tin không?”
Hắn cố tình dùng ánh mắt khiêu khích và giễu cợt nhìn Thu Vũ Tuyền một lượt
từ trên xuống.
Cho dù bây giờ ngươi không có ký ức của Tiên Mẫu thì sứ mệnh sau này của
ngươi cũng nhất định phải giết ta.
Cho nên ta cần phải chấn chỉnh lại ngươi một phen, nếu không sẽ có lỗi với tình
cảm sâu đậm của ngươi.
Người kia khinh thường nói: “Ta tin ngươi cái quỷ, ngươi khoác lác!”
“Người không có Thiên Tâm, thành tựu cả đời này cũng dừng lại ở đây!”
Thu Bà hết sức kính trọng Thành Ca, Thu Vũ Tuyền lại khác.
Nàng rất khinh thường Khương Thành.
Không phải là trước khi Nguyên Tiên giới hình thành, thực lực cao nhất không
qua nỗi đế cảnh nhất trọng cũng có thể là tên nhà quê xưng danh xưng bá hay
sao?
Thời đại này không giống nữa được không?
Trong lòng nàng còn đang âm thầm tính toán.
Mặc dù bây giờ thực lực người này mạnh hơn mình, nhưng hắn không có Thiên
Tâm, sau này cũng sẽ không có tiến bộ gì nữa.
Mà tiền đồ của mình lại xán lạn.
Đợi đến khi mình tiến vào Đế Cảnh thất trọng, bát trọng, cửu trọng, đến lúc đó
nhất định sẽ trả lại cái khẩu khí này.
Nể mặt Thu Bà, bản thân không giết hắn, nhưng nhất định phải đánh hắn đến
mức hắn khóc ròng, quỳ lạy xin tha!
“Bà Bà, sau này đích thân ta sẽ đánh bại hắn, để ngươi thấy rõ kết cục của hắn
nực cười thế nào.”
Thu Bà nghe vậy giận dữ: “Ngươi nói nhảm cái gì trước mặt đại hiền giả vậy?”
Khương Thành lại giơ tay ngăn cản nàng lần nữa, nhân tiện khen ngợi Thu Vũ
Tuyền một chút.
“Chí khí đáng khen, tinh thần quyết liệt!”
Hắn bất chợt chuyển đề tài: “Nếu như ta có thể rời khỏi thì sao? Ngươi làm thế
nào?”
Nếu đệ tử Phi Tiên Môn nhìn thấy vẻ mặt cân nhắc này của hắn, chắc chắn biết
rõ hắn lại muốn gài bẫy người khác.
Chỉ tiếc, Thu Vũ Tuyền không biết.
“Ngươi không thể rời đi, đời này ngươi chỉ có thể bị vây hãm ở đây thôi!”
Sau đó đợi mình thành công trở về sẽ dốc lòng dạy dỗ ngươi.
Thành Ca không hề để ý sự châm biếm của nàng, mà lại tươi cười đưa ra lời
đánh cược.
“Nếu như lần này ta có thể rời đi, từ nay ngươi chính là tiểu thị nữ của ta, gặp
mặt trước tiên phải chào lão gia, dám cược không?”
Ngẫm nghĩ Tiên Mẫu chuyển thế làm thị nữ của mình, mỗi ngày gọi mình là lão
gia, vậy thì thoải mái đến mức nào chứ?
Sau này nàng khôi phục lại trí nhớ, có khi nào tức giận đến mức chết bất đắc kỳ
tử tại chỗ không?
Thành Ca đây cũng sắp ngây ngất luôn rồi.
Nhưng mà tâm trạng của Thu Vũ Tuyền ở đối diện tâm tình nhưng chỉ là cực
đoan.
Tiểu thị nữ?
Người này đang nghĩ cái quái gì vậy?
Ta hận không thể đập ngươi một trận, còn làm thị nữ của ngươi, còn gọi ngươi
là lão gia?
“Ngươi nghĩ cái gì vậy…”
Thành Ca ngắt lời nàng: “Chỉ hỏi ngươi có dám đánh cược hay không, không có
gan thì im miệng ở yên bên tập vỗ tay, tranh thủ sớm gia nhập vào đội cổ động
viên.”
Thu Vũ Tuyền biết đây là kế khích tướng.
Nàng bình tĩnh lại.
“Ngươi thật sự không có Thiên Tâm sao?”
“Thật.”
“Ngộ nhỡ ngươi giở trò lừa đảo, phía sau bỗng nhiên tỏa ra Thiên Tâm, sau đó
thông qua…”
“Nếu ta dựa vào Thiên Tâm đi ra ngoài thì tính là ta thua!”
Nói đến nước này, còn do dự cái gì chứ?
Thu Vũ Tuyền tính toán một chút, vùng đất bị ruồng bỏ này lại là Thiên Cung
xây dựng, không ai có thể lợi dụng sơ hở đi ra ngoài.
Tên vô liêm sỉ này lại càng không thể.
Cho nên mình chắc thắng không thua.
“Được, ta cược. Nếu như ngươi không ra được, vậy ngươi về sau cũng phải làm
đầy tớ cho ta, sau này gặp mặt cũng phải chào một tiếng bà cô!”
Bộp!
Thu Bà liên tục đập bàn.
“Ngươi to gan!”
Nàng thực sự không nghe nổi nữa.
Đây thật sự quá đại nghịch bất đạo, đại hiền giả ngang hàng với Thần Huyền
tộc, ngươi sao có thể nghĩ đến chuyện hắn làm đầy tớ?
Dù chỉ là có ý nghĩ này, cũng là muốn chết rồi.
Thành Ca lại ngăn cản nàng.
“Không sao, không sao, vụ đánh cược này ta chấp nhận, dù sao ta cũng thắng
chắc rồi.”
Thu Vũ Tuyền cũng cũng không chịu nhường bước, nàng kiêu ngạo hất cằm:
“Hừm, đến lúc đó ngươi thua rồi cũng đừng cố tình lấy cái thân phận đại hiền
giả gì đó lấy lệ.”
Thành Ca cười, nói: “Đương nhiên là không, chỉ hy vọng ngươi đến lúc đó
đừng thua không dậy nổi.”
Thu Vũ Tuyền chế giễu lại: “Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao?”
“Vậy được, đánh cược được thiết lập!”
Thu Bà ở bên cạnh thấy cảnh này cũng dở khóc dở cười.
Quả nhiên phong cách của đại hiền giả vẫn giống trước kia.
Vẻ bề ngoài vẻ bất cần đời, không đứng đắn, nhưng thực tế…
Ngày thứ hai, vùng đất bị vứt bỏ này đón tiếp khách mới.
“Chào đón Tiên quan!”
“Chào đón Tiên quan!”
Đám đông Đế cảnh tứ trọng, ngũ trọng ở đây đều phục tùng Thu Bà, cung kính
chờ ở bên cạnh tế đàn.
“Tiên quan đến đây, khiến bọn ta cảm thấy như rồng đến nhà tôm…”
Mà phía trên tế đàn kia thì lại bỗng chốc xuất hiện một bóng người.
Khuôn mặt người này thoạt nhìn cũng chỉ đến ba mươi tuổi, trên thực tế đã sống
bao nhiêu năm rồi có lẽ chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Cuối cùng sau khi cả người hắn khí thế bao trùm cả Đế Cảnh cửu trọng, tất cả
mọi người ở đây đều cảm nhận được sự trận áp kinh khủng như núi như biển.
Mà đầu hắn đội mũ Tiên quan Thương Lam, người mặc gấm bào màu xanh,
nhìn không giống phong cách các tu tiên khác.
Thiên Cung có một bộ hệ thống cấp bậc hoàn chỉnh, mỗi cấp bậc thực hiện
nhiệm vụ của mình, những Tiên quan này phụ trách Nguyên Tiên giới rộng lớn.
Người này là Tiên quan cửu phẩm, xét về phẩm cấp thì xếp cuối bảng, chỉ cao
hơn người chả có phẩm cấp là tạp dịch của Thiên Cung.
Nhưng đó cũng thuộc nhân viên nội bộ của Thiên Cung, chính thức là Thiên Đế
Bệ Hạ.
Đừng nói hắn là Đế Cảnh cửu trọng, cho dù là Đế Cảnh nhất trọng, tiên nhân
khác nhìn thấy hắn cũng phải cung kính không dám đắc tội.
Suy cho cùng đứng sau người ta là cả Thiên Cung, cũng không dễ đắc tội đến.
“Kết quả khảo thí thiên tài tiên phẩm lục giai là ai vậy?”
Kết quả khảo thí bên này, trước mắt có thể nhận ra, chỉ là bọn họ không biết
danh tính, thân phận.
Phẩm chất Đạo Tâm lục giai cực cao, so với Đế cảnh cửu trọng của hắn đây còn
cao hơn hai phẩm.
Mà tiên phẩm để đại diện cho mức độ thành kính với Thiên đạo.
Cũng vì thế, cấp trên đặc biệt coi trọng.
Kiểu thiên tài này có giá trị bồi dưỡng cực cao.
Thường ngày đến vùng đất bị ruồng bỏ này, chỉ cần tùy ý phái một tên Tiên
quan tạp dịch đến là được.
Mà lần này vì để thể hiện sự coi trọng đã cố ý phái tiên quan chính thức là hắn.
“Vũ Tuyền, mau tới bái kiến Tiên quan đại nhân!”
Thu Bà vội vàng vẫy tay, Thu Vũ Tuyền tiến lên hành lễ.
Tên Tiên quan nhìn thấy cô gái này, cũng không khỏi ngạc nhiên.
Đây cũng không phải lợi dụng tiên thuật để điều chỉnh dung mạo đạt đến nhan
sắc này, đây là kiệt tác của Thiên đạo tạo hóa.
Cho nên ánh mắt của hắn cũng vì thế mà đờ ra mười mấy giây không phản ứng.
“Không tệ, không tệ, quả nhiên là nhân vật Thiên tư như Phượng!”
Ta chính là Bách Ngỗi tiên quan, từ nay về sau chúng ta có thể thân mật hơn
một chút…”
Nếu vẻn vẻn lời nói như này thì tiêu rồi.
Mọi người ở đây hầu như đều có thể nhìn ra được ánh mắt rực lửa kia từ đầu
đến cuối không rời khỏi mặt Thu Vũ Tuyền.
Điều này làm trong lòng Thu Bà âm thầm lo lắng.
Người này hình như cũng không phải là nhân vật nghiêm chỉnh gì, rõ ràng cũng
Đế cảnh cửu trọng rồi mà vẫn ham sắc.
Thu Vũ Tuyền nếu thật sự đi theo hắn ra ngoài, không chừng sẽ gặp những
chuyện vô liêm sỉ gì đó.
Chuyện này phải làm sao mới ổn đây?
Bách Ngỗi tiên quan dường như cũng nhận ra được vẻ mặt cau có của mọi
người, vì vậy lại trấn áp một lần nữa, làm kinh sợ cả sân.
Sau đó nhấc ngọc bút lên, ở không trung viết xuống một hàng chữ.
“Thu Vũ Tuyền, Đế cảnh ngũ trọng, có thể vào Gia Vương đạo trường!”