cho Đoan Phong và Thiên Hợp suýt nữa đã có xúc

động “kẻ sĩ sẵn sàng chết vì người tri kỉ”.

Còn đám người Ngộ Sơn và Diệu Du đứng ở một bên thậm chí cũng hơi ghen

tỵ.

Lẽ nào hai người này muốn giành địa vị người nổi tiếng ở trong tông môn của

họ hay sao?

Sau khi đuổi được Đoan Phong và Thiên Hợp, Khương Thành lại bế quan.

Ngoài việc vừa đạt được thánh giới nên cần phải làm quen thì còn có một

chuyện quan trọng hơn đó là - luyện chế Đế khí siêu phàm.

Đây là một chuyện vô cùng khó khăn đối với người khác.

Ngoài Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy và những nguyên liệu quý hiếm khác thì còn

phải tìm được đạo khí sư cửu phẩm đến giúp đỡ nữa.

Đối với Khương Thành, những điều này đều không có gì khó.

Ngân Ngọc Tủy đã về tay, phần lớn các thiên tài địa bảo khác hắn cũng đã sớm

có rồi, một vài món nguyên liệu còn sót lại thì cùng lắm đổi lấy từ trong Hệ

thống thương thành.

Về phần đạo khí sư cửu phẩm, là bản thân hắn chứ còn ai.

Chỉ vì lúc trước ở vị diện Nguyên Tiên giới bị giới hạn nên Thành ca hoàn toàn

không gom đủ được nguyên liệu.

Vậy nên khiến cho kỹ thuật thì có, chỉ là không có cơ hội thi triển mà thôi.

Sau khi gom đầy dủ tất cả nguyên liệu, hắn mở ra giao diện luyện khí thuật đã

lâu không đụng tới.

Đánh dấu tích hết một lượt các nguyên liệu cần dùng rồi lại nhấn chọn thuộc

tính và hình dáng, sau đó mới nhấp chọn bắt đầu luyện chế.

Trong tưởng tượng của Khương Thành, một giây sau sẽ có một thanh Đế khí

siêu phàm hoàn toàn mới xuất hiện ở trước mặt bản thân.

Nhưng lần này sau khi nhấn xong, một cửa sổ thông báo nhảy ra - mời ký chủ

lựa chọn chủng loại của đạo (phạm vi một dặm).

“Ý gì đây?”

Hắn cũng biết là Đế khí sẽ tự mang theo một loại đạo.

Chỉ là, cái đạo này không phải bắt nguồn từ bản thân người luyện chế hay sao?

Còn được lựa chọn nữa hả?

Mang theo nghi ngờ này, Khương Thành cuối cùng cũng chú ý đến kế bên nút

luyện chế còn có một khung lựa chọn chưa được kích hoạt.

Mở ra khung lựa chọn, bên trong quả thực có vài loại đạo đang chờ hắn lựa

chọn.

Mục chọn đầu tiên đập vào mắt hắn là “đạo Vân Di”.

Khương Thành suy nghĩ ba giây mới phản ứng lại, đây không phải là cái kỹ

năng “người đông sức mạnh” đạt được sớm nhất ở Đạo Tuyệt Chi Địa đó sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK